Bên tai là tiếng cười đùa cợt Cổ Nhã Ngôn, mọi người ở đây cũng ở một bên nhìn có chút hả hê, tất cả mọi người chờ xem một trò hay.
Vừa mới kết hôn, chồng liền ở bên ngoài ăn vụng sau lưng vợ, còn hết
lần này tới lần khác bị bắt gặp tại trận, ai lại thấy vợ ở đây, chồng
trong lòng lại ôm phụ nữ khác?
Ân Diệc Phong hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt khác thường của mọi
người, ánh mắt sắc bén mà tinh anh thấy được vị trí Điền Tâm Niệm, khi
thấy cô bên cạnh Phương Vũ Thành, trong mắt lạnh nhạt ngược lại u ám mấy phần, dáng điệu ngạo mạn đi về phía bọn họ.
Điền Tâm Niệm thở mạnh vài cái, cố nén chua xót trong lòng, nét mặt
biểu lộ khéo léo vẻ tươi cười, cô biết tất cả mọi người chờ xem truyện
cười của cô, nhưng cô sẽ không để cho bọn họ như mong muốn đâu.
Tất cả mọi người nín thở, chờ xem coi cô sẽ có phản ứng gì, lại không nghĩ rằng người phá tan yên lặng là Mạn Địch bên cạnh Ân Diệc Phong,
không hổ là ngôi sao, cử chỉ trong lúc đó hiện ra hết vẻ xinh đẹp, vóc
người vốn cao gầy mang thêm giày cao gót mười cm càng thêm quý phái sang trọng, đứng ở trước mặt Điền Tâm Niệm khó nén một cảm giác về sự ưu
việt, vóc người có lồi có lõm dán chặc vào cánh tay của Ân Diệc Phong,
cô cười xán lạn vô hại, “Xin chào cô Điền.”
Người chung quanh càng thêm khẳng định một chút nữa sẽ có trò hay
hiếm có, thân ở trong ngành giải trí, mỗi ngày quan tâm nhất là tin đồn, cô làm sao có thể không biết người phụ nữ trước mắt chính là vợ của Ân
Diệc Phong đây, huống chi cô có thể chính xác kêu lên họ của Điền Tâm
Niệm chứng tỏ cô biết thân phận của Điền Tâm Niệm cũng không đem cô ta
để vào mắt, rất rõ ràng Ân Diệc Phong tìm cô tham dự buổi tiệc rượu này
mà không phải là cô vợ mới cưới, cô vợ này chẳng qua cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi.
Mạn Địch cười đắc ý, quan sát người đàn ông bên cạnh, nhìn thấy anh
không có chút không vui nào càng xác nhận suy đoán trong lòng mình, sợ
rằng ở trong mắt của Ân Diệc Phong cũng không có đem cô trở thành vợ
chân chính.
Mọi người vốn cho rằng Điền Tâm Niệm sẽ tức giận hoặc là xấu hổ, ai
dè cô không có phản ứng chút nào, thân thể nhẹ nhàng tiến lên vài bước,
hơi nhón chân, ngọn đèn ngọc lưu ly vẽ lên trên mặt cô đường nét mềm
mại, cô nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn trên má anh, thân thể một cách tự nhiên tựa vào trong ngực của anh, ngước đầu mang theo ngượng ngùng như
cô gái nhỏ bé, “Sao anh lại tới đây, anh không phải bận nhiều việc lắm
sao?”
Quần chúng chung quanh có chút kinh ngạc với phản ứng của cô, đây là có chuyện gì?
Điền Tâm Niệm cười ngọt ngào, nhưng trong lòng bàn tay đã sớm đổ một
mảnh mồ hôi, cô đang đánh cuộc Ân Diệc Phong tuyệt đối không ở trước mặt nhiều người như vậy làm cô khó xử.
Ân Diệc Phong hơi cúi đầu, con ngươi đen như mực nhìn không ra chút
nào tâm tình, biểu tình lạnh lùng như thể đang nhìn một người xa lạ, tất cả mọi người đang chờ phản ứng của anh, Điền Tâm Niệm thậm chí có thể
nghe được tiếng tim mình đập bang bang vang dội như nổi trống vậy.
Lúc cô sắp không duy trì nỗi nụ cười trên mặt thì, khóe miệng Ân Diệc Phong đang kiên nghị hơi thả lỏng vẻ ra dáng tươi cười khiếp người lạc
phách, buông Mạn Địch ra ôm hông Điền Tâm Niệm vào trong lòng, ấn xuống
một cái hôn trên cánh môi lóng lánh đầy đặn.
Thân thể căng thẳng Điền Tâm Niệm lúc này mới chậm rãi thả lỏng, căng thẳng đang dâng lên trong lòng cũng từ từ hạ xuống, chợt nghe lời thì
thầm không có chút độ ấm nào của Ân Diệc Phong, “Đời này tôi ghét nhất
là bị uy hiếp.”
Cánh tay ở bên hông của cô chợt thắt chặc, cô đau đến suýt nữa hét lên thành tiếng.
Lúc nãy cô dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói
cho anh biết, “Phía bên trái anh có phóng viên.” Đây rõ ràng là cô đang
đe dọa anh, nếu như không phối hợp với cô thì tin vợ chồng bọn họ sau
khi kết hôn không hòa hợp sẽ lên trang đầu của ngày mai.
Điền Tâm Niệm hoảng sợ trợn to hai mắt, cô quả thực đoán không ra
người đàn ông trước mắt, cũng biết anh sẽ không dễ dàng bị đe doạ như
vậy, chỉ hy vọng anh đừng làm cô quá xấu hổ thôi, chỉ thấy đôi môi chim
ưng anh khẽ mở…