Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 35: Bản tính biến thái



Điền Tâm Niệm hoảng sợ trợn to hai mắt, cô quả thực đoán không ra người đàn ông trước mắt, cũng biết anh sẽ không dễ dàng bị đe dọa như vậy, chỉ hy vọng anh đừng làm cô quá xấu hổ thôi, chỉ thấy đôi môi chim ưng anh khẽ mở, “Cô nói thử xem nếu bây giờ tôi đẩy cô ra thì như thế nào đây?”

Anh nói như là mây trôi nước chảy, nhưng bàn tay ở bên hông cô cọ xát, làm cho người ta thấy động tác này cực kỳ thân mật, chỉ có cô mới biết đó là anh đang cảnh cáo cô.

Điền Tâm Niệm vô thức nắm chặt áo trước ngực anh, nếu như người khác nói câu này cô chắc chắn không tin, nhưng mà anh là Ân biến thái, ngay cả chuyện gọi điện cho người khác nghe âm thanh hoan ái của mình anh còn làm được, vậy anh còn có cái gì không làm được!

Anh hùng không chịu thua thiệt trước mắt, Điền Tâm Niệm yếu ớt nói, “Tôi không có đe dọa anh, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh mà thôi.”

“A? Có cần cảm ơn cô không?” Đôi môi chim ưng anh nhấc lên, âm thanh dịu dàng.

“Ách… Nếu anh muốn như vậy tôi cũng không phản đối.”

Sắc mặt anh lạnh lẽo, “Ân Diệc Phong tôi chưa bao giờ cần người khác dạy bảo mình nên làm thế nào!”

Cánh tay anh đặt tại hông của cô dùng sức đẩy, cô sợ hãi đến mức ôm chặc eo rắn chắc của anh, “Tôi cầu xin anh đó!”

“Cầu xin tôi?”

“…” Điền Tâm Niệm mới vừa do dự một chút, anh liền tăng lực độ, “Đúng! Tôi cầu xin anh!”

“Cầu xin tôi cái gì?”

“Cầu xin anh… Đừng đẩy tôi ra.” Điền Tâm Niệm cực kỳ phẫn nộ, Ân biến thái, cái tên siêu khốn khiếp này! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

“Tôi thương hại cô một lần.” Ân Diệc Phong hài lòng vỗ đầu của cô, cô tức giận đến thật muốn nhảy dựng lên cắn chết anh, liền nghe anh nói, “Chỉ có điều…”

Vẫn còn chỉ có điều?

“Còn nhớ đêm đó nói với cô như thế nào không? Xem ra giáo huấn còn chưa đủ sâu sắc, cô lại vẫn dám ở bên ngoài lăng nhăng.” Anh nói lạnh như băng khóe mắt liếc qua Phương Vũ Thành đang nắm chặt quả đấm bên cạnh.

“Tôi không có…” Cô muốn giải thích.

“Tôi không muốn nghe giải thích!” Độc tài, dứt khoát!

Điền Tâm Niệm tức giận giậm chân, “Anh mới vừa rồi còn ôm phụ nữ khác, anh mới là đồ lăng nhăng!”

Anh cũng không phủ nhận, “Lăng nhăng thì thế nào?”

“Anh có không hiểu cái gì gọi là công bằng!” Cô kháng nghị.

Anh nhún vai, “Công bằng là cái gì, tôi chưa từng nghe qua.”

Đồ chết tiệt! Đồ con heo!

Cô thật muốn giẫm mạnh hai phát vào mặt phách lối của anh.

Nhìn cô kinh ngạc tâm tình của anh đang u ám trở nên quang đãng, cũng không biết tại sao, hình như từ lần đầu tiên thấy cô anh đặc biệt thích xem bộ dạng kinh ngạc của cô, trừng mắt hai mắt thật to, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mím chặc bên trong là hai hàm răng trắng noãn, dáng vẻ tức giận hai má ửng đỏ thực sự rất đáng yêu.

Nghĩ lại lúc Lăng Hữu nói cho anh biết kết quả điều tra, “Xem ra chị dâu đúng là vô tội, toàn bộ thành phố A, long môn tra xét ba ngày ba đêm đều không tra ra nguồn gốc của video, làm việc rất sạch sẽ gọn gàng, xí nghiệp như Điền thị chắc chắn mời không nổi người cao tay như vậy, phải cỡ như tổ chức quốc tế mới có khả năng này.”

Thật không phải là cô sao?

Nhìn ánh mắt của cô sạch sẽ trong suốt thực sự không nhìn ra một tia tâm cơ, ban đầu cô cũng tinh khiết như tờ giấy trắng, sau cùng cũng…

Ân Diệc Phong thu lại tâm tư, nắm cằm cô nhẹ giọng nói, “Tôi tạm thời sẽ tin cô một lần.”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, không hiểu ý trong lời anh nói chợt nghe anh lạnh lùng uy hiếp, “Lại để cho tôi nhìn thấy cô và người đàn ông này dây dưa không ngừng lần nữa, tôi sẽ làm cô ba ngày ba đêm cũng không xuống giường được.”

Tôi khinh!

Người đàn ông này nói ba câu đều không thể rời bản tính biến thái được!

Cô cau mày, anh nhướng mày.

Được rồi, cô chịu thua, anh thắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.