Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 32: Lẻ loi một mình



“Đứng lại!” Giang Ngọc Nhân từ trên ghế salon nhảy dựng lên, bà không nghĩ tới Điền Tâm Niệm miệng mồm lanh lợi đến vậy, lại dám phản kháng, vốn muốn dạy dỗ cô, không nghĩ tới lại bị cô dạy dỗ một trận, không khỏi cả giận nói, “Cô có hay không được dạy dỗ, tôi đã cho cô đi chưa?”

Điền Tâm Niệm lớn như vậy, chưa có bề trên nào mà nói cô như vậy, nói cô thì còn nhịn được nhưng nói mẹ cô thì cô không thể nào nhịn được.

Giang Ngọc Nhân nhìn cô dừng bước, hừ lạnh nói, “Vừa rồi chính cô nói, cô sẽ không trèo cao Ân thị, nếu cuộc hôn nhân này không phải cô muốn, vậy thì đừng dựa thế Ân thị, tôi nghe nói công ty nhỏ nhà cô gần đây việc tài chính xảy ra vấn đề, thực ra gả vào Ân gia, cũng đã được dính một chút hời của Ân thị, người ngoài vì Ân thị cũng sẽ nể mặt cô ba phần, như vậy chuyện việc tài chính tự bằng năng lực của mình đi giải quyết, Diệc Phong quản lý công ty lớn như vậy đã mệt chết rồi, tôi cũng không muốn con tôi bởi vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà tốn nhiều tâm tư.”

Giọng Giang Ngọc Nhân như là dính vào nhà bọn họ là dính vào của hời lớn lắm, Điền Tâm Niệm cười nhạt, “Bác yên tâm đi, con từ trước đến nay chưa từng nghĩ muốn phiền lòng con bác, con không có may mắn lớn đâu, chuyện nhà con tự con sẽ giải quyết, không nhọc bác hao tâm tổn trí.”

Giang Ngọc Nhân mục đích đạt được, hài lòng gật đầu, nhưng vẫn là oán độc nói rằng, “Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, đã gả vào Ân gia đừng chuyện xấu mặt tổn hại Ân gia, Ân gia có máu mặt ở thành phố A, nếu biết được, một phụ nữ nếu như ngay cả chuẩn mực đạo đức cũng không tuân thủ, người này, sẽ không xứng tiếp tục tồn tại!”

Thân thể Điền Tâm Niệm run lên, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngọc Nhân, không biết có phải hay không là cô ảo giác, cô luôn cảm thấy Giang Ngọc Nhân lúc nói câu nói này mang theo hận ý vô hình, cắn răng nghiến lợi hình như thực sự muốn mạng của cô, nhưng lúc cô hướng về phía Giang Ngọc Nhân lại nhìn không ra cái gì.

Chuyện hôn lễ là cô sai, cho nên cô gật đầu, “Con đã biết.”

Giang Ngọc Nhân lần này hài lòng, xua tay không muốn nhìn thấy cô, “Bây giờ cô có thể đi được rồi.”

Điền Tâm Niệm suýt nữa bị đuổi ra ngoài, mặc dù không có xua đuổi ra mặt nhưng mà quản gia một mực đi theo ở sau lưng cô giống như sợ cô ở lâu thêm một giây, Điền Tâm Niệm chưa từng bị loại sỉ nhục như thế này, nắm chặc nắm đấm, không nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mẹ chồng lại như vậy, ngẫm lại việc cô muốn sống cùng chồng cả đời, Điền Tâm Niệm nghĩ hôn nhân của mình như là bị vùi lấp trong đầm lầy tối tăm tuyệt vọng, không thấy có mảy may hi vọng.

Kể từ đêm tân hôn hôm đó Ân Diệc Phong sau khi thô bạo đối xử với cô, anh liền biến mất, không có điện thoại không có kêu người báo cho cô, một mình cô sống ở một nơi xa lạ trong lòng có một tư vị không nói ra được, chỉ có điều ngược lại cũng yên tĩnh, trải qua tàn nhẫn đêm đó cô cũng không muốn đối mặt anh lại, nhưng thật ra cô hy vọng anh cũng có suy nghĩ như vậy, cô đây không để ý cùng anh làm vợ chồng trên danh nghĩa.

Cô vốn cũng không ôm hy vọng Ân Diệc Phong có thể trợ giúp Điền thị cái gì, sau khi ra mắt Giang Ngọc Nhân cô lại càng không muốn để anh giúp đỡ, anh không ở nhà, cô sẽ dùng máy vi tính trong phòng làm việc học chuyện công ty quản lý, chỉ là tiến bộ lại rất nhỏ.

Hôm nay cô muốn cùng Trần trợ lý tham dự một buổi tiệc rượu, chủ yếu chính là vì thu nạp tài chính, hy vọng có thể tìm được một đối tác.

Điền Tâm Niệm vừa vào cửa liền trở thành tiêu điểm của buổi tiệc, dù sao cũng là mợ nhỏ Ân thị, tất cả mọi người mang theo một phần hiếu kỳ, chỉ là thấy mới cưới lại lẻ loi một mình, bên cạnh đi theo một trợ lý không khỏi liên tưởng đến một số lời đồn đãi trước đó, xem ra vợ chồng bọn họ hai người cũng là bằng mặt không bằng lòng.

“Ôi, Tâm Niệm, là cậu à, sao lại một mình, mới vừa kết hôn mà Ân tổng cũng không đi cùng cậu sao?” Theo tiếng kêu nhìn lại, nói chuyện là Cổ Nhã Ngôn, cánh tay cô ta kéo Phương Vũ Thành đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.