Xem biểu tình cô vô cùng đồng tình, Ân Diệc Phong thiếu chút nữa bật cười, thật sợ cô lấy ra mấy trăm đồng tiền cứu tế anh.
“Tiền lương tầng lớp thấp không phải như vậy sao, mới vừa tốt nghiệp, không dựa vào trong nhà, đều phải chịu chút khổ.” Khóe miệng anh hơi
cong, chiếc đũa gắp cho cô miếng rau trộn khoai tây ngon miệng.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng ngời, “Đúng ha, anh có thể tìm bọn Lăng Hữu mời anh ăn cơm?”
Hai hàng lông mày rậm hơi nhíu, anh vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô, thật
muốn cạy ra đầu nhỏ của cô, nhìn bên trong có cấu tạo gì, “Không dựa vào gia đình, dựa vào anh em sao?”
Cô nhỏ giọng nói thầm, “Không phải là có câu ra ngoài dựa vào bạn bè sao.”
Anh cười nhạo sự ngây ngô của cô, cô không phục châm chọc anh, “Hứ,
anh như vậy, bản thân còn nuôi không nổi, khẳng định không có cô gái nào nguyện ý với anh.”
Cô đắc ý nhìn anh, thực ra cô cảm thấy, cho dù anh hai bàn tay trắng, bằng vào gương mặt này anh, đời này cũng không cần lo ăn mặc, có bao
nhiêu phú bà nguyện ý bao nuôi anh cái mặt trắng này nhỏ dễ nhìn.
Sắc mặt Ân Diệc Phong cứng đờ, bầu không khí vốn ấm áp hòa hợp trong
nháy mắt đóng băng, con ngươi chim ưng đen như mực thâm thúy híp một
cái, ánh mắt sắc bén thoáng qua đau lòng rồi biến mất.
Rầm một tiếng, anh để đũa xuống, “Công ty anh còn có việc, đi trước.”
Bóng lưng lạnh nhạt chỉ chớp mắt biến mất ở trong tầm mắt, Điền Tâm
Niệm luống cuống ngồi ở ghế, tay trái thậm chí còn giơ cái muỗng, cô
không rõ, rõ ràng vừa mới còn thật tốt, sao mặt đột nhiên lại biến sắc,
nói không có phụ nữ cùng anh là đùa giỡn mà, chẳng lẽ thật không có?
Điền Tâm Niệm ảo não gõ đầu, đều do cô lắm miệng.
Không khí vốn náo nhiệt thoáng cái trở nên vắng lạnh, không muốn ăn chút nào.
Tay cô quấn băng gạc, không thể thu dọn được, chỉ là đem đồ ăn đĩa
đặt vào trong tủ lạnh, chén thì chồng chất trong bồn rửa chén đi.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cô mở cửa thì thấy là một bà chừng năm mươi tuổi trung niên.
“Bà là?”
“Cậu chủ nói mợ nhỏ tay bị thương, gọi tôi tới làm việc vặt trong nhà.” Bà trung niên rất là cung kính ôn tồn.
Điền Tâm Niệm rất là bất ngờ “A” một tiếng, mở cửa để cho bà đi vào.
“Thím vẫn luôn làm việc ở đây sao? Sao con chưa thấy qua thím vậy?” Điền Tâm Niệm hỏi.
“Tôi ở chỗ này làm việc gần ba năm, cậu chủ không thích nhiều người,
cho nên trước kia tôi đều là mỗi tuần ba lần tới đây dọn dẹp, chỉ có
điều mợ và cậu chủ sau khi kết hôn, cậu chủ đã bảo tôi tạm thời không
cần tới, tôi nghĩ nhất định là sợ tôi quấy rối thế giới riêng của hai
người.” Thím Lâm một bên lau bàn vừa cười nói.
Mặt nhỏ Điền Tâm Niệm đỏ lên, luôn cảm thấy ánh mắt của thím Lâm mập
mờ, nghĩ đến lúc trước anh nói qua việc nhà do cô làm, chẳng lẽ không
phải cố ý làm khó cô, mà là thật không thích người ngoài? Vậy cô là cái
gì, vợ?
Tối qua ngủ không được ngon giấc, buổi chiều Điền Tâm Niệm ở trên
giường ngủ bù, ngủ một giấc đến gần tối, mãi đến khi anh mở cửa đi vào
thay quần áo, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt, giọng nói khàn khàn mà lười biếng, “Ừ ~~ anh đã trở về, mấy giờ rồi?”
Động tác anh dừng lại, mỗi lần sau khi tan việc một câu “Anh đã trở
về” Giống như đem toàn bộ biệt thự trở nên khác hẳn, chứng minh có người đợi anh, như một nhà.
“Năm giờ.” Anh trước ở tủ thay quần áo.
“Oh ~~” Ý thức của cô dường như còn chưa tỉnh táo, trở mình ngủ tiếp.
Lông mày anh nhíu chặt, rất là không chịu nổi tư thế ngủ cô xấu như
vậy, một mình chiếm toàn bộ cái giường lớn, chăn phân nửa kéo dài tới
trên mặt đất, phân nửa kẹp ở giữa chân, hai tay, hai đầu gối, đầu cùng
chạm đất đích thực khó coi.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao buổi tối anh muốn ôm cô ngủ, nếu anh không đem cô cố định, anh thật lo lắng cô ngủ thẳng trên mặt đất
hoặc là lật tới trên người anh.