Ân Quyết sau khi nhận được một cú điện thoại thì vội vã rời đi, Ân
Diệc Phong tựa vào ghế giám đốc, trong tay cầm hình của Điền Tâm Niệm,
trong mắt lóe lên một tia sát ý, cho tới bây giờ chưa từng có người phụ
nữ nào dám đùa giỡn với anh như vậy, tiết mục tự biên tự diễn này thật
là không tệ, lúc sáng anh còn tưởng rằng cô chỉ là đang diễn trò lạt mềm buộc chặt, về sau anh cho rằng cô tìm anh làm thế thân, không nghĩ tới
mục đích của này cô, thì ra là muốn làm mợ nhỏ Ân gia, a ~ đã lâu không
gặp được trò chơi như vậy, nếu cô muốn chơi vậy anh sẽ hầu tới cùng,
nhưng mà trò chơi này một khi bắt đầu, trừ anh ra ai cũng không có tư
cách nói over!
Chỉ việc bỏ thuốc anh điểm này anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cô!
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?” Mắt Điền Tâm Niệm khóc đến đỏ bừng, nếu như mẹ mà có chuyện gì thì cô chết ngàn lần cũng không đền tội nỗi!
“Không cần lo lắng, bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bệnh
nhân do làm việc quá độ không có nghỉ ngơi tốt lại còn bị kích động cho
nên đột phát bệnh tim, người nhà phải chú ý, bệnh nhân không thể chịu
được bất kỳ kích động nào được.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Tống Lệ Mai, cô tự trách không
thôi, từ nhỏ cô và mẹ luôn sống nương tựa lẫn nhau, cô vẫn sống ở dưới
sự che chở của mẹ, cơm no áo ấm, nhưng cô lại không biết được nỗi khổ
cực của mẹ, trong trí nhớ của cô mẹ vẫn luôn là một người đàn bà ung
dung xinh đẹp như lúc trẻ, thế nhưng từ lúc nào, trong trí nhớ của cô
tóc mẹ đã hoa râm hết rồi, bà cứ như vậy nằm trên giường bệnh, sắc mặt
tái nhợt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, ngực Điền Tâm Niệm
không khỏi xuất hiện cảm giác hoảng loạn không rõ.
“Niệm Niệm.”
“Mẹ, mẹ con xin lỗi, thật xin lỗi.” Nước mắt Điền Tâm Niệm không kềm
được trào ra, giống như khi còn bé mỗi lần làm sai chuyện gì luôn nắm
chặc tay của Tống Lệ Mai xin sự tha thứ của bà.
Tống Lệ Mai than nhẹ một tiếng, thân thể hết sức suy yếu, dường như
ngay cả thở cũng phải tốn sức, nhìn đứa con gái luôn nâng niu trong lòng bàn tay khóc thương tâm như vậy, bà làm sao không đau lòng cho được!
“Niệm Niệm, nói cho mẹ nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con trước giờ đâu phải đứa con hay làm điều xằng bậy, mẹ biết rõ mà.”
Nghe xong Tống Lệ Mai nói, ngực Điền Tâm Niệm kềm nén không được nữa
tủi thân, lúc này cô trở về như khi còn bé một cô bé hoang mang lo sợ,
mẹ cô tin cô làm cho cô có sức mạnh và an ủi vô cùng, cô kể lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện tối qua cho Tống Lệ Mai, nhưng mà cô cố dùng những từ
không gây kích động cho bà.
Nghe xong lời của cô Tống Lệ Mai nắm chặc tay cô, trong mắt lóe lên một tia sáng phức tạp.
Cửa phòng bệnh mởi ra, người đi vào Điền Tâm Niệm biết đó là trợ lý
của Tống Lệ Mai, sáng hôm nay có mở một hội nghị rất quan trọng, nhưng
bởi vì Tống Lệ Mai nằm viện mà làm trễ nãi, hiện ở công ty cũng vì đoạn
video đó mà bị ảnh hưởng, có thể nói là tràn ngập nguy cơ, bên ngoài
công ty cũng vây đầy phóng viên.
“Mẹ, mẹ an tâm dưỡng bệnh, chuyện của công ty con sẽ xử lý, họa là
con gây ra, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, mẹ hãy tin tưởng con.”
“Được.” Tống Lệ Mai vui mừng nhìn con gái trưởng thành, đồng thời trong lòng vẫn tràn ngập lo lắng như trước.
Điền Tâm Niệm cùng trợ lý rời khỏi phòng bệnh, cửa phòng lần thứ hai
bị đẩy ra, giọng nói hùng hồn như có vẻ lo lắng vang lên, “Mai Mai, bà
sao rồi, bà làm tôi sợ quá!”
Tống Lệ Mai nhìn thấy người vừa tới, hốc mắt không khỏi đỏ lên, “Làm
sao bây giờ, Niệm Niệm lại cùng Diệc Phong phát sinh chuyện như vậy, làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?”