“Để yên, đàng hoàng một chút đi!” Anh cau mày quát, thật không để cho người ta đỡ lo!
Điền Tâm Niệm ủy khuất vô cùng, vẫn nghiêng không nhìn anh, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Ân Diệc Phong thái độ êm dịu hơn, nhưng vẫn là có chút bực mình, “Ai
bảo em đi tìm những tên khốn kiếp Lý Tông Trương Đông kia, bọn họ là ai
em không biết sao, thật là không biết trời cao đất rộng, nếu không có
Lăng Hữu, đừng nói bị thương chút như vầy, phơi thây ngoài đồng hoang
cũng có thể, một phụ nữ chồng của mình mới không ở nhà mấy ngày cứ không an phận như vậy, hơn nửa đêm ra vào cái nơi U Tình đó, em đúng là chưa
thấy quan tài chưa rơi lệ, nếu để cho phóng viên nhìn thấy, anh bóp chết em!”
Anh vốn là muốn dọa một chút cô, nhìn bộ dáng chật vật cô như vậy, anh giận không chỗ phát tiết.
Nhưng mà lời này anh nói nặng, trong lòng cô chỉ ủy khuất, bị hoảng
sợ giấu ở trong lòng không ai có thể nói, anh là chồng cô là người cô
thân nhất, nhưng anh chẳng những lo lắng cô, trái lại chỉ là trách cứ cô làm anh mất mặt.
“Anh đủ rồi đó! Cho dù phóng viên thấy được có thể làm gì, anh đều có thể trái ôm phải ấp, ăn chơi đàng điếm, bên ngoài ăn vụng tìm một chỗ
kín đáo, bị đăng lên báo để cho mười ba triệu người Trung Quốc chê cười, em làm sao không thể đi U Tình! Em cho anh biết Ân Diệc Phong, anh bớt
dùng giọng điệu nói chuyện với em, em Điền Tâm Niệm đi thẳng đứng thẳng, từ khi gả cho anh em cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với anh, em đi U
Tình, chỉ là muốn tìm người đầu tư vốn cho Điền thị, em là vì công ty,
em là vì mẹ em, nhưng còn anh! Anh vỗ ngực hỏi lương tâm của mình, anh
có nghiêm túc đối xử hôn nhân của chúng ta sao, anh có cố gắng hoàn
thành trách nhiệm một người chồng sao, anh chỉ biết bắt nạt em, chỉ biết chỉ trích em, chỉ biết ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, trái ôm phải ấp,
em gặp phải chuyện như vậy, anh chẳng những không có một lời hữu ích,
không có một câu an ủi em, anh còn trách em làm anh mất mặt! Ân Diệc
Phong, cái tên khốn này! Siêu khốn khiếp! Anh không có tư cách nói em!”
Điền Tâm Niệm càng nói càng kích động, cuối cùng suýt nữa khóc hét
lên, nước mắt che mất tầm mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào anh, một câu lên án tất cả lỗi của anh, anh nghiễm nhiên chính là một người tội ác tày
trời không thể được khoan dung đàn ông hư.
Hai tay bụm mặt, che lại nước mắt trên mặt, cô khóc thút thít, vai
nhấp nhô lên xuống, vô cùng tủi thân, Ân Diệc Phong há miệng vừa định
muốn nói điều gì, liền thấy cô lung tung lau nước mắt, khi ngẩng đầu
lên, hai con mắt so với thỏ còn hồng hơn, mũi cũng hồng hồng, trên mặt
lại mang theo ẩn nhẫn quật cường, như một mèo con hoang bất đắc dĩ phát
điên ráng kiềm chế, vừa đáng thương vừa đáng yêu như thế.
Cô thở một hơi thật dài, thờ ơ nhìn anh, “Em cũng không ôm bất kỳ hy
vọng nào với anh, anh yêu thế nào được cái đó, yêu ai thì tìm người đó,
muốn tìm mấy người thì tìm mấy người, trên danh nghĩa, chúng ta vẫn còn
là vợ chồng, nhưng mà từ hôm nay trở đi em muốn dời đến phòng khách ở,
anh ra sao em cũng sẽ không hỏi đến, em chỉ có một yêu cầu, không được
lên báo nữa, không được người khác biết, em nghĩ giấu tình nhân đối với
anh mà nói không phải là việc gì khó.”
Ân Diệc Phong cau mày, không vui hỏi, “Tại sao đối với anh không ôm hy vọng?”
Tại sao lại không ôm hy vọng đối với anh, anh vừa mới nói cô đôi câu, cô giống như một pháo trúc nổ không ngừng, đùng đùng lên án anh, “Cái
gì trái ôm phải ấp, ăn chơi đàng điếm, em thấy anh lên giường với bọn
rồi sao?”
Cô hít mũi, thở dài, “Em biết anh không hài lòng hôn sự này, em sẽ
không làm lỡ anh quá lâu đâu, hai năm, hai năm sau, cho mẹ em một chút
thời gian hoà hoãn, tim bà không tốt, chịu không nổi kích động, hai năm
sau em khẳng định thả tự do cho anh.”