Thật không nghĩ tới, Ân Diệc Phong còn có thể đỏ mặt.
Ân Diệc Phong lấy mắt trừng cô, cô vội vã cúi đầu, mím môi, lại không nhịn được không ngừng cười trộm.
Anh thẹn quá hoá giận, trực tiếp ném cho thuốc mỡ cô, mặc kệ cô!
“Em tiếp tục cười đi, anh đi.”
Điền Tâm Niệm cũng trợn tròn mắt, mắt thấy bóng lưng đàn ông tức giận biến mất ở cửa phòng.
Không thể nào, nhỏ mọn như vậy, cô cũng không phải cố ý chê cười anh, chẳng qua là cảm thấy một người đàn ông mặt lạnh như anh lại đỏ mặt như vậy, phốc ——
Là thật tức cười ghê.
Nhưng mà người này lòng dạ hẹp hòi vẫn không một chút thay đổi, cứ
như vậy bỏ cô còn đang ở bệnh viện, chính là một tên khốn kiếp! Lấy ra
cái gương nhỏ, u oán nhìn mặt của mình vẫn còn sưng đỏ, tối hôm qua đã
thoa thuốc, sưng đỏ biến mất một chút, nhưng còn có thể thấy dấu tay, có thể tưởng tượng được, lúc đó tên khốn kia ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.
Á ——
Đau quá!
Cô cắn răng, nhe răng toét miệng bôi thuốc cho mình, cảm giác lành
lạnh làm dịu khó chịu trên mặt, cô không muốn ở lại bệnh viện, nhưng
trên người chỉ mặc có một bộ đồ bệnh nhân.
Cô do dự, nếu không thì gọi điện thoại cho Ân Diệc Phong? Lại mất hết mặt mũi đi cầu xin anh.
Gọi điện thoại cho Diệp An Bình? Cậu ấy lúc này chắc đang làm việc,
đang rầu rỉ, cửa phòng bị đẩy ra, Ân Diệc Phong cầm quần áo mới đi vào.
Cô kinh ngạc nhìn anh, trước mắt tối sầm, quần áo đổ ập xuống trên đầu của cô.
Điền Tâm Niệm mím môi bắt lại quần áo, tóc rối tung như con chó điên.
Quần áo chộp vào trước ngực, cô nhìn anh muốn nói lại thôi.
Anh không nhịn được cười nhạo, “Trên người em chỗ nào anh chưa có xem qua? Chỗ nào không có sờ qua?”
Đáng ghét! Cô rất không chịu nổi ngôn từ lưu manh của anh!
Cô cởi đồ bệnh nhân, vất vả mặc đầm vào, tay phải vừa đụng liền đau,
căn bản không làm được gì, đột nhiên từ phía trước đưa qua một đôi tay,
đem đầm trước ngực cô nhắc tới trên vai, cười một tiếng, kéo lên dây
kéo.
Đi tới cửa bệnh viện, Điền Tâm Niệm mới nhớ tới hỏi, “Em cứ như vậy có thể đi sao, còn chưa làm thủ tục xuất viện nữa.”
Tay anh đỡ sống lưng của cô, nhàn nhạt mở miệng “Mới làm xong.”
Trên xe, cô từng lần một nghiêng đầu nhìn bên người nhìn người đàn ông bên cạnh, lời anh nói, anh quả thực cần phải lừa gạt cô.
“Yêu anh rồi sao?” Ân Diệc Phong xoay người đúng dịp thấy ánh mắt của cô, khóe miệng tà mị nhếch lên, khuôn mặt vốn lạnh nhạt trở nên nhu
hòa.
Điền Tâm Niệm chưa phát giác ra nhìn ngây dại, nhưng nghe lời của anh nhịn không được liếc mắt, “Tự kỷ!”
Hai người nhìn nhau cười, tay trái anh khoát lên trên cửa sổ xe, tay
phải đều đâu vào đấy điều khiển tay lái, gò má giống như lúc làm việc
trước sau như một bộ dạng nghiêm túc.
Cô vẫn luôn biết anh rất tuấn tú, có người đàn ông như vậy làm chồng
chắc là một chuyện rất hạnh phúc, Diệp An Bình nói qua với cô, cả ngày
nhìn mặt đẹp nhiều hạnh phúc nha.
Nếu như người đàn ông này thật là chồng của nàng, thật có thể làm
được chuyện chồng nên làm, kỳ thực cũng đúng là một chuyện tốt.
“Hồi nãy, anh ở bệnh viện nói với em, em có thể hiểu thành như vầy
không, anh giống như em đều muốn gắn bó với cuộc hôn nhân này, anh sẽ cố gắng hoàn toàn trách nhiệm một người chồng?” Cô thấp thỏm nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.
Ân Diệc Phong nhìn không chớp mắt, gật đầu, “Có thể hiểu như vậy.”
Điền Tâm Niệm mím môi, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng chảnh chọe của anh, đều muốn cho anh một cú đá!
Động tác này cô ảo tưởng rất nhiều lần, khi anh nằm mê đạp một cú trên mặt của anh, để cho anh khỏi phách lối nữa!