Cô ngồi ở trên giường nấu cháo điện thoại với Diệp An Bình.
“Điền Tâm, cậu mà đi nấu cơm à? Cậu lúc nào lại biến thành vợ hiền mẹ tốt vậy?”
“Hừ, cậu thôi đi, cậu nghĩ rằng mình nguyện ý nấu cho anh ta ăn sao, chỉ là trao đổi công bằng mà thôi.”
“Mình thật không nghĩ tới nha, cậu và Ân Diệc Phong thật có thể cùng
một chỗ, không nghĩ tới anh ta là một người đàn ông tốt đúng hạn về nhà
ăn cơm, không đúng nha, cũng sắp bảy giờ rồi, Điền Tâm, cậu có nên gọi
điện thoại cho anh ta hỏi một chút hay không.” Diệp An Bình nói.
“Ừm, vậy mình cúp trước nha.” Điền Tâm Niệm cúp điện thoại trực tiếp
gọi cho Ân Diệc Phong, vang lên rất lâu anh mới nhận, giọng lãnh đạm mà
xa cách, “A lô.”
“Là em, anh… Lúc nào anh mới về? Em nói, em dựa theo giao ước đã nấu
xong cơm tối, sao anh vẫn chưa về ăn.” Điền Tâm Niệm cảm thấy lời nói
này có chút không được tự nhiên giống như vợ chờ đợi chồng về nhà, tuy
rằng cô đích thật là vợ của anh.
Ân Diệc Phong ngừng một lát, “Anh đang ở thành phố G.”
Điền Tâm Niệm không dám tin hỏi, “Cái gì?”
Anh trầm mặc, cô chợt nhảy dựng lên, “Ân Diệc Phong anh là một tên lường gạt!”
Điện thoại trong tay suýt nữa là cô ném ra ngoài, cô tức giận đạp gối của anh xuống giường, thiệt thòi cô khổ cực làm cơm tối như vậy, anh
tên khốn này!
Cô qua loa ăn một chút liền đem thức ăn đều bỏ vào tủ lạnh, nghĩ đến tên đàn ông đáng ghét kia cô liền không đói bụng.
Diệp An Bình gửi tin nhắn tới hỏi, anh về chưa?
Cô trực tiếp nhắn lại hai chữ, đã chết!
Ngày thứ hai cô cứ đi làm như thường lệ, vừa vào cửa chính công ty
liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô có chút lạ, cho đến khi cô
trong phòng làm việc mới biết được mọi người vì sao nhìn cô như vậy.
Tiêu đề hôm nay, cửa phòng khách sạn thành phố G, Ân Diệc Phong mặc áo choàng tắm đang ôm một phụ nữ vóc người xinh xắn.
Buổi tối làm những gì không cần nói cũng biết.
Điền Tâm Niệm cắn môi chỉ cảm thấy ảnh chụp trên báo đặc biệt nhức
mắt, sáng sớm hôm qua anh còn dẫn cô đi ăn sáng rồi đưa đi làm, buổi tối không đợi nỗi đi tìm phụ nữ khác.
Tim thấy đau đớn không rõ, cô ném báo vào thùng rác muốn chuyên tâm làm việc, nhưng hốc mắt bất giác đỏ lên.
Cô chửi mình, Điền Tâm Niệm mày khóc cái gì, đầu óc có bệnh, mày không thích anh ta!
Hôm nay cô muốn cùng Trần trợ lý cùng đi Tiếu thị nói chuyện hợp tác, nhưng sau khi đến lại bị báo cho biết Tiếu Vân Phi tạm thời có việc,
thời gian đàm phán đổi lại tám giờ tối, ở U Tình
Đối với cái chỗ U Tình này cô luôn luôn không có ấn tượng tốt gì, nhưng là vì Điền thị cô phải nhắm mắt đi.
Trần trợ lý còn dẫn theo ba nữ đồng nghiệp bộ phận PR, đều là mò mẫm
lăn lộn mà đi lên, và hầu hết biết xử lý loại xã giao như vậy.
Lúc bọn họ đến, Tiếu Vân Phi đã đến, trong phòng còn có hai người đàn ông khác, bên cạnh bọn họ đều có phụ nữ ngồi kế bên, khói mù lượn lờ,
cô nhìn thấy một người đàn ông trên mặt có một cái vết thẹo, một người
khác dáng dấp hèn hạ bỉ ổi, ba người phụ nữ trên người chỉ có một vài
mảnh vải che thân, cô thậm chí vừa vào cửa, liền thấy người đàn ông mặt
thẹo duỗi tay vào ngực của cô ta.
Sắc mặt cô cứng đờ, cười chào hỏi, “Xin lỗi Tiếu tổng, chúng tôi tới trễ.”
Tiếu Vân Phi nhếch môi đánh giá Điền Tâm Niệm mặc đồ công sở, “Không sao, chờ người đẹp là vinh hạnh của chúng tôi.”
Tay ông mặt thẹo vẫn trên ngực cô kia, dùng sức xoa nắn, tay kia nắm
cằm cô ta, đầu lưỡi dò vào miệng của cô ta, hôn đủ rồi ăn khớp với Tiếu
Vân Phi nói, “Người đẹp đáng chờ!”
Trong dạ dày Điền Tâm Niệm từng cơn sôi trào, cô thật sự có chút khó
có thể tưởng tượng, người phụ nữ kia đối mặt với hàm răng vàng khè sao
lại làm ra vẻ mặt say mê được như thế.