Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 37: Vợ của ai



“Khụ khụ…” Điền Tâm Niệm rốt cục đã thở được, phun hết nước trong bụng ra, trước mắt một mảnh trắng xóa, ngay cả đã có chuyện gì xảy ra cô cũng không biết, chỉ cảm thấy lạnh vô cùng.

“Tâm Niệm… Tâm Niệm… Không sao…” Cảm giác vui sướng mất rồi lại có tràn đầy lồng ngực Phương Vũ Thành, anh ôm cô thật chặc, “Anh đưa em về nhà.”

Anh mới ôm ngang cô lên, một ánh mắt lạnh lẽo không thể xem nhẹ bắn vào người anh, ngước mắt liền thấy Ân Diệc Phong đứng ở cách đó không xa, con ngươi đen lạnh lùng hung ác nham hiểm nhìn người phụ nữ trong ngực anh.

Anh dĩ nhiên là thấy được cảnh hai người hôn nhau vừa rồi, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, nhìn dáng vẻ khẩn trương Phương Vũ Thành, anh liền muốn đá anh ta rơi xuống hồ.

Trán Ân Diệc Phong hiện đang viết người lạ chớ xen vào, anh đi tới không nói một lời trực tiếp muốn ôm cô.

Phương Vũ Thành lại lùi về sau một bước, né tránh động tác của anh ta, cô trong ngực anh cảm giác chân thật như vậy, anh đã buông tay một lần, lần này anh thực sự không muốn buông tay nữa, cô rõ ràng không hạnh phúc, Ân Diệc Phong rõ ràng không quan tâm cô.

“Phương Vũ Thành, đừng quên tôi mới là chồng của cô ta.” Con ngươi đen hung ác nham hiểm điên cuồng Ân Diệc Phong tản ra lạnh lẽo băng tuyết tràn ngập.

Thân thể Phương Vũ Thành ngẩn ra, đúng vậy, đây là tư cách thiếu sót duy nhất, nhưng mà, “Anh cũng không có cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người chồng.”

“Cái này… Không tới phiên anh xen vào.” Ân Diệc Phong không chút nào thương tiếc đoạt Điền Tâm Niệm về, xoay người rời khỏi buổi tiệc.

Phương Vũ Thành nắm chặt hai quả đấm, nhìn bóng lưng hai người rời đi, anh luôn luôn thiếu tư cách như vậy.

Trên đường trở về, Điền Tâm Niệm mới vừa thể nghiệm được cái gì gọi là khoảnh khắc sống chết, trong xe tối om, hơi thở lạnh như băng vờn quanh khắp người, Điền Tâm Niệm vài lần muốn mở miệng, nhưng khi nhìn mặt lạnh băng của anh, đều nuốt trở vào, thân thể lạnh run, trong dạ dày khó chịu vô cùng, cô bụm chặt miệng, nôn khan, “Dừng… Dừng xe, tôi muốn ói!”

Ân Diệc Phong làm như không nghe được lời cô nói, dùng sức đạp chân ga.

Nôn…

Điền Tâm Niệm khó chịu nôn ọe, cánh tay vô lực đấm cánh tay anh, “Anh nổi điên làm gì, nếu muốn chết thì anh tự mình chết đi!”

Người đàn ông mặt lạnh rốt cục như bố thí mở miệng, “Nếu muốn chết tôi cũng tiễn cô xuống địa ngục trước.”

Đồ thần kinh!

Điền Tâm Niệm khó chịu muốn chết, rốt cục về đến nhà, xe mới vừa dừng lại, cô liền vọt xuống, nhưng mà cái gì cũng phun không ra, vẫn ở trong ngực, đầu choáng váng hỗn loạn, một trận gió thổi qua, toàn thân trên dưới lạnh phát run.

Ân Diệc Phong không quan tâm lôi cô lên lầu, cô kêu to, “Ân Diệc Phong, anh nổi điên làm gì, buông tay!”

Hăn quăng cô lên giường, khuôn mặt u ám phủ đầy sương lạnh, nhìn đôi môi tái nhợt cô, trước mắt hiện lên hình ảnh Phương Vũ Thành hôn cô, “Chết tiệt, các người lại ở trước mặt tôi thân mật như vậy!”

“Anh ấy là đang cứu tôi!”

“Tôi còn sống lúc nào lại đến lượt anh ta!”

“Chờ anh chắc tôi chết sớm quá! Thân là chồng anh ngoại trừ cùng phụ nữ khác lăng nhăng anh còn có thể làm cái gì? Anh muốn ăn vụng thì cút xa một chút, anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì có đó!” Nghĩ đến lời Trần San San nhục nhã cô, cô liền giận không kềm được.

Lồng ngực rắn chắc dưới âu phục kịch liệt phập phồng, anh giận dữ cười, dùng sức kéo cà- vạt, “Thì ra mấy ngày nay tôi không có ở đây không ai thỏa mãn cô, cô thấy cô đơn đúng không, sao không nói sớm, tôi có thể trở về giúp cô.”

“Anh, anh cút đi!” Điền Tâm Niệm tức giận cả người run rẩy, “Cút ngay, đừng dùng tay bẩn thỉu của anh đụng tôi!” Nghĩ đến anh và Mạn Địch hôn nhau cô đã cảm thấy buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.