“Anh đang đợi em.” Phương Vũ Thành nhìn thật sâu người phụ nữ ở trước mặt, “Tâm Niệm, tại sao lại đồng ý gả cho Ân Diệc Phong, anh ta là hạng người gì em hiểu rõ không? Gả cho anh ta em sẽ không hạnh phúc!”
Nhìn người đàn ông thầm mến nhiều năm, Điền Tâm Niệm cười rạng rỡ,
“Có thể gả cho anh ấy với em mà nói chính là điều hạnh phúc nhất.”
Phương Vũ Thành không dám tin nhìn Điền Tâm Niệm, trái tim bởi vì lời của cô mà co rút đau đớn, “Em nói cái gì?”
Điền Tâm Niệm cười càng thêm rạng rỡ, nhưng lòng của cô lại đang rỉ
máu, “Chẳng lẽ không đúng, anh nghĩ thử đi, nếu em không thích anh ấy
làm sao lại kết hôn với anh ấy đây! Thực ra Diệc Phong không như lời đồn không tốt bên ngoài đâu, anh ấy rất tốt, chỉ là đôi khi có chút áp bức
mà thôi.”
Điền Tâm Niệm vểnh môi xinh đẹp nói, vẻ mặt xấu hổ, cô muốn cười,
muốn thôi miên chính mình, như vậy cô mới có thể quên ngừoi đàn ông
trước mắt, trái tim càng đau đớn cô sẽ càng tỉnh táo, người đàn ông
trước mắt đã là vị hôn phu của người khác mà cô cũng sắp trở thành vợ
của người ta rồi, chuyện hoang đường này sẽ theo gió thổi bay đi, cô
cũng không có ý định nói cho anh, sự thầm mến lâu nay, cô muốn giữ lại
ký ức tốt đẹp nhất.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, lòng Phương Vũ Thành đau đớn vô cùng, anh vốn vẫn tưởng rằng cô đối với anh…
Nhưng qua đêm nay tất cả sẽ thay đổi, cô sẽ không còn như trước kia đi phía sau anh kêu lớp trưởng này lớp trưởng nọ nữa rồi.
Cô ở trước mặt anh vô tư nói về người đàn ông khác, người mà sắp trở thành chồng của cô.
Đột nhiên Phương Vũ Thành không thể nói được lời nào, anh vốn đã
chuẩn bị thật nhiều lời đến đây để nói với cô, kể cả tâm sự mà anh chưa
bao giờ bộc lộ với cô, nhưng bây giờ, chắc không cần thiết nữa rồi.
“Lớp trưởng, anh còn chưa chúc mừng cho em đấy.” Lưu luyến nhìn người đàn ông vẫn ôn nhu như trước, đây là lần cuối cùng, nhân tiện nói tạm
biệt với người cô thầm mến đi.
Phương Vũ Thành mấp máy môi, cổ họng đặc biệt khô khốc, thì ra hai
chữ này lại khó nói đến vậy, “Tâm Niệm, em nhất định phải hạnh phúc đó.”
Dù cho đây không phải là hạnh phúc mà anh mang lại.
Cho dù em thích người nào khác cũng không quan trọng, chỉ trách anh không chịu sớm nói tiếng yêu em mà thôi.
Vì vậy, sau này anh sẽ đứng phía sau nhìn em hạnh phúc, bảo vệ hạnh phúc của em!
“Ừ, em nhất định hạnh phúc mà!” Cổ họng bị chặn bởi một trận chua xót dâng lên, đau quá!
“Mệt muốn chết rồi, vậy em sớm nghỉ ngơi đi, anh về trước đây.”
Phương Vũ Thành nói xong nhanh trốn lên xe chạy đi, anh sợ nếu chậm một
giây anh sẽ hỏi cô tại sao người cô yêu không phải là anh mất!
Nhưng anh có thể hỏi sao, bây giờ anh đã sớm không còn tư cách rồi.
Xe vụt chạy đi, nước mắt kiềm chế cuối cùng khống chế không nỗi nữa chảy ra, trái tim thật sự đau quá.
Ở trước mặt người mình thích nói sẽ hạnh phúc là chuyện thật đáng
buồn nhất trên thế giới này, bởi vì cô không biết sau lúc anh rời đi,
hạnh phúc ở đâu nữa.
********************************
Cuộc sống cứ như vậy đâu vào đấy tiếp diễn, nửa tháng này thành phố A vẫn còn duy trì liên tục tin tức chấn động về việc Ân thị làm thông gia với Điền thị.
Nửa tháng này, trừ chuẩn bị cho hôn sự, cô còn phải cùng Ân Diệc
Phong xuất hiện ở nhữ những nơi khác nhau để ứng phó truyền thông, mỗi
ngày đều giả vờ hạnh phúc, bây giờ cô đã học được cách giả dối, thậm chí chỉ cần một ngừoi đi ngang qua thôi, khóe miệng của cô liền tự nhiên
giơ lên, điều này là bi kịch của nhà giàu có đây mà.
Nửa tháng trôi qua thật nhanh, ngày mai chính là ngày cưới của cô và
Ân Diệc Phong, nằm trên giường, cô lúc này chợt cảm thấy sợ hãi, cô thật sự phải làm vợ người ta rồi.