“A! Đừng…” Điền Tâm Niệm sợ đến vừa muốn thét chói tai miệng đã bị
người phía sau che lại, hai chân cách mặt đất, cô xém bổ nhào về phía
trước được người phía sau ôm đến một bên.
Điền Tâm Niệm sợ hãi, lẽ nào Lão Trạch Ân gia có người vào? Không
phải là kẻ trộm chứ, vừa lúc cô bắt gặp, cô sao lại đáng thương đến vậy.
Hai chân vừa hạ xuống mặt đất, bên tai nóng lên, giọng nói không đàng hoàng truyền đến, “”Em dâu ngủ ngon giấc không?”
Một luồng khí lạnh chảy vọt ở trong thân thể, Điền Tâm Niệm không dám tin nghiêng đầu liền thấy mặt của Ân Diệc Kỳ, hai tay ra sức đẩy anh
ra, liên tục lui về phía sau, “Anh làm gì vậy!”
Cô không nghĩ tới sẽ là Ân Diệc Kỳ, anh là anh họ của Ân Diệc Phong,
cũng chính là anh hai của cô, anh làm sao có thể một bên ôm cô còn một
bên mập mờ gọi cô là em dâu?
Ân Diệc Kỳ cúi đầu cười, dù bận vẫn ung dung nhìn dáng vẻ cô hoảng
sợ, như thể đang đùa giỡn với vật nuôi, “Em sợ như vậy làm gì, chỉ là
chào hỏi với em chút thôi, tối hôm qua, ngủ có ngon không?”
Ánh mắt anh tà ác rơi vào trên người cô, làm Điền Tâm Niệm cảm thấy
cả người khó chịu, tuy rằng Ân Diệc Kỳ và Ân Diệc Phong giống nhau đều
có bề ngoài hơn người, nhưng ánh mắt của anh, nụ cười của anh dù sao vẫn khiến người ta có một loại cảm giác tà ác, như là… Cáo! Y chang cáo xảo quyệt!
Tuy rằng gặp mới vài lần, nhưng cô đối với người anh họ này có ấn tượng thật là không tốt.
“Cảm ơn anh họ quan tâm, có Diệc Phong ở bên cạnh em em ngủ rất
ngon.” Điền Tâm Niệm cố ý nhấn mạnh hai từ “Anh họ” và “Diệc Phong”,
muốn nhắc nhở anh thân phận của mình, chung quy chuyện mới vừa rồi cô
không muốn xảy ra nữa, ai ngờ Ân Diệc Kỳ chợt nhảy tới trước mặt cô, đầu ngón tay không nghiêm túc nâng cằm cô, “Em đây là đang nhắc nhở thân
phận của anh sao? Em nghĩ rằng anh sẽ làm cái gì với em, anh là một
người sở thích kỳ quái, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là Ân Diệc Phong gì đó
anh cũng thích.”
Anh nói cúi người xuống, khóe mắt không biết nhìn thấy gì, khóe miệng nhếch lên, khi muốn đụng đến môi cô thì, một giọng nói lạnh lùng vang
lên, “Anh họ dậy sớm thế.”
Điền Tâm Niệm giật mình, vừa rồi cô muốn hăm dọa anh, lúc này mới
nhận thấy được giữa hai người hành động mập mờ cỡ nào, một cái tát đánh
vào bàn tay của anh chạy đến bên cạnh Ân Diệc Phong, cô thấy Ân Diệc
Phong so với anh an toàn hơn nhiều.
Ân Diệc Kỳ làm như tiếc nuối lắc đầu, đầu ngón tay sờ cằm cô nhẹ
nhàng đặt ở trên môi hôn, thân thể Điền Tâm Niệm run lên, thật giống như anh hôn cô, có loại cảm giác ghê tởm, cô vô thức nắm chặt ống tay áo
của Ân Diệc Phong.
“Ai, em họ sao lại dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm một chút, để anh còn có thể cùng em dâu trò chuyện thêm một chút.”
Kêu một tiếng anh họ một tiếng em họ, nhưng Điền Tâm Niệm rõ ràng
ngửi thấy giữa hai người rất nồng mùi thuốc súng, huống chi anh họ trêu
ghẹo em dâu mình như vậy, quả là đáng xấu hổ!
Khóe miệng Ân Diệc Phong giễu cợt nhếch, ánh mắt như có như không
liếc về phía cuối hành lang, thản nhiên nói, “Không còn sớm, chị dâu
cũng đã dậy rồi, em làm sao ngủ tiếp được.”
Quả nhiên, Điền Tâm Niệm nghiêng đầu liền thấy Hác Tĩnh đứng ở cách
đó không xa, nghe giọng điệu Ân Diệc Phong chắc là cô đứng ở đó thật
lâu, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là phẫn nộ, vẻ mặt lạnh nhạt đi
về phía bọn họ.
Điền Tâm Niệm có chút hả hê nhìn Ân Diệc Kỳ, nghĩ là lần này anh tốt
rồi, bị vợ mình bắt tại trận, ai ngờ cô lại nghĩ lầm rồi, Ân Diệc Kỳ căn bản không có chút nào cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, trái lại cánh tay duỗi một cái ngăn cản vai của Hác Tĩnh, ánh mắt rơi trên người của Điền Tâm
Niệm, “Vợ à, chúng ta đi xuống lầu ăn điểm tâm đi.”