Không rõ đây là cảm giác gì, lúc mình bất lực cô đột nhiên xuất hiện, trước kia anh cũng không có thực sự xem cô là vợ, nhưng mà lúc này anh
lại cảm thấy, vợ chồng bọn họ là cùng một trận chiến tuyến.
“Cô gái nhỏ, ông còn nợ con một tiếng cám ơn.” Ông cụ Ân đột nhiên quay qua nói với Điền Tâm Niệm.
“A?” Điền Tâm Niệm sửng sốt, càng nhìn ông cụ càng thấy quen, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh, “Là ông? Ông cụ cứng đầu?”
Mọi người đều đúng sửng sốt, Ân Khuê không vui nói, “Láo xược, sao con lại có thể nói với ông nội như thế.”
Ai ngờ ông cụ Ân phá lên cười, “Hiếm thấy được con vẫn nhớ rõ ông,
con bé này và ông thật sự có duyên, dĩ nhiên làm cháu dâu ông, tốt tốt
tốt.” Nói liên tục ba chữ tốt, có thể thấy được ông cụ Ân cao hứng biết
bao nhiêu, chỉ sang Ân Quyết nói, “Tối nay các con cũng ở lại đây đi, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.”
“Dạ, ba.” Ân Quyết không nghĩ tới con dâu lại quen biết với ba, nhìn phản ứng của ông cụ rất thích người con dâu này, thật đúng là trong cái rủi có cái may.
Sắc mặt Ân Khuê bên kia cũng có chút khó coi, ai cũng nhìn ra được
ông cụ Ân không phải bình thường thích Điền Tâm Niệm, Lưu Á Quyên vợ của Ân Khuê cười hỏi, “Tâm Niệm là thế nào lại quen biết ông nội vậy, nói
cho chúng ta nghe đi.”
Không đợi Điền Tâm Niệm mở miệng liền thấy ông cụ khoát tay một cái, “Nhiều chuyện!”
Sắc mặt Lưu Á Quyên cứng đờ, lúng túng cười cười, thấp giọng nói, “Là con tò mò, tò mò mà thôi.”
Trên bàn cơm, Điền Tâm Niệm ăn rất ít, ông cụ thích ăn nhất là món
cay Tứ Xuyên, Hác Tĩnh để tỏ lòng tâm ý, nấu toàn là món cay Tứ Xuyên,
bình thường không vấn đề, nhưng bây giờ Điền Tâm Niệm bị bệnh, cổ họng
thực sự là không chịu được sự kích thích của ớt cay, cổ họng cảm giác
nóng rát hừng hực, cô ăn một miếng liền che miệng rầu rĩ ho khan.
Sống lưng bị ai nhẹ nhàng vỗ, một chén canh đưa tới trước miệng cô,
cô có chút choáng ngợp nhìn Ân Diệc Phong trước mặt, đây là diễn trò
sao, một buổi chiều liền biến thành người đàn ông tốt.
Ân Diệc Phong cau mày nói với người giúp việc bên cạnh, “Đi nấu món ăn thanh đạm một chút.”
Điền Tâm Niệm có chút ngượng ngùng ngăn cản anh, “Không cần đâu.” Dù
sao cũng là Hác Tĩnh nấu, nếu nấu lại rất không nể mặt, cũng sợ bọn họ
hiểu lầm, ai ngờ bị anh bắn cho ánh mắt giết người, ngoan ngoãn im
miệng.
Ân Diệc Kỳ đùa cợt nói, “Em dâu thật là lợi hại, cậu ba Ân chúng ta
luôn luôn lạnh tanh cũng biến thành người biết chăm sóc như vậy.”
“Đàn ông tốt nên biết thương vợ.” Ông cụ Ân hài lòng gật đầu, ai cũng không dám nói thêm gì nữa.
Điền Tâm Niệm cúi đầu yên lặng ăn cơm, chỉ cảm thấy không đói bụng
hút nào, không nói trước bữa cơm này thỉnh thoảng lại có lời nói châm
chọc sóng ngầm mãnh liệt khiến cho người ta thấy sợ, vẫn là nhà mình
tốt, trước đến giờ cô và mẹ chưa hề có những phiền não này, quả nhiên
nhà giàu có cũng có nỗi khổ của nhà giàu có.
Ban đêm, tất cả mọi người ở lại đây.
Điền Tâm Niệm về phòng trước tắm xong liền xụi lơ ở trên giường, lúc
nãy ở dưới lầu cũng đâu cảm thấy khó chịu như vậy, về đến phòng liền
thấy nhức đầu vô cùng, đầu kêu ong ong, cổ họng cũng đau rát, đang lúc
mơ mơ màng màng cái trán bỗng cảm giác mát lạnh, cô ưm một tiếng, thật
thoải mái.
Mở mắt thấy Ân Diệc Phong ngồi ở bên giường, anh chau mày, không biết có phải hay không ảo giác của cô, cô lại thấy được ở trong mắt anh mơ
hồ lo lắng.