Thân thể Ân Diệc Phong cứng đờ, giọng nói của cô mỏng manh mà quyến
rũ tượng một con rắn chui vào trong lòng của anh, anh vươn cánh tay ôm
cô vào trong lòng.
Lồng ngực mạnh mẽ bao quanh cả người cô, anh còn tỉ mỉ dịch chăn giùm cô.
Toàn bộ buổi tối trở nên không thể tưởng tượng nổi, ngay cả giọng Ân
Diệc Phong luôn luôn lạnh lùng cứng rắn hình như đều trở nên mềm mại hẵn đi.
“Em và ông nội quen biết lúc nào vậy?”
Cô điều chỉnh tư thế, tìm được vị trí thoải mái nhất, lúc trước đều
là mẹ ôm ấp, đêm nay tạm thời chấp nhận một chút đi, “Đại khái khoảng
hai năm trước, khi đó thịnh hành phiêu lưu mạo hiểm, nên em và An Bình
tham gia câu lạc bộ leo núi, khi đó tự tin tràn đầy muốn đi chinh phục
Himalaya.”
“Himalaya?” Ân Diệc Phong không dám tin hỏi, trong giọng nói mang theo vui vẻ.
Cô cũng cười, vì mình lúc đó không biết lượng sức, nhưng vẫn cứng miệng, “Thế nào, có cố gắng ắt sẽ thành công!”
“Vậy nói như thế là em chinh phục thành công Himalaya?” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ chinh phục, nhìn cô bởi vì mất hứng mà bĩu đôi môi đỏ
mọng.
Cô hừ lạnh, “Còn không phải là do cứu ông nội anh, nếu không em chắc
chắn giẫm Himalaya dưới chân rồi, trở thành người phụ nữ có ảnh hưởng
lớn trên thế giới rồi.”
Cô chỉ nói vậy thôi, thực ra đến chân núi cô liền hối hận, cô cùng lắm chỉ nghĩ tới người phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn mà thôi.
“Ông nội làm sao vậy?”
“Ông lớn tuổi như vậy sao có thể làm chuyện nguy hiểm như thế, em và
An Bình khuyên ông xuống núi, ai ngờ ông cứng đầu muốn chết không thèm
cảm kích, ngay cả để ý cũng không thèm để ý tụi em.” Điền Tâm Niệm nhỏ
giọng nói thầm, vẫn cảm thấy lúc đó ông cụ Ân quá kiêu ngạo.
Trong đầu Ân Diệc Phong thậm chí cũng có thể tưởng tượng ra được bộ
dạng khinh thường của ông cụ Ân, “Sau đó thì sao, các em không quan tâm
ông nữa sao?”
“Không có, tụi em vẫn đi theo phía sau ông, không nghĩ rằng ông bị
ngã thật nhanh, tụi em xém theo không kịp luôn.” Điền Tâm Niệm càng nói
càng phấn khởi, trực tiếp quay 180 độ ở trong ngực anh, thân thể mềm mại không nhận thấy là đang cọ sát anh, Ân Diệc Phong kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay ôm cô chặc hơn.
“Anh không biết lúc ấy nguy hiểm cỡ nào đâu, ông nội anh ngã lộn vài
vòng, em thấy mặt ông biến sắc luôn, em…” Điền Tâm Niệm nói nói đột
nhiên cảm giác thấy một lực không cho xem nhẹ ở trên bụng của cô, lực
này nóng hổi không nói còn giật giật, cô sợ hãi ngẩng đầu lúc này mới
phát hiện ánh mắt người đàn ông trước mắt thay đổi như con sói, con
ngươi đen như mực tràn đầy nồng đậm dục vọng, cái loại ánh mắt này có
chứa chiếm đoạt khiến cô chợt nhớ đến ba lần trước, cô thật là đần ghê,
tại sao lại bị đầu độc để dê vào miệng cọp!
Điền Tâm Niệm sợ hãi muốn nhảy khỏi ngực của anh, nhưng cánh tay sắt
của anh mạnh mẽ vô cùng, cô không muốn làm chuyện như vậy, rất đau,
nhưng cô làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh, cánh tay
vừa thu lại, thân thể cô mềm yếu không có xương liền trở về trong ngực
của anh, hơi thở nam tính đậm đặc không tan được lập tức bao phủ lấy cô.
Hai tay chống trước lồng ngực của anh, bắp thịt cực kì rắn chắc, tim
đập thình thịch nhún nhảy ở trong bàn tay, anh còn không có mặc áo!
“Sau đó thì sao, em đem ông nội ném ở đó sao?” Giọng anh mê hoặc vang lên lần nữa, con ngươi đen như mực như là hố đen hút lấy cô, đến nỗi
làm cô quên mất ngọ ngoạy liền ngây ngốc mở miệng, “Không có, em và An
Bình báo cảnh sát, sau đó đem ông xuống… Ưm!” Lời còn chưa nói hết, ánh
mắt anh chợt lóe, chợt cúi người hôn lên môi của cô…