Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 125: Bắn chết



Đêm, ngượng ngùng, mờ ám

Xong chuyện,, Ân Diệc Kỳ tựa ở đầu giường, thoả mãn hút xì gà, Tần Oản đứng dậy không chút cố kỵ mình trần truồng, đi thẳng vào phòng tắm, thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng!

Từ phía Ân Diệc Kỳ đúng lúc có thể thấy thân thể uyển chuyển của cô ta dưới màn nước, đôi mắt híp một cái, Ân Diệc Kỳ rất rõ ràng, người phụ nữ trước mắt rất xấu, nhưng đó là nguyên nhân anh ta thích cô ta, cũng chính bởi vì cô ta đủ xấu!

Xấu có lúc so với đàn ông còn lòng dạ ác độc hơn! Thích phụ nữ như vậy rất có tính khiêu chiến không phải sao?

Tần Oản tắm xong, vẫn không để ý ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, người trần truồng đi ra, cầm khăn tắm lau nước đọng trên người, thản nhiên liếc một cái người đàn ông đang nằm trên giường, “Đừng quên chuyện anh đồng ý với em, lần này Điền Tâm Niệm rời khỏi, em sẽ không cho phép cô ta trở lại.”

Ân Diệc Kỳ miễn cưỡng tựa ở đầu giường, tùy ý hỏi, “Em muốn đi? Mới vừa rồi còn nằm ở dưới thân anh, bây giờ thì không kịp đợi đi theo em họ anh tìm niềm vui?”

Mặc dù anh ta không thật sự rất quan tâm, nhưng cũng không muốn bỏ qua như thế, dù sao anh ta vì người phụ nữ này đã làm rất nhiều chuyện, mà lòng của cô ta chưa từng đặt trên người của anh ta chút nào, phải nói lương tâm duy nhất của cô ta đều đặt ở trên người của em họ của anh ta.

“Em trong khoảng thời gian ngắn không sẽ gặp anh ấy, gặp lại sau, em muốn cho anh ấy một vui mừng thật lớn.” Tần Oản nhìn Ân Diệc Kỳ cười lạnh nói, “Em phải đi làm việc, phải mất rất nhiều thời gian, anh yên tâm đi, em đồng ý với anh thì nhất định sẽ làm được.”

Ân Diệc Kỳ tò mò, “Em muốn cho em họ anh vui mừng gì.”

“A ~~ một cục cưng có tính là lớn không?”

“Anh không phải là không sinh được sao?” Ân Diệc Kỳ cau mày hỏi.

Tần Oản đùa cợt nhìn anh, “Ai nói không sinh lại không thể có con, điều này em nói có là có em nói không có là không có.”

“A? mười tháng sau, em định ôm đứa bé giả mạo?”

“A ~~ không cần mười người tháng, giá trị đứa bé này chỉ để cho Diệc Phong đối với em càng thêm hổ thẹn mà thôi.” Nhìn Tần Oản trong mắt lóe lên tinh quang, Ân Diệc Kỳ cười như không cười gật đầu, vén chăn lên đi vào phòng tắm.

Tần Oản chỉnh chu tất cả xong, trước khi đi còn không quên nhắc nhở anh, “Đừng quên, em muốn mạng của cô ta!”

*****************************************************************

“Người đẹp, rời giường, nếu không rời giường, quả nhân sẽ xông vào tiếp theo lâm hạnh em bây giờ.” Dạ Tử Lăng tựa ở cửa phòng khách sạn của cô tùy tiện hô.

Điền Tâm Niệm vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng tắm, vừa chạy vừa sửa lại tóc, thực sự là muốn điên rồi, cô mở cửa phòng, rồi đứng sang một bên!

Quả nhiên, người đàn ông thuận thế nhào tới, chỉ là lần này nhào vào một khoảng không!

Dạ Tử Lăng “Hì hì” cười, “Người đẹp, lần này khôn ngoan quá ha, quả nhân ôm ấp yêu thương mà không biết hưởng.”

Điền Tâm Niệm mắt lạnh nhìn anh, “Anh có thể có chút tố chất được không, kêu la cái gì, còn có ai là người đẹp, anh lại nói lung tung cẩn thận tôi bỏ độc câm anh bây giờ!”

Dạ Tử Lăng giả bộ làm ra một bộ dạng hoảng sợ, ngón tay run rẩy gương mặt khổ sở, khóc kể lể, “Cô… Cô thật là lòng dạ độc ác quá!”

Thấy bộ dạng đùa giỡn của anh, Điền Tâm Niệm khóe miệng giật một cái, không khống chế được cười, xoay người rời khỏi phòng.

Cũng đã gần hai tuần tiếp xúc, Điền Tâm Niệm đã hoàn toàn chắc chắn anh là người tốt, tối thiểu sẽ không làm chuyện gì tổn thương cô, với lại cùng với anh thực sự rất thú vị, anh có bản lĩnh đùa giỡn luôn luôn khiến người ta buồn cười.

Cô gọi một cú điện thoại cho Tống Lệ Mai nói cho bà biết chuyện di động của cô đã bị mất bảo bà không cần lo lắng, sau đó báo mất giấy tờ để làm lại hộ chiếu, cô không có mua di động mới, trong khoảng thời gian này, cô mỗi ngày đều theo anh đi ra ngoài chơi, đi rất nhiều chỗ, tháp Eiffel, Khải toàn môn, bảo tàng Louvre, Nhà thờ Đức Bà Paris bọn họ cũng cũng gần như đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Pháp, cô không có di động, cả ngày chuyện gì cũng không nhớ, mặc dù đến lúc đêm khuya vắng người có vài người có một số việc vẫn ám ảnh cô, nhưng đi dạo lâu quá mệt mỏi, buổi tối cũng nhớ không được bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên cô rất thích cuộc sống như thế, rất bình thường rất vui vẻ rất đơn giản.

“Người đẹp, chờ quả nhân!” Phía sau liền nhớ lại giọng điệu đùa giỡn của anh, Điền Tâm Niệm cố ý làm bộ tức giận trừng anh, “Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi như vậy nữa?”

Hai người song song đi vào thang máy, Dạ Tử Lăng rất buồn khổ vuốt cằm, “Không thể gọi cô là người đẹp, gọi cô là gì được đây? Ái phi? Bảo bối? Hoery? Tiểu Điềm Tâm?”

Nghe vậy, sắc mặt của Điền Tâm Niệm càng ngày càng đen, Dạ Tử Lăng nhìn cô tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được vò rối tóc của cô, giọng nói mang theo vài phần cưng chìu nói, “Cô ngốc, tôi gọi cô là gì bọn họ cũng nghe không hiểu, sợ cái gì?”

Điền Tâm Niệm nghĩ cũng phải ha, nhưng cô không thích anh gọi cô mờ ám như vậy.

Nhìn sắc mặt cô không tốt hơn, Dạ Tử Lăng mặt dày mày dạn tra tấn, cánh tay lại theo bản năng quấn lấy cổ của cô, “Được rồi được rồi, sau này gọi cô là Niệm Niệm thế nào?”

Anh lúc không cười đùa giọng điệu cũng có vài phần thành thục, Điền Tâm Niệm hoảng hốt, xưng hô quen thuộc cô vừa rồi vô thức tưởng… Anh ta!

Gạt cánh tay anh ra, cô thản nhiên nói, “Tùy anh.”

Dạ Tử Lăng không phải là không có thấy cô nhất thời ngớ ra, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu ở trên mặt cô, hai tay để trong túi tùy ý nói, “Tên này cũng không êm tai, vẫn là gọi cô là Điền Điền được rồi?”

Điền Tâm Niệm có chút không chịu được nhìn anh, từ trước đến nay không nghe nói ai lại gọi họ người ta.

Liếc anh một cái đi ra khoit thang máy, chàng trai phía sau khóe miệng hơi nhếch lên, thấy cô có vẻ như tức giận, chỉ cảm thấy cô thực sự đáng yêu, mỗi một loại biểu tình cũng khả ái, chân thật như vậy.

Dạ Tử Lăng bất thình lình vọt khỏi trong thang máy, quấn lấy cổ của cô, cũng không biết tại sao, biết rõ cô sẽ tức giận, nhưng luôn luôn nhịn không được trêu chọc cô, thực ra bộ dạng cô tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu nhất.

Đột nhiên vai truyền đến một cơn đau đớn, đồng tử Dạ Tử Lăng co lại! Tay trái nhấn đầu cô xuống, kéo cô đi về phía thang máy.

“Nha! Dạ Tử Lăng anh mà làm vậy nữa tôi thực sự sẽ tức giận!” Mặt bị anh không nặng không nhẹ ấn vào ngực đụng cái mũi cô cũng đau đớn, anh đột ngột nổi điên làm gì thế!

Hai tay dùng sức thúc ngực của anh, nếu như bình thường cô nói anh như vậy đã sớm buông cô ra, nhưng hôm nay anh chẳng những không có buông cô ra, còn càng thêm dùng sức, cô sắp bị anh làm sắp nghẹn chết, hai tay đẩy anh không ra liền dùng sức đấm đầu vai anh, bên tai truyền đến tiếng kêu rên của người đàn ông, cuối cùng vẫn bị anh kéo vào trong thang máy.

Dạ Tử Lăng buông tay nhấn đầu cô xuống, nhưng thân thể vẫn đè nặng cô, với lại dường như đem trọng lượng toàn thân cũng đè ở trên người cô hết.

“Này! Dạ Tử Lăng, anh làm gì vậy hả, đứng lên cho tôi!” Điền Tâm Niệm không đẩy ra được người đàn ông trên người, chỉ cảm thấy tức giận, anh đột ngột nổi điên làm gì, anh chỉ biết chiếm lợi của cô, cho rằng cô dễ bắt nạt lắm phải không?!

Điền Tâm Niệm càng nghĩ càng tức giận, dồn hết sức mạnh, dùng sức đẩy mạnh người đàn ông trên người ra.

Dạ Tử Lăng dưới chân không vững, lảo đảo lui về phía sau, thân thể rầm một tiếng đụng vào trên vách thang máy.

“A!” Sắc mặt của anh chợt trở nên trắng bệch, chân mày thống khổ nhíu sát lại, tay trái ấn ở đầu vai, trông giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.

“Này, tôi nói thật, nếu như anh mà làm vậy nữa tôi giận thật đó, tôi nói thật, tôi thực sự sẽ tức giận!” Điền Tâm Niệm thực ra hơi sợ, nhìn dáng vẻ của anh không giống như là giả bộ, nhưng rõ ràng lúc nãy vẫn thật tốt mà.

“Này... Dạ Tử Lăng...” Điền Tâm Niệm thấy sắc mặt anh đã trở nên trắng bệch, cái trán thậm chí toát ra mồ hôi lạnh, hốt hoảng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ, “Dạ Tử Lăng, anh làm sao vậy, anh có phải có bệnh tim không, có mang thuốc theo không? Ở đâu? Ở đâu?”

Điền Tâm Niệm đã hoàn toàn luống cuống, vừa nói, tay vừa luồn vào trong túi quần anh, bây giờ ngày còn không lạnh, một cái quần thật mỏng, anh rất dễ dàng cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô, với lại cái túi quần còn rất sâu, cô sờ như vậy, mặc dù vai vô cùng đau đớn, nhưng mà cũng khó tránh khỏi làm cho anh nghĩ ngợi lung tung.

Khóe miệng quyến rũ nhếch lên, anh lộ vẻ sầu thảm cười, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt, “Này, nếu như cô sờ xuống phía dưới nữa, nổi lên phản ứng, cũng đừng trách tôi không bằng cầm thú nha?”

Đổi thành bình thường Điền Tâm Niệm chắc chắn tức giận, nhưng bây giờ thấy anh ngay cả sức để nói chuyện cũng không có, quả thực lo lắng, thang máy đến, anh cả thân thể ngã vào trên người cô, cô vốn là muốn đỡ anh đi ra ngoài lại thấy trong thang máy một vết máu loang lỗ, là chỗ anh dựa lưng vào vừa rồi.

“A!” Điền Tâm Niệm bị hoảng sợ kêu lên.

“Ngoan, đừng sợ, đỡ tôi về phòng, tôi rốt cục có thể quang minh chánh đại chiếm lợi của cô rồi!”

Cầm tay của anh đang để ở đầu vai, phía trên tràn đầy đều là máu tươi, hốc mắt không khỏi đỏ lên, “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đến lúc này anh vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn nữa sao!”

Dạ Tử Lăng cúi đầu cười, hai người vào căn phòng của Điền Tâm Niệm, mới vừa đỡ anh xuống ghế sa lon, chỗ đầu vai liền nhiễm đỏ.

Điền Tâm Niệm từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cảm thấy thật giống tình tiết trong phim, “Anh, anh trúng đạn rồi sao? Thù, trả thù sao?”

“Đúng vậy, là kẻ thù của tôi, cô có sợ không?”

Thấy Điền Tâm Niệm hoảng sợ cặp mắt trợn tròn, anh không khỏi nở nụ cười nhẹ, vết thương đầu vai co rút đau đớn, đau đến anh nhe răng trợn mắt.

“Còn cười!” Điền Tâm Niệm khẩn trương nói, “Không đúng! Chúng ta sao lại vào phòng, mau, tôi đưa anh đến bệnh viện, đứng dậy đi!”

Điền Tâm Niệm nói xong đỡ anh lên, Dạ Tử Lăng nhếch môi cười thoải mái, lộ ra sáu chiếc răng trắng noãn, quyến rũ vô cùng, “Cô lo lắng cho tôi sao?”

“Anh làm sao thế! Anh chảy nhiều máu như vậy, anh muốn chết sao? Chúng ta nhanh đến bệnh viện, đúng rồi, tôi có phải cần phải gọi cho bệnh viện trước không? Số mấy vậy? Số mấy vậy?”

Dạ Tử Lăng nắm tay cô kéo cô ngồi xuống ghế sa lon, giọng nói trầm thấp mang theo trấn an, “Đừng sợ, đừng nóng vội, tôi gọi điện thoại sẽ có người tới giúp tôi xử lý vết thương, yên tâm đi, tôi không chết được đâu.”

“Chúng ta đến bệnh viện đi.” Điền Tâm Niệm sững sờ nói.

Dạ Tử Lăng buồn cười nhếch môi lúc này thực sự vui mừng vì chỉ số thông minh của cô không đủ, phát đạn này rõ ràng là nhắm vào cô, là anh đột ngột xông ra mới giúp cô cản được phát đạn này, vai anh… Nếu như không phải là anh cản được, phát đạn này có lẽ bắn trúng chính là đầu của cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.