Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 119: Anh cút, tôi cái gì cũng không muốn nghe!



Giang Ngọc Nhân thấy Ân Diệc Phong cuống quít lao xuống, mặt liền biến sắc, bà không nghĩ tới anh tỉnh lại nhanh như thế, vội vàng nắm lấy cánh tay anh ngăn anh lại, “Diệc Phong, bây giờ con phải đi lên kia, Oản Oản còn đang ở trong phòng, lúc này con muốn bỏ nó một mình sao?”

Ân Diệc Phong sắc mặt tái xanh, gạt cánh tay của Giang Ngọc Nhân ra, khó có thể tin nhìn bà, “Là mẹ, là mẹ bỏ thuốc con đúng không?”

Lúc nãy ở công ty nhận được điện thoại của quản gia, nói Giang Ngọc Nhân khó chịu, bảo anh lập tức trở về, lúc đầu anh cũng nghi ngờ tại sao Giang Ngọc Nhân đột nhiên lại chạy đến Ân Trạch, nhưng dù sao cũng là mẹ của mình, Giang Ngọc Nhân vừa tự sát, anh nào dám chậm trễ, lập tức chạy như bay tới Ân Trạch.

Anh vừa đi vào Ân Trạch, phát hiện Giang Ngọc Nhân thật tốt ngồi ở trên ghế sa lon, thậm chí còn nở nụ cười yếu ớt.

Anh hỏi bà khó chịu chỗ nào, có cần đến bệnh viện không, bà lại chuyển đề tài, chuyện của anh và Điền Tâm Niệm, trước sau như một bảo anh và Điền Tâm Niệm ly hôn sau đó cưới Tần Oản.

Anh phiền não uống một ly cà phê bà đưa qua, sau đó thân thể liền trở nên khác thường.

Lúc anh có ý thức, anh đã cùng Tần Oản nằm ở trên giường, trước cửa là Điền Tâm Niệm lệ rơi đầy mặt.

Nhìn mặt hung ác nham hiểm của Ân Diệc Phong, Giang Ngọc Nhân trong nháy mắt chột dạ, nhưng mà lập tức khôi phục ngạo mạn, “Là mẹ làm đó, nhưng mẹ làm như vậy cũng là vì tốt cho con không phải sao. Con cứ do do dự dự, không biết hạ quyết tâm vậy thì để người mẹ này làm kẻ xấu xa là được rồi, mẹ không ngại người ta nghĩ mẹ như thế nào, nói mẹ như thế nào, như bây giờ không phải là rất tốt sao? Con và cái con Điền Tâm Niệm kia ly hôn sau đó con và Oản Oản có thể hợp lẽ mà ở chung với nhau.”

“Mẹ, làm sao con lại trở nên như vậy.” Ân Diệc Phong khó có thể tin nhìn mẹ của mình, chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày mẹ mình lại bỏ thuốc mình, buộc mình ly hôn.

“Mẹ như vậy cũng là vì tốt cho con, cái con nhỏ đó hoàn toàn không xứng với con, một ngày nào đó con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẹ.” Nhìn Ân Diệc Phong không vui, giọng Giang Ngọc Nhân không khỏi dịu dàng hơn, tận tình nói, “Diệc Phong, ly hôn với nó đi! Cái con đàn bà như vậy hoàn toàn không xứng với con, với lại… Bây giờ, con và Oản Oản đã…. Chẳng lẽ con muốn phụ bạc con bé sao?”

Nghe Giang Ngọc Nhân nói, Ân Diệc Phong cười lạnh nói, “Thật không nghĩ tới mẹ lại nói như vậy, mẹ lại bỏ thuốc con làm con ngoại tình! Chính mẹ mới bị chồng phản bội, loại đau đớn này mẹ quên rồi sao?! Làm sao mẹ có thể nhẫn tâm tổn thương người khác như vậy, mẹ quả thực làm con không cách nào nhịn được nữa!”

Bốp ——

Giang Ngọc Nhân bị anh nói tới mù quáng, chồng phản bội là nỗi đau sâu nhất trong lòng bà, bà nhìn lòng bàn tay nóng hừng hực còn có mặt của Ân Diệc Phong bị đánh lệch một bên, khàn cả giọng rống giận, “Con vô liêm sỉ! Tại sao con có thể nói với mẹ như vậy! Con so mẹ với con nhỏ đó, cái con ả yêu tinh đó đúng là con đĩ, nó là cái thá gì hả!”

Giang Ngọc Nhân giống như một người đàn bà chanh chua, vành mắt màu đỏ tươi, mặt biểu tình dữ tợn tới cực điểm, Ân Diệc Phong khó có thể tưởng tượng người mẹ luôn luôn ưu nhã cao quý lại nói ra những từ ngữ không thể tả nỗi này, anh trong nháy mắt cảm thấy mẹ của mình trở nên có chút xa lạ.

Ân Diệc Phong thất vọng nhìn bà, trong mắt nhiệt độ hạ xuống 0 độ, lướt qua bà đi ra ngoài.

Mặt của Giang Ngọc Nhân lập tức hốt hoảng, nhìn mình lòng bàn tay hồng hồng, kéo tay anh lại, giọng nói lại có chút bất lực, ngón tay run rẩy nhìn mặt anh thình lình xuất hiện dấu tay, “Diệc Phong, Diệc Phong, mẹ không phải cố ý, có đau không con, xin lỗi, mẹ bôi thuốc cho con.”

Ân Diệc Phong mặt không thay đổi kéo cánh tay của bà xuống, bước chân kiên định đi ra ngoài.

Giang Ngọc Nhân bị anh đẩy bước chân lảo đảo, quản gia ở một bên vội vàng bước lên đỡ lấy bà, nhưng lại bị Giang Ngọc Nhân đẩy ra, nhìn xe mất hút, Giang Ngọc Nhân ngã xuống đất, biểu tình dường như có chút điên cuồng, “Đi! Đi! Đi hết đi! Tại sao bọn họ đều đi hết cả! Chồng không giữ được, bây giờ ngay cả con trai duy nhất cũng đi! Con đĩ! Con đĩ! Tao sẽ không bỏ qua cho lũ tụi mày! Tao sẽ không bỏ qua cho lũ tụi mày!”

Giang Ngọc Nhân ngã ngồi dưới đất ồ ồ thở hổn hển, ánh mắt đỏ như máu, trông giống như người điên.

Tần Oản đứng ở trên lầu có chút hoảng sợ nhìn Giang Ngọc Nhân lúc này, thực ra cô ta đã sớm mặc quần áo xong đuổi theo Ân Diệc Phong, nhưng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cô ta bất tiện xuất hiện.

Lúc này nhìn Giang Ngọc Nhân ngã xuống đất, trong mắt Tần Oản lóe lên nghi ngờ, Giang Ngọc Nhân bà ta dường như…

*************************************************************

Ân Diệc Phong rời khỏi Ân Trạch liền gọi cho Điền Tâm Niệm, điện thoại kết nối nhưng không ai nhận, anh lo lắng nghe tiếng bíp bíp bên trong, cho đến khi bên trong tự động tắt, anh lại gọi một lần, nhưng lại nghe tổng đài báo số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.

Ân Diệc Phong nôn nóng đấm tay lái, di động bị anh quẳng qua một bên.

Ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm được một bóng dáng quen thuộc, cô rất khó chịu phải không, anh chưa từng thấy cô khóc đau lòng như vậy.

Còn có ánh mắt làm cho anh sợ hãi, Ân Diệc Phong lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là phát điên!

Anh nên như thế nào giải thích với cô đây, nếu như anh nói là Giang Ngọc Nhân bỏ thuốc anh cô có tin không?

Dùng sức vỗ còi xe, anh chưa từng lo lắng như thế, đừng nói Điền Tâm Niệm, ngay cả chính anh cũng không thể nào tin nổi đây là thật.

Lấy di động từ chỗ cạnh tài xế gọi về nhà, là y tá nhận.

“Mợ về chưa?” Ân Diệc Phong vội vàng hỏi.

“Là cậu chủ hả, không có, mợ không ở nhà, hình như là bà chủ…” Y tá lời còn chưa nói hết, Ân Diệc Phong liền cúp máy.

Bàn tay nổi gân xanh nắm di động kêu ken két, nôn nóng đạp chân ga, tìm trong danh bạ, kiếm số Diệp An Bình, bấm gọi…

Anh cũng quên lúc nào lưu số của Diệp An Bình, hình như là lần trước lúc Điền Tâm Niệm suýt nữa xảy ra tai nạn xe cộ, anh vô thức lưu số của bạn tốt nhất của cô.

Muốn lưu số trong di động của anh không phải là khách hàng có giá trị mười vạn cũng là người có quan hệ thân cận nhất với mình, giống như thân phận của Diệp An Bình trước đây anh là tuyệt đối không thể nào lưu, nhưng mà giờ phút này anh lại thấy may mắn khi lưu số của cô ta.

Điện thoại reo thật lâu cũng không có người nhận, tự động tắt, Ân Diệc Phong lại gọi lại, trong lòng anh phiền não muốn giết người, tối nay sao ai cũng không bắt điện thoại của anh vậy.

Không biết gọi bao nhiêu lần, điện thoại rốt cuộc có người nhận, chỉ là bên trong truyền tới một giọng nam khàn khàn có chút quen thuộc, “Shit! Anh/Cô tốt nhất là có chuyện quan trọng!”

Giọng điệu người đàn ông trầm mà ảo não, rõ ràng cho thấy đang làm chuyện nào đó thân mật mà bị quấy rầy.

Ân Diệc Phong chỉ là dừng lại, tiếp theo lạnh lùng nói, “Tuấn, kêu Diệp An Bình nghe điện thoại đi!”

Đầu kia Bùi Tuấn sửng sốt, vừa rồi làm chuyện gì bị quấy rầy, vốn không muốn nhận, nhưng mà đối phương kiên nhẫn gọi lại liên tục, anh không thể làm gì khác hơn là nhận, lúc đầu tức giận tràn đầy, nhưng mà trên màn hình không có hiển thị tên, không nghĩ tới lại là điện thoại của Ân Diệc Phong.

Đầu kia, truyền đến tiếng phát điên của Diệp An Bình, “Chết tiệt đồ mặt chết bầm, anh đi ra ngoài cho tôi! Ai cho anh chạm tôi chứ! Ai cho phép anh nhận điện thoại của tôi!”

Bùi Tuấn nghe giọng điệu của Ân Diệc Phong cũng biết tâm tình anh không tốt, nghĩ đến anh gọi điện cho Diệp An Bình, nhất định là chuyện của Điền Tâm Niệm rồi, biết cô coi trọng người bạn này, không đếm xỉa quả đấm của cô đánh vào mình đưa điện thoại cho cô, giọng điệu như thói quen thản nhiên nói, “Bạn của em có chuyện.”

Diệp An Bình sửng sốt, nói bạn cô cũng chỉ có một.

Hốt hoảng nhận điện thoại, đầu kia đã truyền đến tiếng tắt máy của đối phương, lập tức có chút nóng nảy, “A lô? A lô? Điềm Tâm?”

Diệp An Bình nhìn vào di động, “Đây không phải là điện thoại của Điềm Tâm.”

“Là anh hai anh.” Bùi Tuấn lòng tốt giải đáp nghi vấn của cô, đồng thời cánh tay dài bắt lấy cô lần nữa kéo vào chăn.

“Có chuyện gì vậy, Điềm Tâm có phải có chuyện rồi?” Diệp An Bình lo lắng hỏi, lúc này đã bất chấp anh động tác vượt giới hạn.

Lấy di động khỏi tay cô ném chỗ khác, ánh mắt của Bùi Tuấn tối sầm lại, “Không cần lo lắng, có anh hai anh, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu… Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong đi.”

“Đừng đừng, mặt… Chết bầm, anh đại… Gia, buông ra đi…”

*********************************************************

Ân Diệc Phong nghe đối thoại của hai người bọn họ cũng biết hai người vừa rồi đang làm cái gì, Điền Tâm Niệm chắc chắn không ở chỗ Diệp An Bình, anh liền cúp điện thoại.

Cô không ở chỗ Diệp An Bình vậy thì ở đâu đây!

Ân Diệc Phong lo lắng tìm trong danh bạ, nhưng một chuỗi tên cũng không có quan hệ gì với Điền Tâm Niệm, anh nổi giận đùng đùng giận mình đối với bạn của Điền Tâm Niệm hoàn toàn không biết gì cả, lúc này anh ngoại trừ biết Diệp An Bình ra không tìm được người khác có thể hỏi!

Số điện thoại của Điền gia xẹt qua tay, đôi mắt anh mở lớn!

Trong lúc hoảng loạn lại quên cô rất có thể trở lại Điền gia, nhấn vào số gọi, là quản gia nhận, quả nhiên, Điền Tâm Niệm trở về Điền gia.

Lòng của Ân Diệc Phong đang thấp thỏm cũng thả lỏng một chút, tối thiểu cô không có chuyện gì hết.

Ném di động xuống, một mạch chạy như bay đến Điền gia, quản gia ở cửa đón, có chút sợ nhìn Ân Diệc Phong toàn thân toả ra lạnh lẻo, run giọng nói, “Cậu, cậu chủ.”

Ân Diệc Phong thẳng chạy lên lầu, cửa phòng khóa chặc, anh dùng sức gõ cửa, tiếng nói mắc trong cổ họng, đau rát, “Niệm Niệm, mở cửa! Em nghe anh giải thích đã, em mở cửa ra trước đi!”

Trong phòng yên lặng như tờ, không có mở đèn, Điền Tâm Niệm ngồi ở trên giường của mình, hai tay bao bọc lấy mình, chôn mặt trong đầu gối, nước mắt rơi lã chã.

Tai phải là tiếng đập cửa lo lắng của anh, tai trái là tiếng giao hợp của anh và Tần Oản.

Lòng của cô đau quá, nhớ tới cảnh kia, cô cảm giác lòng của mình cũng đau muốn chết, cô che lại tai dùng sức lắc đầu, hô to, “Anh cút! Anh cút! Tôi không muốn nghe! Tôi cái gì cũng không nghe hết, anh cút đi!!”

Nghe tiếng la của cô còn khóc nức nở nữa, cô nói anh cút, giống như không muốn thấy anh nữa, Ân Diệc Phong càng thêm nôn nóng đập cửa, “Em mở cửa, Điền Tâm Niệm, em mở cửa ra đi!”

Quản gia từ nhỏ thấy Điền Tâm Niệm lớn lên, nghe cô khóc như vậy đau lòng, cũng không kịp sợ Ân Diệc Phong, bước lên nói, “Cậu chủ, cậu như vậy sẽ hù dọa cô chủ đó.”

Đúng lúc này, dưới lầu dội lại tiếng bước chân hoảng loạn, Tống Lệ Mai vội vội vàng vàng chạy vào nhà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.