Đúng lúc này, dưới lầu dội lại tiếng bước chân hoảng loạn, Tống Lệ
Mai vội vội vàng vàng chạy vào nhà, ở dưới lầu thì đã nghe thấy anh đập
cửa phòng rầm rầm.
“Diệc Phong, có chuyện gì vậy?” Điền Tâm Niệm vừa về đến, quản gia
liền gọi điện báo cho bà, bà vội vã chạy về, bà biết con gái hiểu
chuyện, từ lúc kết hôn chưa từng có chuyện đêm hôm chạy về nhà mẹ đẻ, nó như bây giờ, chắc chắn là xảy ra chuyện gì lớn rồi, một chuyện lớn mà
nó không có cách nào chấp nhận nổi.
Đối mặt với sự chất vấn của Tống Lệ Mai, mặt Ân Diệc Phong hiện lên một tia chật vật, môi mỏng nhếch lên.
Tống Lệ Mai thấy Ân Diệc Phong không nói lời nào, nhìn mặt của anh có lẽ cũng đại khái đoán được nhiều, Điền Tâm Niệm nhất định là giận anh
rồi.
Bà nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói dịu dàng dụ dỗ, “Niệm Niệm, mẹ đây, mở cửa ra được không con? Có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng hết, đừng sợ,
mẹ làm chủ cho con.”
“Mẹ, không có gì đáng nói, mẹ kêu anh ta đi đi, mẹ kêu anh ta đi đi,
con không muốn nhìn thấy anh ta nữa…” Điền Tâm Niệm khóc giọng nói cũng
run rẩy theo.
Tống Lệ Mai chưa từng thấy con gái khóc thương tâm như vậy, không khỏi đau lòng, “Diệc Phong, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt tối sầm lại, anh trầm giọng nói, “Em không muốn thấy anh, vậy thì anh đi, đêm nay em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh lại đến.”
Ân Diệc Phong có chút chật vật rời khỏi, đối mặt với sự chất vấn của Tống Lệ Mai anh thật sự là khó có thể mở miệng được!
“Niệm Niệm, Diệc Phong đi, con mở cửa ra đi, có chuyện gì cùng mẹ nói.”
Phòng trong vang lên giọng buồn buồn nghẹn ngào, “Mẹ, mẹ để con một mình yên tĩnh một chút đi.”
Tống Lệ Mai than nhẹ một tiếng, khuôn mặt lo lắng.
Trở về phòng, điện thoại đúng lúc vang lên, bên trong vang lên giọng
nói hùng hậu lo lắng, “Có chuyện gì vậy, Niệm Niệm có khỏe không?”
“Xem ra là cáu kỉnh với Diệc Phong, tôi hỏi nó nó cũng không nói,
nhốt một mình mình ở trong phòng, tôi lo lắng cho nó quá, đêm nay sẽ
không đi qua được đâu.”
“Được, đừng quá lo lắng.”
Cúp điện thoại, Tống Lệ Mai đi tới trước cửa sổ nhìn Land Rover màu đen dừng ven đường, không kềm được lại thở dài!
Ân Diệc Phong không đi, ngồi ở trong xe nhìn cửa sổ phòng Điền Tâm Niệm, trong lòng càng phiền não bất an.
Di động vang lên, anh cầm lấy nhìn, là điện thoại của Ân Trạch thì ấn tắt, mẹ của anh lần này thực sự làm anh thất vọng.
Anh không nghĩ ra, tại sao Giang Ngọc Nhân phải làm như vậy, mặc dù
quan hệ bà và Điền Tâm Niệm không thân thiết, nhưng mà cũng không đến
mức phải làm cô đến loại tình trạng này, Giang Ngọc Nhân lúc ngã bệnh,
mọi thứ Điền Tâm Niệm làm anh đều thấy hết, anh không hiểu tại sao Giang Ngọc Nhân ghét cô đến như thế.
Lúc này Điền Tâm Niệm, đầy đầu đều là cảnh tượng không chịu nổi kia,
cô không muốn suy nghĩ, nhưng những hình ảnh kia không ngừng xuất hiện ở trong đầu, âm tin nhắn vang lên.
Là tin Ân Diệc Phong gửi đến: Đêm nay đi ngủ sớm, ngày mai anh muốn gặp em, cho anh chút thời gian để anh giải thích.
Giọng của Ân Diệc Phong vẫn như cũ, bá đạo không cho từ chối, Điền
Tâm Niệm nhìn tên của anh quăng di động ra rất xa, di động đụng trên ghế sa lon rồi rớt xuống đất, nắp lưng rơi ra, pin bắn ra ngoài.
Ân Diệc Phong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu, lâu đến lầu hai phòng kia đã tắt đèn cũng không thấy hồi âm của cô.
Điền Tâm Niệm trằn trọc ngủ không được, cho đến mặt trời bắt đầu ló
dạng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ được một chút, nhưng rất nhanh lại bị
ác mộng giật mình tỉnh giấc, trong mơ vẫn như cũ là cảnh tượng không thể chịu nổi đó.
Cô dứt khoát thức dậy, trong phòng tắm đứng ở trước gương cô quả thực không thể tin được người bên trong gương là cô!
Gương mặt tái nhợt giống một con quỷ, trên người không có một chút
thần khí nào, mắt sưng giống quả óc chó, cả người trông có hơi kinh
khủng.
Dòng nước lạnh lẽo tưới ở trên mặt, đầu Điền Tâm Niệm tỉnh táo lại.
Thay bộ quần áo xuống lầu thì thấy Tống Lệ Mai từ trong phòng bếp đi ra.
“Thức dậy rồi? Đúng lúc bữa sáng mới vừa nấu cho con xong rồi, mau tới đây ăn.” Tống Lệ Mai ngoắc tay gọi cô đi qua.
Đêm qua cô chưa có ăn, bây giờ bụng thật đói, nhưng cô lại không đói.
Ăn hai miếng thì đã ăn không vô nữa, Tống Lệ Mai lo lắng nhìn cô, “Ăn thêm chút nữa đi con, con ăn ít như vậy thân thể sao mà chịu nỗi, con
xem mình đi gầy chỉ còn da bọc xương.”
Thân thể Điền Tâm Niệm run lên, vô thức nghĩ đến đứa con trong bụng.
Cô thiếu chút nữa đã quên rồi, trong bụng của cô đã có một sinh mệnh
nhỏ, nhưng nghĩ đến đứa bé này, lòng của cô càng thêm đau đớn.
Tống Lệ Mai thấy cô nghe lời ăn thêm, trong lòng hơi chút yên tâm.
Lúc này quản gia bưng đĩa thức ăn đi vào, nhìn Tống Lệ Mai lắc đầu,
“Cậu nói cậu ấy không đói bụng, cậu ấy còn hỏi … Cô chủ dậy rồi chưa?”
Động tác Điền Tâm Niệm dừng lại, tiếp theo vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Tống Lệ Mai nháy mắt với quản gia, sau đó nhìn bên ngoài nói, “Niệm
Niệm, con đừng trách mẹ nhiều chuyện, giữa hai đứa có chuyện gì vậy, con đêm hôm chạy về nhà mẹ, còn có Diệc Phong, ở trong xe cả đêm, có chuyện gì hai đứa nói rõ với nhau, giữa vợ chồng có cái gì không thể giải
quyết, Diệc Phong là một đứa bé ngoan, mẹ có thể thấy nó có bao nhiêu
khẩn trương vì con.”
Lần thứ hai bỏ xuống đũa, cô thật ăn không vô.
“Mẹ, con ăn no rồi, con về phòng trước.” Điền Tâm Niệm mới vừa đi ra
phòng ăn liền thấy Ân Diệc Phong đi vào, anh như gió xuất hiện ở trước
mặt cô, kéo tay cô, sắc mặt hơi trầm xuống, “Cho anh chút thời gian, em
nghe anh giải thích đi.”
Điền Tâm Niệm lạnh lùng hất tay anh ra, chân mày nhíu lại tỏ rõ chán ghét, “Đừng đụng tôi!”
“Niệm Niệm!” Tống Lệ Mai trầm giọng nói, nhìn Ân Diệc Phong mặt âm
trầm, loại thái độ này của hai người bọn họ làm sao có thể nói chuyện rõ ràng đây.
Điền Tâm Niệm không quan tâm xoay người đi lên lầu, Ân Diệc Phong khẽ động, ôm ngang cô lên.
“Anh làm gì vậy! Anh đừng đụng tôi! Thả tôi xuống!” Điền Tâm Niệm kêu lên một tiếng, bị anh ôm vào trong ngực, anh một đêm không có tắm người còn bị gió thổi vào, nhưng cô lúc này bị anh ôm vào trong ngực, vẫn cảm thấy trên người của anh tràn đầy mùi sau khi hoan ái, làm cô buồn nôn.
Điền Tâm Niệm liều mạng giãy dụa khỏi ngực anh, móng tay xước làm
rách mặt của anh, vô số nắm đấm bạt tay rơi vào trên người của anh, sắc
mặt Ân Diệc Phong đóng băng hung ác nham hiểm dọa người, giọng nói tràn
ra từ kẽ hở răng, “Mẹ, con và Niệm Niệm cần phải nói chuyện rõ ràng.”
“Diệc Phong, hai đứa có chuyện gì thì từ từ mà nói…”
Nhìn bóng lưng u ám của anh, Tống Lệ Mai lo lắng hô.
Kéo cửa xe, đẩy thẳng người trong ngực vào, Điền Tâm Niệm bò dậy
không kịp đi ra ngoài, người đàn ông đã cấp tốc đi qua bên kia, nhấn ổ
khóa.
“Anh mở cửa!” Mặt Điền Tâm Niệm không cách nào che giấu chán ghét.
Ân Diệc Phong mím môi, mặt nhất định là bị cô cào nát, gió thổi qua hơi đau rát.
“Em nghe anh giải thích, anh nói xong sẽ để em xuống.”
“Tôi không nghe! Không nghe! Cái gì tôi cũng không muốn nghe.” Bây
giờ Điền Tâm Niệm tuyệt không muốn cùng anh chung một không gian, đặc
biệt là trong không gian thu hẹp như thế, cô nhào qua muốn mở ổ khóa,
lại bị người đàn ông hai ba cái chế trụ lại ghế.
“Niệm Niệm, em bình tĩnh đi! Em hãy nghe anh nói…”
“Cút ngay, tên vô lại này, buông, đừng dùng tay bẩn thỉu của anh chạm tôi!” Điền Tâm Niệm càng ngày càng kích động, nhất là lúc Ân Diệc Phong áp chế cô, áo sơmi lúc cô giãy dụa cổ áo bị nới rộng ra, lộ ra vết hôn
trên cổ khó có thể không chú ý được.
“Anh bị bỏ thuốc!”
Ân Diệc Phong không thể nhịn được nữa quát! Con mắt hung ác nham hiểm gắt gao trừng mắt với cô, một đêm không ngủ bên trong hiện đầy tơ máu
đáng sợ, trông rất đáng sợ.
Tiếng quát nổ tung ở bên tai, cái lỗ tai Điền Tâm Niệm kêu ông ông,
cô giật mình nhìn anh, không có hiểu lời nói mới rồi của anh.
Ân Diệc Phong từ từ buông cô ra, môi mỏng nhếch, Ân Diệc Phong ảo não nện tay lái, cắn răng nói, “Anh bị bỏ thuốc! Anh hoàn toàn không biết
mình đã làm cái gì!”
Điền Tâm Niệm chậm chạp tỉnh táo lại, đùa cợt cười nói, “Ân Diệc
Phong, anh coi tôi là kẻ ngu đùa giỡn sao? Anh lựa chọn Tần Oản, tôi
không lời nào để nói, nhưng anh đừng dùng lời nói dối con nít lên ba lừa gạt kẻ ngu lừa dối tôi! Đó là nhà của anh, ai ở nhà anh bỏ thuốc anh,
anh tưởng tôi ngu ngốc chắc?”
Đối mặt Điền Tâm Niệm kích động chất vấn, sắc mặt của Ân Diệc Phong
càng thêm khó xử, anh cũng không nghĩ tới Giang Ngọc Nhân lại bỏ thuốc
anh như vậy.
“… Thuốc là mẹ anh bỏ.”
“Anh nói cái gì?” Điền Tâm Niệm thiếu chút nữa bật cười, người đàn ông này đang nói đùa hả?
Nghe giọng nói chế giễu lạnh nhạt của cô, Ân Diệc Phong nổi giận,
cạnh thái dương nổi gân xanh, “Anh con mẹ nó nói, thuốc là mẹ anh bỏ,
chết tiệt, là mẹ anh bỏ!”
Trong không gian thu hẹp, giọng nói không ngừng quẩn quanh, mặt Điền
Tâm Niệm đùa cợt không thấy, trong lỗ tai ông ông kêu, cô khó có thể tin nhìn anh vẻ mặt không ngừng biến đổi.
Nghĩ đến Giang Ngọc Nhân đối với cô chán ghét, nghĩ đến Giang Ngọc
Nhân yêu thích Tần Oản, nghĩ đến Giang Ngọc Nhân đã từng vô số lần cảnh
cáo cô, cô không có tư cách làm con dâu Ân gia.
A ~~
Điền Tâm Niệm quả thực không thể nào tin nổi, quá hoang đường!
Trong xe yên tĩnh đáng sợ, Điền Tâm Niệm tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh lại lời của Ân Diệc Phong mang tới khiếp sợ cho cô.
Một đêm không ngủ, Ân Diệc Phong đau đầu vô cùng, tâm tình bực bội
làm cho thái dương nhảy thình thịch, một lúc lâu chợt nghe người phụ nữ
bên cạnh yếu ớt nói, “Ân Diệc Phong, chúng ta ly hôn đi.”
Hai tròng mắt đỏ thắm khó có thể tin nhìn cô, môi mỏng mân ra đường vòng cung đáng sợ, “Em nói cái gì?”
Điền Tâm Niệm mắt nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh đến hờ hững, lập lại một lần nữa, “Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.”
“Không thể nào!” Ân Diệc Phong như đinh đóng cột quát lên!
Hai tròng mắt đỏ thắm gắt gao nhìn chằm chằm cô, nắm chặt hai vai của cô bắt cô phải nhìn vào mắt anh, “Anh không phải là đã nói cho em biết
rồi sao, anh bị bỏ thuốc, anh không làm chủ được tình huống!”
“Bị bỏ thuốc, vậy thì thế nào, nên xảy ra không phải đều đã xảy ra
rồi sao? Anh nói cho tôi biết trải qua chuyện tối qua, Tần Oản phải làm
sao?”
Ân Diệc Phong nắm chặt hai vai của cô, buộc cô phải nhìn anh, “Anh
không nghĩ tới mẹ anh lại làm chuyện như vậy, nhưng đây không phải là
chủ ý của anh.”