Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 118: Đây là do các người nợ tôi



“Mẹ, sao mẹ lại về đó? Diệc Phong đang ở chung với mẹ sao?”

Ống nghe truyền đến tiếng giễu cợt của Giang Ngọc Nhân, “Có, không chỉ có Diệc Phong, Oản Oản cũng đang ở đây, hai đứa nó đã ở trong phòng rất lâu rồi, cô đoán hai đứa nó bây giờ đang làm gì đây?”

Ầm ——

Bỗng dưng Điền Tâm Niệm cảm thấy đầu giống như muốn nổ tung, ngẩn ngơ nghe không quá rõ Giang Ngọc Nhân nói, giọng không khỏi run nói, “Mẹ, mẹ, mẹ đừng nói giỡn con.”

“A ~~ tôi chưa từng có cái thú thanh nhàn nói đùa với cô, cô vốn không xứng với Diệc Phong, cô cho rằng học được thủ đoạn dụ dỗ đàn ông từ chỗ mẹ cô có thể bình yên làm mợ Ân gia này? Cô nằm mơ đi! Diệc Phong chưa từng thích cô, lúc đầu lấy cô chỉ vì bảo vệ địa vị của nó ở Ân thị, nó thích vẫn luôn là Tần Oản, bây giờ người ta đã trở về, cô dựa vào cái gì còn chiếm lấy vị trí vốn không thuộc về mình? Tôi cho cô biết, Diệc Phong đã sớm muốn ly hôn với cô, bây giờ nó đã hòa thuận lại với Tần Oản rồi, hai đứa nó đang làm chuyện thân mật nhất, cô không tin lời nói của tôi thì cô tự mình đến xem đi.”

Giang Ngọc Nhân nói xong bỗng cúp điện thoại, ống nghe truyền đến tiếng tút tút vội, thân máy lạnh lẽo từ lòng bàn tay lan ra đến tứ chi xương cốt.

Cô hốt hoảng nhảy cỡn lên, không, nhất định là Giang Ngọc Nhân nói bậy, cô biết Giang Ngọc Nhân vẫn luôn không thích cô, vẫn luôn không thích người con dâu này, bà nhất định là đang nói bậy, muốn gây xích mích quan hệ giữa cô và Diệc Phong, muốn tác hợp Diệc Phong với Tần Oản.

Điền Tâm Niệm ở trong lòng từng lần một tự nói với mình như vậy, nhưng nói nhiều lắm cũng không có cách nào thực sự thuyết phục mình, Giang Ngọc Nhân nói chắc chắn như vậy, thậm chí còn bảo cô tận mắt qua xem, nếu như là giả, nếu cô đến không phải vạch trần Giang Ngọc Nhân nói dối sao?

Cô phải đi sao?

Điền Tâm Niệm đứng ngồi bất an.

Gọi lại cho Ân Diệc Phong, vẫn tắt máy như cũ.

Trong lòng bất an càng ngày càng nhiều hơn, cán cân trong lòng càng ngày càng nghiêng, Ân Diệc Phong thực sự cùng với Tần Oản sao? Nếu không tại sao không nhận điện thoại của cô?

Điền Tâm Niệm nhớ tới tối qua Tần Oản nói, có phải Ân Diệc Phong tha thứ cho cô ta rồi không, một lần nữa chấp nhận cô ta?

Trong lòng khủng hoảng từ từ lan tràn, tay vô thức xoa bụng, cô mau chân đến xem, cho dù không phải là vì mình cô cũng phải vì đứa con trong bụng đến nhìn xem.

*************************************************************

Đi vào Ân Trạch, Điền Tâm Niệm đã thấy Giang Ngọc Nhân ngồi ở trên ghế sa lon thảnh thơi uống trà, rất rõ ràng cho thấy đang đợi cô.

Điền Tâm Niệm nhìn chung quanh không nhìn thấy cái bóng nào của Ân Diệc Phong cùng Tần Oản.

“Mẹ.”

“Nói bao nhiêu lần, không nên gọi tôi là mẹ!” Giang Ngọc Nhân cau mày, mặt nồng nặc chán ghét, nghĩ tới điều gì, chân mày lại từ từ giãn ra, “Quên đi, dù sao sau này cô cũng không có cơ hội gọi, lần này tôi có thể nhẫn nại.”

“Con không rõ, con rốt cuộc là làm mất lòng mẹ chỗ nào, làm mẹ ghét con như vậy, con tự nhận là đã hết lòng hết dạ đối xử với mẹ rồi.”

“Làm mất lòng tôi chỗ nào?” Giang Ngọc Nhân giống như là nghe được truyện cười, nụ cười đã có chút dữ tợn, giọng chói tai nói, “Tôi cho cô biết, đây là do các người nợ tôi, là do các người nợ tôi, đi tới bước hôm nay đều là cô đáng đời! Tôi đã sớm nói, dựa vào con yêu tinh cô làm mợ Ân gia, thật là nói chuyện viển vông! Tôi cũng muốn cô nếm thử mùi vị trở thành người bị chồng ruồng bỏ ra sao.”

Điền Tâm Niệm bị vẻ dữ tợn căm thù trên mặt bà sợ đến bước chân lảo đảo lui về phía sau, cô thấy được trong mắt Giang Ngọc Nhân căm thù thật sâu.

“Con, con không hiểu…” Điền Tâm Niệm run tiếng có chút luống cuống nhìn bà.

Giang Ngọc Nhân cười, thu lại oán hận, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, ngồi trở lại ghế sa lon, lạnh lùng nói, “Bây giờ cô không cần hiểu, sớm muộn gì có một ngày cô sẽ hiểu, những chuyện này đều là các người nợ tôi! Cô không phải là muốn tìm Diệc Phong sao? Nó ở trong phòng trên lầu, đi đi.”

Thấy Giang Ngọc Nhân cười khẩy, cô có loại cảm giác nói không ra lời, ánh mắt của bà hình như là nhìn có chút hả hê lại có chút mơ hồ hưng phấn.

Cô không biết rõ ý Giang Ngọc Nhân nói, cô không biết cô thiếu Giang Ngọc Nhân cái gì, nhưng mà rất dễ nhận thấy thái độ Giang Ngọc Nhân chắc chắn sẽ không nói cho cô biết..

Ánh mắt vô thức nhìn trên lầu, tim điên cuồng nhảy dựng lên, trong lòng có một tiếng nói mơ hồ vang lên, đừng đi, đừng đi! Xoay người về nhà, bây giờ lập tức xoay người về nhà!

Thấy khóe miệng Giang Ngọc Nhân giễu cợt cười khẩy, cô cuối cùng vẫn bước chân, một giây kia cô thấy được ánh sáng hưng phấn vui vẻ di chuyển ở trong mắt Giang Ngọc Nhân.

Điền Tâm Niệm từng bước một đi lên lầu, trong lòng vô cùng rối ren, một tiếng nói nói cho cô biết đừng đi lên, nhưng bước chân lại không chịu nghe sai khiến.

Đi lên cầu thang, bước chân cô dừng lại, quay đầu lại lại thấy Giang Ngọc Nhân từ trên ghế salon đứng lên, tại chỗ ngẩng đầu nhìn cô, dường như rất chờ mong cô đi lên.

Cô nhìn cuối hành lang cánh cửa thuộc về phòng Ân Diệc Phong kia, từng bước từng bước đi tới.

Càng đến gần nơi ấy, lòng của cô càng chìm xuống.

Bước chân chợt dừng lại, tim trong nháy mắt co chặt!

Vừa rồi hình như cô nghe được một tiếng rên khó khăn thuộc về phụ nữ.

Đầu rủ xuống chợt nâng lên, tay chân trong nháy mắt lạnh lẽo, thân thể của cô đình trệ, càng đi về phía trước thì càng nghe rõ tiếng rên của phụ nữ cùng tiếng gầm nhẹ của đàn ông, mà lòng của cô cũng càng trầm xuống.

Đứng vững ở trước cửa phòng, cửa cũng chưa đóng kín, xuyên qua khe hở, không ngừng vang lên âm thanh làm tay chân cô lạnh lẽo.

Tay cứng ngắc từ từ nâng lên, cô dùng toàn bộ sức của mình, đẩy mạnh cửa ra ——

Như ong vỡ tổ, nước mắt vẫn ẩn nhẫn trong nháy mắt làm mờ tầm mắt.

Nếu như không có thấy cô còn có thể lừa gạt mình đều là Giang Ngọc Nhân lừa gạt cô, bà chỉ là không thích mình mà thôi, Ân Diệc Phong cùng Tần Oản thực ra cũng không có gì, ngay trước một giây đẩy cửa ra, cô vẫn ở trong lòng lừa gạt mình nói bên trong phòng người đàn ông đó có thể không phải là Ân Diệc Phong, là người khác, là người Giang Ngọc Nhân tìm lừa gạt cô.

Nhưng, sự thật người lõa thể trước mặt, cô hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông trước mắt lên xuống trên người Tần Oản, tim từng mãnh vỡ vụn.

Tay vô thức che bụng, cô không nên để cho con của cô thấy một cảnh nhơ bẩn như thế!

Thì ra Giang Ngọc Nhân nói đều là thật, Ân Diệc Phong thực sự lựa chọn Tần Oản!

Nhưng tại sao, tại sao phải để cho cô nhìn thấy một cảnh không chịu nổi như thế! Anh đã đồng ý với cô, anh đã đồng ý với cô rồi mà!

Nếu như anh thích người khác, anh thẳng thắn nói với cô, cô sẽ không dây dưa, nhưng vẫn đang còn trong hôn nhân của bọn họ, anh đã ngoại tình, anh phản bội lời hứa của anh với cô.

Tiếng giao hợp của nam cùng nữ, làm cô phát điên, trong phòng lộn xộn, rót vào đều đầy rẫy mùi hoan ái nồng nặc.

“Ọe —— ”

Điền Tâm Niệm không khống chế được nôn ọe.

Nam nữ trên giường nghe được tiếng động đồng thời nghiêng đầu.

Cô chống lại ánh mắt đỏ thắm của Ân Diệc Phong, mặt của anh tràn đầy ửng hồng của tình dục, anh giống như một dã thú máy móc vận động.

Mắt anh đỏ ngầu hung ác nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn đem cô cắn xé ra, nhưng mà thấy hai mắt đẫm lệ mông lung của người phụ nữ, trên mặt trong nháy mắt ngỡ ngàng.

Động tác cũng không khỏi chậm lại, mặt của Tần Oản ửng hồng một mảnh, nhìn Điền Tâm Niệm xuất hiện ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, hai cánh tay như ngó sen quấn trên cổ của Ân Diệc Phong, thâm tình gọi, “Diệc Phong, Diệc Phong…”

Điền Tâm Niệm cũng nhìn không được nữa, rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là đau thấu tim gan.

Cô hốt hoảng quay đầu chạy đi, nước mắt che mất tầm mắt, trong đầu tràn đầy hai thân thể chồng lên nhau vừa rồi, chân trợt một cái, cô suýt nữa ngã nhào xuống cầu thang, may là cô bắt được tay vịn cầu thang bên cạnh.

Không dừng lại nhiều, thân thể cô trống không yếu đuối lảo đảo nghiêng ngã chạy xuống cầu thang.

Giang Ngọc Nhân nhìn Điền Tâm Niệm hồn bay phách lạc, thậm chí có thể nói là cực kỳ bi thương nở nụ cười thâm độc, từng bước một tới gần cô, lời nói ác độc, “Thế nào, lần này cô tin chưa hả? Diệc Phong hoàn toàn cũng không yêu cô, cô là phụ nữ nó không hề cần, biết cái gì là phụ nữ không cần không! Là bị chồng bỏ! Là bị chồng bỏ nghe chưa!”

“Đủ rồi! Đủ rồi!” Nước mắt không khống chế được cuồn cuộn ra, cô đau lòng gần chết, đẩy Giang Ngọc Nhân che ở trước mặt cô ra, “Đúng! Tôi thấy rồi, lần này bà hài lòng chưa, chúng ta kết thúc, kết thúc!”

Điền Tâm Niệm nói xong lảo đảo chạy ra ngoài, phía sau mơ hồ vang lên tiếng la của Ân Diệc Phong có chút bối rối, đáng tiếc cô đã lên xe, xe chạy mất hút…

*************************************************************

Khi nhìn đến Điền Tâm Niệm lệ rơi đầy mặt, ý thức Ân Diệc Phong mới chậm rãi trở về, thấy ánh mắt cô đau lòng muốn chết chứa đầy thất vọng, anh trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Thân thể khác thường nhắc nhở anh chuyện mới vừa xảy ra, bây giờ Điền Tâm Niệm nhìn thấy gì, thân thể anh và Tần Oản giờ phút này thậm chí còn giao chung một chỗ.

Ân Diệc Phong chưa từng vô cùng kinh ngạc khủng hoảng và bất lực như thế, thấy Điền Tâm Niệm thất vọng chạy đi, anh hoảng loạn, đẩy người phụ nữ dưới thân ra, anh áo não mặc quần.

“Diệc Phong, đừng đi…” Tần Oản từ trên giường bò lên nhào tới người anh, bĩu môi đỏ mọng làm cho người phát điên muốn giữ chân anh, nhưng trong đầu Ân Diệc Phong chỉ có ánh mắt chứa đầy thất vọng cùng đau lòng lệ rơi đầy mặt của Điền Tâm Niệm, bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng khóc thống khổ của cô.

Anh không chút do dự đẩy người phụ nữ trên người ra, nhìn mọi thứ lộn xộn trong phòng, mặt tái nhợt một mảnh, trong mắt màu đỏ tươi cả người nổi giận đến giới hạn.

“Đừng đụng tôi!” Ân Diệc Phong không chút do dự đẩy người phụ nữ trên người ra, xoay người đuổi theo.

Giang Ngọc Nhân thấy Ân Diệc Phong cuống quít lao xuống, mặt liền biến sắc, bà không nghĩ tới anh tỉnh lại nhanh như thế, vội vàng nắm lấy cánh tay anh ngăn anh lại, “Diệc Phong, bây giờ con phải đi lên kia, Oản Oản còn đang ở trong phòng, lúc này con muốn bỏ nó một mình sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.