Điền Tâm Niệm cúi đầu chậm rãi đi ra khỏi phòng sách, nghĩ thầm nếu
như lúc này nói cho anh biết thực ra không có gì ăn cả, có thể bị đánh
hay không?
Nghe được tiếng cô xuống lầu, Ân Diệc Phong cầm bút ký tên, đối với
câu trả lời của anh vừa rồi chính anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc,
chỉ có điều loại cảm giác này anh cũng không phải bài xích, giống như
trong nhà có người đang chờ anh, không lẻ loi trơ trọi một mình anh.
Điền Tâm Niệm ủ rũ cúi đầu loanh quanh trong phòng bếp, trong tủ lạnh rỗng tuếch, cô lục lọi cả buổi còn sạch sẽ hơn mặt cô, cô tức giận đóng sầm cửa tủ lạnh lại, nghĩ thầm, hay cô lấy đá bỏ chút bột ngọt với muối cho anh đại đi.
Cô không ôm hy vọng mở từng cái một tủ chén, cuối cùng lại phát hiện nửa túi bột mì, lại còn tìm được thêm hai trứng gà.
Cô lần đầu tiên biết có người để trứng gà trong tủ chén.
Chỉ có những thứ này, không có cách nào, chỉ có thể nấu bánh canh thôi.
Cô lại nghĩ, nấu bánh canh cũng không tệ!
Hai trứng gà cô đập xong một trứng thì bỏ vào một cái chén khuấy đều
đem chiên một trứng thì trộn với bột mì, quả thực có thể dùng sắc hương
vị đầy đủ để hình dung.
Cô làm luôn một tô lớn, lúc bưng lên nhìn anh cau mày gõ gõ trên bàn
phím nên không quấy rầy anh, thu dọn giấy trên bàn, đặt bánh canh lên
trên bàn.
Ân Diệc Phong dừng động tác trên tay lại, lúc nãy anh chỉ là cố ý
trêu đùa cô thôi, anh biết trong phòng bếp thứ gì cũng không có, vừa rồi thấy nét mặt của cô khẳng định cũng không có mua đồ dự trữ trong nhà,
anh tưởng cô nhất định sẽ ủ rũ cúi đầu đi lên nói cho anh biết thực ra
không có cái gì có thể ăn được, không nghĩ tới lại ngửi được một hương
thơm.
Anh đứng lên đi tới bên cạnh bàn trà, trên cao nhìn xuống nhìn trong chén gì đó trắng trắng.
Điền Tâm Niệm có chút băn khoăn, bởi vì cũng không có công thức, nhìn cũng không được đẹp nữa, “Cái kia… Không phải là tay nghề em không tốt, phòng bếp này thứ gì cũng không có, nấu được như vậy đã là không tệ
rồi… Quên đi anh đừng ăn!”
Cô nhỏ giọng nói thầm, nhìn anh không có phản ứng có chút tức giận,
vốn muốn dọn đi liền thấy anh cầm đệm ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cao
tay áo, lấy muỗng chậm rãi ăn.
Anh ăn tư thế rất lịch sự, từng miếng từng miếng không nghe được bất
kỳ tiếng động gì, không giống cô, Tống Lệ Mai thường nói cô không có một chút rụt rè của con gái như quỷ chết đói đầu thai.
Tư thế anh ngồi rõ ràng giống như cô, nhưng mà lưng vẫn rất thẳng
tắp, cho dù anh ăn món ăn rất tầm thường, nhưng lại không giấu được khí
chất tôn quý toả ra quanh người anh, như thể bánh canh ở trước mặt anh
giá trị tăng gấp mấy lần.
Điền Tâm Niệm có chút mong đợi nhìn anh, đây là cô lần đầu tiên nấu
ăn cho người ta ngoại trừ Tống Lệ Mai, nhìn anh ăn chắc là rất ngon, có
phải nên khen cô đôi câu hay không? Nhưng anh cố cúi đầu ăn ngay cả một
ánh mắt cũng keo kiệt không cho cô.
Điền Tâm Niệm có chút tức giận, nghĩ thầm sớm biết vậy vừa rồi sẽ
không bỏ chút muối nào, lấy tài liệu bên cạnh bàn hung hăng nhìn.
Bánh canh đã bao lâu anh chưa được ăn? Ở trong trí nhớ của Ân Diệc
Phong trước lúc mười tuổi vẫn hay ăn, khi đó Ân Quyết mỗi ngày đều về
nhà ăn, cũng lạ lùng rõ ràng có nhiều sơn hào hải vị như vậy nhưng anh
và Ân Quyết vẫn thích ăn bánh canh Giang Ngọc Nhân làm, bà thường nói đó là món dân nghèo ăn, hạ thấp thân phận, nhưng anh và Ân Quyết vẫn
thích, về sau, Ân Quyết càng ngày càng không có về nhà, vừa mới bắt đầu
một tuần về nhà vài ngày, sau đó một tháng về nhà vài ngày, cái loại cả
nhà ngồi xung quanh bàn cơm ăn bánh canh này dần dần trong trí nhớ anh
biến mất.