Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 52: Một cú đá văng



Cố Tập và Lăng Hữu người này một câu người kia một câu, càng nói càng khó nghe, hai người như là hãm sâu trong đó càng đấu càng kinh khủng, chỉ có Điền Tâm Niệm khổ bị hai người kẹp ở giữa, cô chợt đứng lên vừa cười vừa nói Cố Tập, “Chị đi toilet chút.”

Cô thấy trong phòng có toilet nhưng cô lại đi ra ngoài, thật ra là cô muốn hít thở không khí, cô vốn cho rằng tối hôm qua quan hệ của hai người bọn họ đã có chút biến đổi, mặc dù cô vẫn luôn cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà cái loại xa lạ mang theo không khí ấm áp cô có hơi khát khao.

Phụ nữ nào lại không ảo tưởng cuộc sống sau khi kết hôn trải qua hạnh phúc ngọt ngào, gả cho Ân Diệc Phong cô cũng chưa có hy vọng quá xa vời, nhưng lại bất ngờ nhận thức một lần cái loại xa lạ hài hòa ấm áp này, chắc là cũng là bởi vì không dễ cho nên cô mới có một chút mong muốn, bây giờ cô hiểu, hy vọng xa vời chỉ là hy vọng xa vời, cô sẽ không ôm ảo tưởng nữa.

Ân biến thái vẫn là Ân biến thái! Coi như hết thảy đều là cô sốt đến hồ đồ xuất hiện ảo giác.

Cô không muốn ở lại đây nữa, nhưng lại không có mang theo tiền, cô đang suy nghĩ đợi lát nữa đi ra ngoài làm sao nói với Cố Tập mượn ít tiền thì cửa phòng toilet đã bị người đẩy ra, Mạn Địch cười đi đến, “Cô Điền, trùng hợp quá ha.”

Lời mở đầu dung tục, Điền Tâm Niệm ở trong lòng oán thầm, coi như không có nghe thấy, tiếc là người kia sẽ không để cho cô làm như không nhìn thấy, Mạn Địch chặn ở cửa khoanh tay, trong mắt giễu cợt nhìn cô.

“Muốn nói cái gì, nói đi.” Điền Tâm Niệm nhàn nhạt mở miệng, cô đi theo không phải là có chuyện muốn nói sao.

Mạn Địch cười, “Cô Điền, nói thật, tôi thực sự rất bội phục cô, có thể một lần lại một lần nhìn chồng mình và người khác thân mật, còn có thể đi theo không sợ xấu mặt, nếu tôi mà là cô, chắc chắn núp ở nhà không dám bước ra khỏi cửa, giảm bớt cho người chê cười, cô nói cô sao lại có can đảm lớn như vậy, dạy tôi một chút đi.”

Mạn Địch nói che miệng nở nụ cười duyên, nhưng giọng điệu lại bén nhọn làm cho khiến người ta chán ghét.

Điền Tâm Niệm cũng biết miệng chó của cô nhất định không nhổ ra cái gì tốt, cũng không thèm để ý cười cười, “Cô Cố sùng bái tôi đã cảm nhận được, tôi chấp nhận cô quỳ lạy tôi, đợi được ngày nào đó cô cũng có thể bò lên trên vị trí mợ nhỏ Ân thị này lúc đó tôi dạy cô vẫn còn kịp, nếu không chỉ là lãng phí thời giờ tinh thần và thể lực của tôi thôi.”

“Cô!” Mạn Địch đương nhiên nghe được Điền Tâm Niệm đang châm chọc cô vĩnh viễn không có khả năng lên làm mợ nhỏ Ân thị, vẻ mặt dối trá khách sáo cũng biến mất hầu như không còn, ngay cả vẻ quý phái đều vứt sang một bên, “Cô cho cô là ai, cho là mình thật là mợ nhỏ Ân gia sao, tôi cho cô biết, cô bất quá chỉ là trên danh nghĩa, chính là Diệc Phong dùng tiền mua cho đủ số mà thôi.”

“Đúng vậy, chỉ có người phấn son tầm thường nghĩ tôi không đáng giá, nếu không Diệc Phong cũng sẽ không chọn tới chọn lui chọn tôi cô nói đây là sao nhỉ, cô Cố?”

Đối lập nhau Cố Mạn Địch kích động, Điền Tâm Niệm bình tĩnh như là một dãy cây bông, Mạn Địch công kích được nhiều hơn nữa cô cũng sẽ bị bắn ngược trở lại.

Nhìn khuôn mặt Mạn Địch tức giận vặn vẹo, Điền Tâm Niệm ở trong lòng hừ lạnh, thực sự cho rằng cô là gối thêu hoa sao, cô trong bông có kim, người khác không ức hiếp thì cô sống bình yên vô sự với nhau, nhưng cô không phải là một người dễ bị ức hiếp.

Nhìn cô bị tức nói không ra lời, Điền Tâm Niệm không có lòng dạ đấu võ mồm với cô, vòng qua cô muốn đi ra ngoài, chợt nghe Mạn Địch ở sau lưng cười nhạo, “Cô cho là mình có thể làm mợ nhỏ Ân thị bao lâu, người Diệc Phong thích mà trở về, cô ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng, đến lúc đó cô cũng sẽ bị Diệc Phong một cú đá văng cô mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.