Lại một cái tát, Lý tổng nổi giận, tháo ra dây nịt quát lên, “Ông
cũng muốn nhìn hôm nay là hôm nay là ai bị phế đi, một hồi nguyên một
đám bọn mày cỡi lên nó cho tao, tao xem nó còn dám mạnh miệng nữa hay
không.”
Trợ lý Trần cùng Hoa Hoa bọn họ bất lực trơ mắt nhìn Điền Tâm Niệm bị cường bạo, muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng thuộc hạ Lý tổng móc ra dao
nhỏ, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Tiểu Lâm đứng ở gần nhất thừa dịp lúc người không chú ý báo cảnh sát.
Trương tổng nhìn Lý tổng cũng đỏ mắt, dù sao ông vừa ý chính là Hoa
Hoa, cho dù xảy ra chuyện cũng không ai lại truy đến cùng, cũng đẩy Hoa
Hoa té nhào vào ghế sa lon, muốn xâm phạm cô.
Lý tổng nắm váy Điền Tâm Niệm xốc lên, hai chân cân xứng mảnh khảnh
khiến ông lập tức có phản ứng, ông kéo quần trong cô xuống, Điền Tâm
Niệm giãy dụa dữ dội, tay quơ lung tung, đột nhiên mò lấy thứ bén nhọn
gì đó, là ly hồi nãy Lý tổng ném bễ, cô giơ lên thật cao rồi đâm vào
trên bắp đùi của ông.
“A...” Tiếng kêu thảm thiết giết heo vang lên, Lý tổng đau cả người cả người co quắp, Điền Tâm Niệm chợt quỳ gối dùng sức đá vào chỗ hiểm
của ông, Lý tổng kêu thảm té xuống đất lăn lộn trên mặt đất, mảnh vỡ
thủy tinh mặt đất đâm vào trong thân thể đau đến không đứng nổi.
Điền Tâm Niệm nắm chặt lấy quần áo chạy ra phía ngoài, sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người ngây ngẩn cả ra, không nghĩ tới Điền Tâm Niệm nhỏ nhắn xinh xắn như vậy mà lại làm ra chuyện cương liệt như vậy, Hoa Hoa cắn trên cổ của Trương tổng, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn
phía, thuộc hạ của Lý tổng nhìn ông chủ bị thương, giơ đao đâm tới Điền
Tâm Niệm, cô giơ tay lên chặn lại, mu bàn tay vạch ra miệng máu, bọn trợ lý Trần cũng phản kháng đứng lên, dùng giày cao gót hung hăng giẫm lên
chân bọn họ, nếu không thì thì đá chỗ hiểm của bọn họ, trong phòng tiếng kêu thảm thiết.
Bọn họ đẩy cửa ra chạy ra ngoài, thanh âm cực lớn kinh động quản lý ở đại sảnh, chuyện như vậy ở U Tình vốn cũng không phải là không có xảy
ra, chỉ cần không ảnh hưởng bọn họ, bọn họ sẽ không ra mặt quản, nhưng
ông lại nhận ra Điền Tâm Niệm trong đó, bữa trước cô còn hỏi ông Ân Diệc Phong ở phòng nào, nên ông vẫn còn nhớ, ông phân phó thuộc hạ bên cạnh, “Đi tới phòng số một chữ thiên mời cậu Lăng tới đây, nói cô Điền có lẽ
gặp phải rắc rối, hỏi cậu ta nên làm cái gì.”
Lý tổng bị thương lại còn bị trên tay của phụ nữ, ông làm sao có thể
chịu để yên, nhìn bọn họ chạy thoát, run gầm giọng lên, “Một đám ăn hại, bắt trở lại bọn họ cho tao, con mẹ nó, để tao làm thịt nó!”
Lý tổng khi đến vốn phân phó một đám thuộc hạ chờ ở bên ngoài, nghe được tiếng la thì chạy tới vây quanh bọn Điền Tâm Niệm.
Lý tổng rút ra mảnh thủy tinh trên đùi, giữa hai chân đau dử dội,
toàn thân không có một chỗ không đau, trên trán nổi gân xanh, giận trừng mắt hai mắt, vết thẹo trên mặt lộ ra càng thêm dữ tợn, “Con mẹ nó, bắt
con điếm đó tới cho tao, dám đánh ông mày hả, tao hôm nay nhất định phải phế đi mày.”
Lý tổng nhận lấy dao nhỏ từ nơi thuộc hạ, trên mặt biểu tình dử tợn thực sự là hận không thể lột sống Điền Tâm Niệm.
Bọn Điền Tâm Niệm hô cứu mạng, nhưng ở thành phố A người hỗn tạp ai
mà không nhận ra Lý Tông người này cặn bã, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, huống chi trước kia ông từng là xã hội đen, cần gì thêm
phiền phức cho mình.
“Chặt tay nó cho tao! Tao hôm nay sẽ để cho bọn mày biết được đắc tội Lý Tông tao kết cục là cái gì.”
“Đồ khốn, buông ra! Cứu! Cứu với!”
Điền Tâm Niệm bị giữ chặc, một người khống chế tay phải của cô, Lý
tổng giơ đao lên, lúc giơ tay chém xuống, vang lên giọng nói bất cần
đời, “Thì ra là Lý tổng à, trời nóng như vậy, nóng nảy lớn như vậy không sợ bị nóng sao, cẩn thận nổi mụn đó.”