Lúc Ân Diệc Phong tan sở tới đón Điền Tâm Niệm tâm trạng Giang Ngọc
Nhân đã bình phục rất nhiều nhưng lại khôi phục im lặng và ngẩn người
như trước, không biết có phải là ảo giác không, có thể lúc trước bị bà
dọa sợ, Điền Tâm Niệm luôn cảm thấy thỉnh thoảng ánh mắt Giang Ngọc Nhân nhìn về phía của cô chứa đầy oán hận.
Điền Tâm Niệm không có nói chuyện Giang Ngọc Nhân đánh cô cho Ân Diệc Phong biết nhưng mà có nói hôm nay Ân Quyết đã tới, tâm trạng Giang
Ngọc Nhân hơi không ổn định.
Giang Ngọc Nhân thấy Ân Diệc Phong thì mở miệng nói, “Diệc Phong, mẹ muốn về nhà.”
Ân Diệc Phong lo lắng cho bà, muốn bà ở bệnh viện thêm một ít ngày
nữa, nhưng bà không chịu, thái độ vô cùng kiên quyết, Ân Diệc Phong và
bác sĩ khuyên hết lời cuối cùng quyết định đưa bà về nhà mình..
Vốn cho rằng thuyết phục Giang Ngọc Nhân phải tốn nhiều sức, không nghĩ tới bà rất dễ dàng gật đầu.
“Đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc mẹ chồng mà.” Nhìn vẻ mặt Ân Diệc Phong lo lắng, Điền Tâm Niệm an ủi.
Cơm nước buổi tối xong Ân Diệc Phong lập tức chui vào phòng sách,
Điền Tâm Niệm cho rằng anh có rất nhiều chuyện bận rộn, theo thói quen
pha một ly ca-cao nóng cho anh,, đi vào phòng sách, thấy anh chuyên chú
nhìn màn hình máy vi tính, nghiêm túc đọc cái gì đó, chân mày hơi nhíu
lại, rất ít khi thấy anh chuyên chú nhìn thứ khác như thế, bình thường
thấy anh làm việc cũng luôn luôn đều làm đâu vào đấy, không khỏi có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía màn hình, khi thấy rõ tiêu đề màu đen
phía trên thình lình xuất hiện, cô đã không cách nào diễn tả bằng ngôn
từ tâm trạng của mình lúc này: Phương pháp thụ thai tối ưu!
“Qua đây đi.” Ân Diệc Phong thấy cô, vươn tay với cô.
Tay nhỏ bé đặt ở trong lòng bàn tay ấm áp của anh, anh nhẹ nhàng kéo
một cái cô liền ngã ngồi ở trên đùi anh, anh từ phía sau ôm hông cô tạo
thành tư thế thân mật nhất với cô, cằm để ở hõm vai của cô, tay đặt trên chuột quang từ từ trượt.
Điều thứ nhất: Chú ý dinh dưỡng phải cân đối
Điều thứ hai: Giữ tâm trạng vui vẻ
Điều thứ ba: Sau bữa ăn hai tiếng dễ thụ thai nhất
Điều thứ tư: Chú ý giấc ngủ, giữ giấc ngủ ngon
Điều thứ năm: Cách xa bức xạ…
Đọc năm điều, Ân Diệc Phong chợt cô nàng ôm ngang lên, ở tiếng kêu sợ hãi của cô đối trán cô cúi đầu cười, “Anh quên mất, bức xạ đối với thân thể không tốt.”
Điền Tâm Niệm không nói ôm cổ của anh, đầu hơi tựa ở trên bả vai của anh, lòng rầu rĩ có chút khó chịu.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh không có lập tức rời khỏi, mà là ôm
cô vào trong ngực cẩn thận hôn, ngậm môi của cô khàn giọng nói, “Tinh
thần của em qua nghỉ lễ chưa? Tối nay có thể làm rồi chứ?”
Điền Tâm Niệm đỏ mặt dời ánh mắt, chợt nghe anh có chút tủi thân nói, “Vẫn không thể được sao? Anh muốn nín chết, con anh cũng muốn nín chết, lúc nào mới có thể ăn thịt đây… A!”
“Đừng nói nữa, đáng ghét!” Điền Tâm Niệm vội vàng che miệng của anh, rất sợ anh còn nói ra cái gì khiến người ta ngượng ngùng.
Ân Diệc Phong liếm bàn tay của cô yêu thương nhìn dáng vẻ thẹn thùng
của cô, cúi đầu cười, “Chờ anh một hồi, chúng ta ngủ cùng nhau, còn có
chút việc chưa làm xong.”
Cô im lìm gật đầu, thì thấy anh ngáp lên.
Có chút đau lòng hỏi, “Mệt lắm không?”
“Không sao.” Trong hốc mắt của anh cũng trào một tầng ẩm ướt, “Phản
ứng bình thường khi cai thuốc thôi, ngoan, chờ anh ngủ chung.” Nói xong
thì đứng dậy đi phòng sách.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng của Điền Tâm Niệm đột nhiên dâng
lên khó chịu, anh quản lý một công ty lớn áp lực rất lớn, hàng ngày thấy anh thuốc không rời tay, nhất là lúc trong lòng có chuyện, hút thuốc
càng gấp bội, cô biết cai thuốc là chuyện có thể làm khó đàn ông trên
đời này nhất, nhưng mà không nghĩ tới anh sẽ vì con mà cai thuốc.
Có thể, cô không nên rối ren, có thể, cô ngày đó quyết định chính xác.
Ân Diệc Phong bưng sữa tươi vừa mới hâm nóng lại, huýt sáo tâm trạng
rất tốt đi vào phòng ngủ, trên giường không thấy Điền Tâm Niệm, lại vô
lại nói to, “Vợ, tới giờ ngủ rồi.”
Nghe tiếng nói Điền Tâm Niệm mới giật mình hoãn thần lại, cuống quít nói, “Đến, đến đây.”
Đè chốt xả nước bồn cầu xuống, cô nhìn dòng nước xoay tròn kéo theo
đơn tiêm thuốc tránh thai hoàn toàn biến mất lúc này mới yên tâm trở lại phòng ngủ.
Cô quyết định đánh cuộc một lần, quyết định tin tưởng Ân Diệc Phong một lần.
Lúc trước cứ rối ren quyết định của mình có chính xác hay không, cô
mấy lần do dự nhưng cuối cùng vẫn kiên định với quyết định này.
Ngày đó ở bệnh viện, cô thậm chí đã lấy thuốc để tiêm, cầm hóa đơn
đứng ở cửa phòng tiêm, nhìn những phụ nữ ưỡn bụng kẻ đến người đi, cô
đột nhiên cảm giác mình thật là tàn nhẫn, cô nghĩ đến Đổng Tố Cầm mất
con đau khổ đến dường nào, cô nhìn xung quanh từng người mẹ cũng đang cố gắng nghênh tiếp sinh mệnh mới, mà cô lại muốn chính tay bóp chết ruột
thịt của mình, cô tàn nhẫn như vậy có cái gì khác với Ân Quyết chứ.
Không rõ, cuối cùng cô xoay người, rời khỏi...
Cho nên, cô cũng không có tiêm thuốc tránh thai, nhưng cô vẫn luôn
rối ren, cô hạ không được quyết tâm, không biết mình làm như vậy rốt
cuộc có đúng hay không, cô không muốn mạo hiểm tương lai của con có thể
mất ba mà sinh con ra được, cũng không muốn tàn nhẫn cướp đoạt quyền lợi của nó đi tới thế giới này, cho nên lúc cô chưa nghĩ rõ ràng cô mới
không cho Ân Diệc Phong chạm cô, nhưng mấy ngày nay, hành động của Ân
Diệc Phong hoàn toàn kiên định quyết tâm của cô, cô tin tưởng anh sẽ là
một người ba tốt, một người ba tốt làm sao lại để cho con của mình lớn
lên trong một gia đình không hoàn chỉnh chứ.
Mặc kệ kết quả sau cùng ra sao, để cô như thế tùy hứng một lần đi.
Uống sữa tươi Ân Diệc Phong đưa tới, ánh mắt Điền Tâm Niệm chuyên chú vào khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của anh, đột nhiên trong lòng bỗng sáng sủa lên, hoàn toàn hạ quyết tâm cô phát hiện cô buông lỏng thật nhiều,
thì ra cô cũng chờ mong con ra đời.
Đặt ly không ở đầu giường, cô chủ động vùi vào trong ngực của anh,
ngước đầu ngây ngốc hỏi, “Chồng, anh sẽ là một người ba tốt đúng chứ?”
Đây là lần đầu tiên Điền Tâm Niệm chủ động gần gũi với anh trong mấy
ngày nay, nhìn trên cánh môi cô dính vào màu trắng, bụng dưới anh căng
chặt, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, “Đó còn cần phải nói
sao!”
Nói cúi người cắn môi cô tỉ mỉ liếm khô sạch môi dính sữa tươi của cô, vẫn chưa đủ cạy hàm răng của cô ra.
Điền Tâm Niệm lần này chẳng những không có chút nào chống lại trái
lại vì anh thư giãn tứ chi, Ân Diệc Phong vui vẻ, hô hấp cũng dần dần
nặng nề.
Trong nháy mắt kết hợp, hai người đồng thời thở dài thỏa mãn.
Đêm, từ từ trở nên mờ ám mà lửa nóng...
Lúc kết thúc, Điền Tâm Niệm đã mệt mỏi ngay cả mí mắt cũng không mở
ra được, trong mơ mơ hồ hồ cảm thấy Ân Diệc Phong nâng hai chân của cô
lên lót một cái gối dưới lưng cô.
Cô không thoải mái nhíu mày một cái, thì nghe giọng nói anh khàn khàn dụ dỗ ở vang lên bên tai, “Ngoan, như vậy sẽ nâng cao tỷ lệ thụ thai.”
Điền Tâm Niệm bỉu môi, lầu bầu cái gì đó, tay vô thức kéo bên người,
lúc cầm bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh, mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
*************************************************
Ân Diệc Phong làm thủ tục xuất viện cho Giang Ngọc Nhân, bác sĩ dặn
phải chăm sóc thật tốt, bây giờ bà tâm trạng còn rất không ổn định, anh
lo lắng cho Điền Tâm Niệm quá mệt mỏi nên thuê y tá về nhà.
“Diệc Phong, mẹ không sao đâu, con ngươi đến công ty đi, trong khoảng thời gian này mẹ để cho con chịu khổ rồi.” Giang Ngọc Nhân ngồi trong
phòng Điền Tâm Niệm sớm đã dọn sạch nắm tay của Ân Diệc Phong nói.
“Con đi trước, có chuyện gì thì mẹ hãy nói với Niệm Niệm.”
Giang Ngọc Nhân mặt không thay đổi gật đầu, Ân Diệc Phong ra khỏi
phòng thì thấy Điền Tâm Niệm cầm nước cùng thuốc đi tới, cánh tay dài
kéo cô nhét vào trong ngực, cúi đầu đòi hôn, cô ngượng ngùng nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Đừng, nước sắp đổ rồi nè.”
Nhưng anh không quan tâm hôn cô đến cùng, cho đến khi cô yếu ớt tựa ở trong ngực anh, trong mắt đầy mê ly, mới buông tha môi của cô, chuyển
đến trên cổ non mềm tùy ý liếm, chơi đùa, ôm cô nhẹ nhàng lung lay, “Vợ, anh phải đi công ty, em vất vả nhiều hơn một chút, giúp anh chăm sóc mẹ thật tốt.”
Cô bị anh liếm không ngừng rụt lại cái cổ, khéo léo gật đầu, nói, “Được, anh yên tâm đi.”
Nghe vậy, anh dùng sức mút trên cổ cô một cái, “Thật không muốn đi.”
Nghe anh có chút trẻ con nói, Điền Tâm Niệm ngọt ngào mím môi, đẩy lồng ngực anh ra, “Đi nhanh đi, một hồi bị muộn cho coi.”
Ân Diệc Phong cúi đầu lại hôn cô một lần nữa, lúc này mới rời khỏi,
trước khi rời khỏi anh đến phòng ngủ lấy thẻ khám và chữa bệnh trước,
anh nghĩ có thể sinh được một đứa con khỏe mạnh, anh cũng cần phải đi
kiểm tra thân thể mới được.
Nhìn Ân Diệc Phong rời khỏi, Điền Tâm Niệm lại thay một ly nước ấm
khác lúc này mới bưng vào phòng Giang Ngọc Nhân, vừa đi vào, đã bị ánh
mắt lạnh lùng của bà trừng run cả người, da đầu dường như còn đang lâm
râm đau.
“Mẹ, uống thuốc đi.”
“Cút ra ngoài!”
“…” Thân thể Điền Tâm Niệm run lên, có chút luống cuống đứng tại chỗ, Giang Ngọc Nhân lập tức kích động, “Tôi kêu cô cút cô không có nghe
sao?” Nói, kích động cầm cái gối sau lưng ném tới phía cô, Điền Tâm Niệm vội vã né nhanh đi ra ngoài. *****************************************
Ân Diệc Phong gọi một cú điện thoại cho thư ký, nói hôm nay tới trễ, phải đến bệnh viện, chuẩn bị kiểm tra trước mang thai.
Hôm qua trước khi thăm Giang Ngọc Nhân anh đã nói trước với trưởng
khoa, cho nên hôm nay cũng không cần phải lấy số, đi thẳng vào phòng làm việc của ông ta, để xuống thẻ khám bệnh, nói, “Tôi đến làm kiểm tra
trước mang thai.”
Trưởng khoa Khương lớn tuổi thấy anh không được tự nhiên không khỏi
cảm thấy buồn cười, sao mọi người ai cũng khỏe mạnh nhưng khi đến kiểm
tra lại một bộ dạng nhận không ra người thế.
Để sổ khám bệnh quét trên máy tính, trưởng khoa Khương ơ một tiếng,
“Ân tổng, thẻ khám bệnh này không phải là tên của cậu, là một người phụ
nữ tên là Điền Tâm Niệm, ừm, đúng lúc cô ấy đã từng kiểm tra cái này.”
Ân Diệc Phong sửng sốt, sáng sớm vội vội vàng vàng lấy trong tủ đầu
giường có thể là lấy nhầm, nhớ đến Điền Tâm Niệm cũng đã nói cô đã làm
kiểm tra rồi, nói, “Cô ấy bà xã của tôi, tình trạng thân thể cô ấy ra
sao?”
“Tình trạng thân thể của cô ấy khoẻ mạnh, tình trạng thụ thai tương
đối khá, nhưng mà…” Bác sĩ Khương nhìn biểu thị của máy vi tính vẻ mặt
đột nhiên ngưng trọng.
“Nhưng mà cái gì?” Ân Diệc Phong nghe ông ta nói như vậy, chân mày vô thức nhăn lại, thân thể thậm chí hơi lo lắng nghiêng về trước.
“Nhưng mà… Lúc trước cô ấy hình như là tiêm… Tiêm thuốc tránh thai.”
“Không thể nào!” Ân Diệc Phong run sợ, theo bản năng lạnh lùng nói.
Bác sĩ Khương nghe anh nói như vậy, máy vi tính chuyển qua trước mặt
của Ân Diệc Phong, chỉ cho anh thấy, “Cậu xem đi, có ghi lại chi phí mua thuốc tiêm tránh thai đây.”