Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 16: Đừng ép buộc con



“Vậy rốt cuộc là ai!” Cổ Nhã Ngôn tức giận quăng đồ đạc, nếu như không có đoạn cái video này, Phương Vũ Thành và Điền Tâm Niệm làm sao gặp lại nhau!

“Ơ kìa, cậu kệ người đó là ai đi, dù sao con nhỏ đó cũng không đứng đắn gì, bây giờ cái cậu quan tâm là quan hệ của nó với Phương Vũ Thành, bây giờ cậu đã là vị hôn thê của anh ta, anh ta làm sao có thể dây dưa không ngừng cùng người khác đây!”

“Cậu câm miệng cho tôi! Chuyện đó không có liên quan tới Vũ Thành, đều là lỗi của Điền Tâm Niệm! Cả ngày giả bộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên cho ai xem!”

“Đúng vậy, mình cũng không ưa điệu bộ của nó, cho nên mới muốn sửa chưa nó giúp cậu!”

“Được rồi! Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm!” Cổ Nhã Ngôn không kiên nhẫn khoát tay, “Cậu đi về đi, không có chuyện gì đừng ở đây làm phiền tôi.”

“Ừ, được rồi, mình về đây, cậu đừng tức giận nữa.”

Lúc Trần San San đóng cửa lại nhưng cũng chưa về liền, chợt nghe tiếng vỡ đồ vật binh binh bàng bàng ở bên trong, không nhịn được liếc mắt một cái, mày cho mày là ai, nếu không có thân phận tiểu thư Cổ gia, tao mà chịu đựng tính Đại tiểu thư của mày chắc, hèn gì không nắm bắt được lòng của đàn ông, đáng đời!

Cổ Nhã Ngôn càng nghĩ càng tức giận, thay đồ đi đến nhà Phương Vũ Thành, chuyện này không thể cứ để như vậy được, mà Phương gia lúc này sớm đã nổ tung rồi.

“Vũ Thành, con mau giải thích rõ ràng cho mẹ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao con lại dây dưa một chỗ với loại phụ nữ này!” Mẹ Phương xem tin tức nổi giận đùng đùng, “Con có chịu nói cho mẹ nghe không!”

“Không có gì để nói, mẹ thấy như thế nào thì thế đó.” Phương Vũ Thành ngồi ở trên ghế sa lon, bởi vì buổi họp báo của Ân thị mà trong lòng đã sớm dấy lên sóng to gió lớn.

“Con đây là có thái độ gì! Con đừng quên hôm trước mới đính hôn, đây là để mọi người ở thanh phố A này chê cười Phương gia chúng ta sao, con đem Cổ gia đặt ở đâu đây!”

“Chuyện đính hôn là do các người bắt buộc, con chỉ nghe theo các người nói mà làm thôi, mẹ còn muốn thế nào nữa, người con thích mẹ rõ ràng biết mà, đừng ép buộc con?” Nhìn mẹ hung hăn, Phương Vũ Thành chưa bao giờ thấy mệt mỏi như vậy, sỉnh ra ở Phương gia không phải do anh quyết định, thân là con trai lớn trong Phương gia anh không thể trốn tránh trách nhiệm, áo cơm không cần lo, ngay cả hôn ngay cả đời mình cũng không có cách làm chủ.

“Con đang trách mẹ sao! Con đừng quên mình là con trai lớn Phương gia, hôn sự này là do ông nội con quyết định con muốn cãi lại sao! Sao tôi lại sinh ra đứa con ngỗ nghịch như thế chứ! Cha con mặc kệ công ty, nói đi là đi, nhiều năm như vậy là mẹ cực nhọc vất vả vì con bận trước bận sau, ở nơi này đấu đá nội bộ gia tộc, mẹ vì con mà chịu bao nhiều ủy khuất, ăn bao nhiêu khổ, bây giờ con trưởng thành rồi, lại đem tất cả tâm huyết của mẹ phó mặc sao! Tình yêu tính là cái gì, mẹ cho con biết, tình yêu chính là nhà quyền thế xa xỉ phẩm, ai có thể trợ giúp con ngồi lên vị trí gia chủ thì người đó mới là vợ của con! Điền Tâm Niệm nó có xuất thân gì, tình trạng bây giờ của Điền thị sẽ chỉ trở thành gánh nặng của con! Con tốt nhất là nên hiểu rõ!”

“Bà chủ, có cô Cổ tới.” Quản gia đi vào báo.

Vẻ mặt đang tức giận của mẹ Phương khi nghe được quản gia nói mặt xanh mét cứng đờ, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng ép, “Nhã Ngôn tới rồi, mau tới đây.”

Sắc mặt Cổ Nhã Ngôn không thế nào tốt nỗi, cuộc đối thoại của hai người bọn họ cô đã nghe hết, sớm biết Phương Vũ Thành đối với Điền Tâm Niệm không đơn giản như vậy, không nghĩ tới anh thực sự thích cô ta, cô vốn tới đây để chất vấn, nhưng khi thấy hai mẹ con bọn họ đang cãi nhau, cô không thể lại ép buộc anh, ép, nói không chừng sẽ đừng ai nấy đi, vì vậy bưng lên nụ cười ngồi kế bên người mẹ Phương, “Bác Phương, bác đừng nóng giận, con tin đây không phải là lỗi của Vũ Thành, anh ấy ưu tú như vậy, tất nhiên là rất nhiều cô gái mong nhớ, điều này chứng minh ánh mắt con quả không sai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.