“A ~~ Cái thằng nhóc Ân Diệc Phong kia cũng ở đây, đúng lúc, tao coi như giúp nó dạy dỗ đàn bà của nó, mang nó đi cho tao!”
“Đừng đụng tôi, biến thái! Đồ cặn bã! Ông chờ tìm người nhặt xác cho
ông đi!” Điền Tâm Niệm bây giờ là có người chỗ dựa cái gì cũng không sợ.
“Mẹ nó, đánh nát miệng của nó cho tao!”
“A...” Hét thảm một tiếng, không phải là Điền Tâm Niệm, là người
bên cạnh cô, trói buộc đột nhiên biến mất, cô còn không kịp quay đầu lại thân thể liền rơi vào một cái một cái ôm ấm áp, mùi vị quen thuộc quanh quẩn ở chung quanh, hốc mắt đỏ lên, cô xoay người ôm lấy người đàn ông
phía sau, cơ hồ là theo bản năng cô kêu, “Chồng...”
Thân thể Ân Diệc Phong cứng đờ, bàn tay xoa nắn tóc của cô, không
tiếng động dỗ dành cô, ánh mắt lại quan sát cô toàn thân cao thấp một
lần, thấy cô không có bị thương lúc này mới nhìn về phía người đàn ông
đối diện.
“Không ngờ Lý tổng còn có tiền đến Lệ Đô ăn, xem ra cấp dưới làm việc bất lợi.” Ân Diệc Phong đùa cợt nhìn ông, một câu nói ra ông khốn cùng.
“Ân Diệc Phong, con mẹ nó mày đừng khinh người quá đáng!” Lý Tông
thấy Ân Diệc Phong tất cả tức giận đều bị mạnh mẽ vỡ tung, địa bàng bị
đập đổ, không buôn bán gì được, hang ổ ma tuý và mại dâm cũng bị cảnh
sát tóm, thuộc hạ mấy trăm người đi theo ông kiếm sống, việc này ông anh cả bất lực.
“Tôi chính là muốn khinh người, ông có thể làm khó dễ được tôi sao?”
Ân Diệc Phong muốn trừng trị ông, ban đầu ông muốn mang Điền Tâm Niệm
cùng đi trừng trị ông, trước mặt cô để cho cô hả giận, vẫn chờ mặt của
cô hoàn toàn hết sưng, lúc trước kêu thuộc hạ đi dạy dỗ chút trước, lần
này oan gia ngõ hẹp, anh tuyệt đối sẽ không buông tha ông.
“Ân Diệc Phong, mày đừng quá kiêu ngạo!” Lý Tông hiển nhiên sức lực
không đủ, ông hôm nay mang người không nhiều, thấy Ân Diệc Phong đi theo phía sau ba người kia, ông âm thầm kinh hãi, không biết xung quanh có
còn thêm người hay không.
Ân Diệc Phong cởi âu phục thả tới trên tay Điền Tâm Niệm, ngón trỏ
điểm nhẹ gương mặt của cô, “Ngoan, đứng sang bên cạnh, anh trả thù cho
em.”
Điền Tâm Niệm ôm âu phục, nhìn bảy tám thuộc hạ đi theo phía sau Lý Tông, có hơi lo lắng cho anh.
Nhìn con ngươi đen như mực của anh, cô thấy khí thế thống trị tất cả ở bên trong.
Lăng Hữu cười nhìn cô, “Chị dâu, em cá là anh hai hai phút giải quyết đám rác rưởi này.”
Nghe anh nói như vậy, Điền Tâm Niệm lúc này mới an tâm lui qua một bên.
“Mẹ nó, Ân Diệc Phong, hôm nay tao phải dạy dỗ mày thật tốt.”
Ân Diệc Phong đang kéo tay áo, Lý Tông liền nhào tới, anh mạnh mẽ né
người sang một bên, tiếp theo bay lên một cú hung hăng đá vào chỗ hiểm
của ông.
Lý Tông té xuống đất kêu rên không ngớt, Ân Diệc Phong một cú đá này
dùng mười phần mười sức, không có nửa phần lưu tình, anh chính là muốn
tuyệt tự ông.
Mấy người thuộc hạ luống cuống, mắt thấy anh cả bị đánh, nhưng lại không dám xông lên.
Ân Diệc Phong tóm cổ áo của ông nâng ông lên, quả đấm như bao cát lớn từng quyền từng quyền giáng xuống bụng của ông, trong hành lang tiếng
kêu thảm thiết một mảnh, có vài người nghe được tiếng động mở cửa thấy
là Ân Diệc Phong thì xoay người đóng cửa lại làm như không thấy.
“A! Diệc Phong!” Điền Tâm Niệm kêu lên thấy Lý Tông móc ra dao nhỏ,
cô theo bản năng muốn nhào tới, bị Lăng Hữu nhanh tay lẹ mắt kéo lại
cánh tay, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Ân Diệc Phong bắt lại cổ
tay của ông dùng sức bẻ gãy.
Đao rơi ở trên mặt đất, tiếp theo là tiếng xương gãy.
Ân Diệc Phong tránh được dao nhỏ hù dọa Điền Tâm Niệm, lại bẻ gãy hai tay của ông.
Xách theo cổ áo của ông như quăng rác rưới ném ra ngoài, thuộc hạ
cuống quít tiếp được Lý Tông đã sớm hấp hối, nghe được Ân Diệc Phong nói “Cút”, lúc này mới chạy trối chết.
“Diệc Phong, ô ô...” Điền Tâm Niệm chợt gục trong ngực của anh, hai tay cuốn lấy hông của anh thật chặc, khoảnh khắc khi thấy dao nhỏ, tim
của cô cũng thiếu chút nữa ngừng đập, cô là thật sợ anh xảy ra chuyện.
“Nhỏ đần khóc cái gì?” Ân Diệc Phong cảm thấy trước ngực một mảnh ướt át, chán ghét nói nhưng không có đẩy cô ra.
“Buông tôi ra, cứu… Cứu tôi với… Van cầu các người mau cứu tôi, tôi
không muốn theo chân bọn họ đi…” Tiếng một cô gái trẻ vang lên, còn có
thể nghe được tiếng cô giãy dụa.
Lúc này mới Điền Tâm Niệm nhớ tới cô gái lúc nãy trong phòng bị Lý Tông lừa gạt tới, “Giúp cô ấy một tay đi anh.”
Ân Diệc Phong vốn không phải thích chõ mũi vào chuyện người khác,
nhưng mà Điền Tâm Niệm đã lên tiếng, anh đương nhiên không thể không
quản, giọng lạnh nhạt ra lệnh, “Để người lại!”
Thuộc hạ của Lý Tông vội vã đẩy cô gái ra chạy.
Điền Tâm Niệm đi tới đở dậy cô gái, trên mặt cũng có vết thương, xem ra khi phản kháng đã chịu khổ.
Cô gái rõ ràng cũng bị khiếp sợ, trong đôi mắt của nai con tràn đầy
sợ hãi, lia lịa cúi mình với bọn họ, “Cám ơn, cám ơn mọi người, cám ơn
mọi người đã cứu tôi!”
Ân Diệc Phong đi tới vốn định mang Điền Tâm Niệm rời khỏi, ai dè khi
thấy mặt của cô gái, bước chân dừng lại, thân thể nặng nề run lên.
Lăng Hữu sau lưng cũng nhìn thấy, cùng Bùi Tuấn hai người liếc nhau, trong mắt lóe lên một tia lo âu…