Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 26: Đi với anh ta sao?



“Anh ta nói muốn dẫn cô đi, cô muốn đi với anh ta sao?”

Giọng anh không lớn, làm nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, tựa như muốn nói cho mọi người, nếu như cô muốn đi theo Phương Vũ Thành vậy anh sẽ để cô đi, nhưng chỉ chính cô mới biết được lực trên tay anh mạnh đến cỡ nào, đằng sau giọng anh không biết chứa bao nhiêu tức giận.

Cô không thể làm lớn chuyện chuyện này được, Ân Diệc Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Phương Vũ Thành, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho Điền thị, mẹ cô cũng đấu lại người này, quan trọng là bọn họ đã thấy hết, cô thực sự không thể đi cùng Phương Vũ Thành được.

Cô mấy lần tính mở miệng, nhưng mà cổ tay cảm giác đau quá mãnh liệt, cô sợ vừa mở miệng nhất định sẽ kêu đau, tay nhỏ bé trong bàn tay anh, cô đau cả người đều run rẩy, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tanh, giọng cô run rẩy nói ra, “Lớp trưởng anh ấy… A!”

Cô mới vừa mở miệng trên cổ tay chợt đau vô cùng, dường như cô đã nghe được tiếng xương gảy, ức hiếp người quá đáng!

Đồ khốn! Biến thái!

Điền Tâm Niệm hung hăng trừng anh, “Lớp trưởng anh ấy uống say! Anh chớ để ở trong lòng!”

Ân Diệc Phong lạnh lùng nhướng mày, lực độ không có chút nào giảm bớt, cố chấp hỏi cùng một vấn đề, “Cô đi với anh ta sao?”

Điền Tâm Niệm nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ một nói, “Tôi sẽ không đi theo anh ấy.”

Nghe được câu trả lời như mong muốn, lúc này Ân Diệc Phong mới hài lòng buông lỏng lực độ, nhưng mà vẫn không buông kiềm chế cô, mà mang theo dáng vẻ người thắng trận liếc nhìn Phương Vũ Thành, “Phương thiếu, vậy phải làm sao bây giờ, cô ấy không muốn đi theo anh rồi.”

“Tâm Niệm… Em đừng sợ anh ta, anh…” Phương Vũ Thành đau lòng nhìn cô, còn chưa nói hết đã bị cô ngắt lời, “Lớp trưởng, anh say rồi, chớ nói bậy, em và… Diệc Phong, đã là vợ chồng, mà vị hôn thê của anh cũng đang đứng bên cạnh anh.”

Phương Vũ Thành còn muốn nói điều gì nữa, mẹ Phương hung hăng nện anh một cái, tay run rẩy đặt lên ngực, thở gấp dồn dập, “Con đứa con bất hiếu này, con có phải muốn mẹ tức chết hay không! Con mà dám nói thêm một câu nữa, mẹ liền chết ngay ở chỗ này!”

Mẹ Phương có bệnh tim, nhìn thân thể mẹ lảo đảo muốn ngã, Phương Vũ Thành có khổ khó nói, chỉ có thể ánh mắt sáng quắc nhìn Điền Tâm Niệm, mong ngóng cô có thể đi với anh, nhưng mà Điền Tâm Niệm hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt của anh.

Cổ Nhã Ngôn ở một bên suýt giận sôi máu lên, bầu không khí lúng túng muốn chết, cô không thể để cho mọi người nhìn cô mà cười nhạo, đây coi là cái quái gì, Cổ Nhã Ngôn cô tuyệt đối không thể trở thành người bị chồng ruồng bỏ!

“Vũ Thành, anh đúng là điên rồi, em còn tưởng là thật! Câu nói đùa vừa rồi của anh làm mọi người chê cười!” Anh quay đầu xin lỗi nhìn Ân Quyết, “Bác Ân, thật là xin lỗi, Vũ Thành anh ấy bởi vì cãi nhau với con, là con không biết lựa lời mà nói, con nói có bản lĩnh anh đừng cưới em, hôm nay anh đem cô dâu cướp về, không nghĩ tới anh ấy đến thật, thực sự là rất xin lỗi, đều do chúng con không hiểu chuyện, nếu bác có gì thì hãy đỗ trên người con, nhưng mà đừng chậm trễ giờ lành, sau khi hôn lễ xong bác xử trí cháu như thế nào cũng được cả, thực sự là rất xin lỗi.”

Lời nói quá mức gượng gạo, Phương Vũ Thành lại không phải người ngu, làm sao có thể bởi vì một câu nói đùa mà tin thật, nhưng mà đây không phải là thời điểm truy đến cùng, một lối thoát, mọi người cũng liền theo tình thế mà bỏ qua.

Phương Vũ Thành vẫn không chịu bỏ qua, mẹ Phương trong cơn tức giận, bệnh tim tái phái được đưa vào bệnh viện, hôn lễ cũng tiến hành bình thường, giải thích với khách khứa đây tất cả là hiểu lầm, nhưng tất cả mọi người biết rõ đây cũng không phải là hiểu lầm đơn giản như vậy, một giai thoại của thành phố A cuối cùng trở thành một câu chuyện cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.