Điền Tâm Niệm vui rạo rực ngồi xuống, cô cho tới bây giờ chưa từng ăn sáng xong ở bên ngoài, nhìn thực đơn trên tường, toét miệng nói, “Ông
chủ, một chén cháo, một đĩa dưa cải, ba cái bánh bao, một trứng gà luộc, một cái xíu mại, giáp mô (???) kia là gì vậy? Thôi kệ, lấy cho tôi một
giáp mô luôn đi.”
Biểu tình của ông chủ suýt nữa có thể dùng giật mình để hình dung,
khép miệng lại tốt bụng nói cho cô biết, “Cô bé, bánh bao ở đây của
chúng tôi lớn lắm.”
“Bao lớn?”
Ông chủ lấy ngón tay cái và ngón trỏ làm thành một vòng tròn, nói cho cô biết đại khái lại lớn như vậy.
Lần này ngay cả Ân Diệc Phong cũng giật mình, anh liếc thân thể nhỏ yếu của cô đối ông chủ nói, “Vẫn như cũ.”
Vẫn như cũ của Ân Diệc Phong là một ly sữa đậu nành hai cái bánh bao.
Điền Tâm Niệm nhìn ít đồ trước mặt anh nhịn không được hỏi, “Anh ăn
ít như vậy no sao?” Cô nhớ rõ ràng tối qua anh có thể ăn được một chén
lớn bánh canh, đó là chén cực lớn!
Ân Diệc Phong nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, “Heo!” Thực ra mấy thứ này anh ăn không đủ no, chỉ là anh ăn ở ngoài luôn luôn không có
hứng thú gì, thiếu cảm giác gia đình, hôm nay biết trong nhà không có
cơm cho nên mới dẫn cô đi ra ngoài ăn.
Cô không có nghe rõ, “Cái gì?”
Anh vùi đầu ăn, chờ anh ăn xong rồi, cô vẫn còn thong thả ung dung
ăn, anh tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô cầm hai cái bánh bao lớn ăn, lại
ăn một cái xíu mại, còn vừa ăn vừa nói cho anh biết, xíu mại này làm
không ngon bằng mẹ mình làm.
Cô giống như một con heo con, hồng hộc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn
lúc mở lúc đóng, biểu tình trên mặt thỏa mãn hình như người ăn được món
ăn ngon, Ân Diệc Phong nhìn một chút khóe miệng không tự chủ cong lên,
chỉ có heo con mới ăn được vậy.
Anh không có thúc giục, chỉ là một bên uống sữa đậu nành một bên nhìn cô, nhìn cô lột ra vỏ trứng gà xong rồi ném đi lòng trắng trứng rồi bỏ
hết lòng đỏ trứng vào trong miệng.
Anh chống cằm hỏi cô, “Tại sao lại bỏ đi lòng trắng trứng vậy?”
Cô làm vẻ như chuyện đương nhiên nói, “Không thích ăn.” Vừa chỉ chỉ
ăn một miếng giáp mô, “Cái này cũng không nên ăn.” Tiếp theo ừng ực ừng
ực uống hết nửa chén cháo.
Thân thể lui về phía sau dựa vào một chút, cô lười biếng vỗ bụng, “Quá ngon, no quá à.”
Ân Diệc Phong buồn cười nở nụ cười, chợt khó hiểu sao anh lại kết hôn với một con heo con.
Ông chủ nhìn cô cũng giơ ngón tay cái lên, vỗ vai Ân Diệc Phong,
“Chàng trai trẻ xem ra cậu áp lực rất lớn nha.” Lấy người vợ này về nhà
sẽ đem người ăn nghèo.
Ân Diệc Phong đánh giá vóc người của cô, trong lòng nghĩ cô ăn quá nhiều sẽ mập lên lúc đó ôm phải tốn sức, đồng ý gật đầu.
Ân Diệc Phong đưa cô đến cửa Điền thị liền lái xe rời khỏi, lần đầu
tiên được chồng mình đưa đi làm, Điền Tâm Niệm cảm thấy cũng không tệ.
Ngày này, cô viết hết lại lên giấy vấn đề gặp phải, dự định tối về
hỏi anh, còn đang rầu rỉ buổi tối rốt cuộc nên nấu cho anh cái gì đây.
Còn chưa tan việc nhưng cô về sớm, bởi vì phải đến siêu thị mua thức
ăn, cô mua hai túi đồ ăn lớn, nếu không phải là bởi vì cô cầm không nỗi
nữa cô sẽ còn mua thêm một ít nữa, tối thiểu, trong nhà khi mở tủ lạnh
ra phải thấy đầy thức ăn.
Sườn xào chua ngọt, thịt bò thăn xào ớt xanh, trứng gà xào với cà
chua, còn có canh rong biển, chờ cô nấu xong hết đã năm giờ rưỡi, cô đậy mấy món mới nấu xong lại, lên lầu tắm, cô ghét nhất một thân đầy khói
dầu, nhưng hơn sáu giờ anh vẫn chưa về…