Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 12: Đây mới gọi là hôn



“Tôi xin anh đó, được không?” Nước mắt ủy khuất đảo trong hốc mắt, nhưng cô cố nén không khóc, cô biết nếu mình khóc thì nhất định sẽ làm cho anh càng thêm kiêu ngạo, cho nên cô tuyệt đối không được khóc.

Thấy được sự khác thường của cô ban nãy, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên âm lạnh xuống, giựt ống tay áo lại, lạnh giọng nói, “Lấy lòng tôi.”

“What?” Ân Diệc Phong vẫn còn giữ điện thoại bên tai, Lăng Hựu bên kia điện thoại rùng mình một cái, “Chết tiệt, anh hai à, đây là tình huống gì, cầu hôn? Cầu yêu? Anh nói cái gì em nghe không hiểu gì hết.” Người bên kia điện thoại Ân Diệc Phong hoàn toàn không hiểu gì hết, nói cái gì là buổi họp báo, buổi họp báo của công ty anh ta thì liên quan gì tới anh, còn có phòng kế hoạch, cầu xin anh kết hôn cái gì, Lăng Hựu cảm giác mình như bị xuyên thủng.

“Anh cúp điện thoại trước đi.” Điền Tâm Niệm kiên trì nói, đây mới là chuyện Điền Tâm Niệm quan tâm nhất, cô sẽ không ngu ngốc để bị chiếm lợi lần thứ hai vô ích được.

Ân Diệc Phong hừ lạnh một tiếng, nói vào điện thoại “Buổi họp báo vẫn tiến hành như thường lệ” liền cúp điện thoại.

Lăng Hựu bên kia điện thoại hoàn toàn rối loạn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, đang ngủ ngon tự nhiên bị phá, chẳng lẽ anh đang nằm mơ?

Cúp điện thoại, vứt sang một bên, thân thể dựa vào ghế phía sau, nút cổ áo tùy ý mở ra, cả người bị bao phủ bởi hơi thở lãnh ngạo, đột nhiên Điền Tâm Niệm trong thoáng chốc có cảm giác như quân lâm thiên hạ.

Cô biết mình tránh không khỏi, nhưng mà lấy lòng, cô nên làm như thế nào đây?

Ân Diệc Phong không nhịn được nhìn cô, đột nhiên như là hiểu ra cái gì, khinh thường hỏi, “Không chịu?”

“Tất nhiên tôi sẽ làm!” Điền Tâm Niệm cắn môi, nhìn vẻ mặt đắc ý của anh liền muốn hung hăng sửa chữa anh, cô tưởng tượng có một ngày Ân thị phá sản, lúc đó cô có thể giẫm mấy phát trên mặt phách lối của anh. Đó mới giải hận được.

“Cô ở đây YY tôi?” Nhìn bộ dạng cắn răng nghiến lợi của cô đột nhiên trở nên trở nên dương dương đắc ý, cười giống như con mèo ăn vụng, không khỏi hỏi.

“Sao, làm sao có thể!” Điền Tâm Niệm chột dạ nói, siêu đại biến thái có phải lúc tiến hóa còn có thêm công năng đặc biệt, biết được suy nghĩ trong lòng cô.

“Hừ, không có là tốt, nhanh lên một chút, tôi không có kiên nhẫn chờ cô.”

Điền Tâm Niệm nhịn không được trợn trắng mắt, ngựa đực!

Hàm răng cắn môi, ánh mắt hốt hoảng rơi vào đôi môi mỏng của anh, mọi người đều nói đàn ông môi mỏng đa phần bạc tình, điểm này cô hoàn toàn tin tưởng, bất quá nghĩ đến một đêm kích tình như lửa kia, chính đôi môi này đã làm cho cô cảm giác muốn sống không được, đột nhiên trong nháy mắt như có một luồng điện chạy khắp người cô.

Bất cứ giá nào! Dù sao cũng làm, chẵng lẽ còn sợ hôn sao?!

Điền Tâm Niệm nhắm chặt hai mắt, nắm lấy khuôn mặt của anh mạnh mẽ tới gần.

“A!” Chết tiệt! Ân Diệc Phong nhịn đau không được hô, cô đang hôn sao! Không có chút kỹ xảo nào, hàm răng không nặng không nhẹ đụng vào trên bờ môi của anh, cô đây không phải là hôn, mà là cắn!

Môi bị rách ra, vị tanh tràn vào trong khoang miệng, Điền Tâm Niệm giật mình nhìn môi anh chảy máu, có chút luống cuống, làm sao lại chảy máu.

Lưỡi hồng linh hoạt liếm máu trên môi, giọng của anh khàn khàn mang theo vị mê hoặc, “Cô gái, đây mới gọi là hôn!”

“Ưm!” Đôi môi phút chốc bị ngậm, một lực đạo ngang ngược đột nhập vào miệng cô mang theo mùi hương dễ chịu, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, ẩm ướt mà mềm mại khi chạm vào làm cho cô không thể không run rẩy, một lực lượng không cho sao lãng đem cô quay mòng mòng, đây là nụ hôn bằng lưỡi trong truyền thuyết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.