Điện thoại Điền Tâm Niệm vang lên, cô lấy ra nhìn, là Lưu Tử Sam, từ
khi cho cô bé số, đây là lần đầu tiên gọi điện thoại cho cô.
“Tiểu Tử?”
“A, chị, chị, không có gì chuyện, em chỉ muốn, chị tặng em quần áo
xinh đẹp như vậy, em muốn mời chị ăn cơm, chị, chị bây giờ ở đâu thế, ở
nhà hả?” Giọng Lưu Tử Sam có chút bối rối và vội vàng, nhưng mà Điền Tâm Niệm không để ý, bởi vì mỗi lần Lưu Tử Sam nói đều mất tự nhiên như
vậy.
“Bây giờ chị không ở nhà, ở ngoài, quần áo không cần để trong lòng đâu, mấy ngày nữa chị mời em ăn cơm.”
“Ừ… Được, em không quấy rầy chị nữa, gặp lại chị sau ha!” Lưu Tử Sam
cúp điện thoại, chân mày hơi nhíu, nhìn phía lầu năm, người đứng nơi đó
đúng là Điền Tâm Niệm.
Sáng nay cô rời giường, không biết ăn cái gì hư, tiêu chảy, xin nghỉ
một ngày, uống một chút thuốc, cảm thấy khá, đang định đi làm, nhưng
trong lúc vô tình thấy lầu năm người đứng trước cửa sổ rất giống Điền
Tâm Niệm, cô có chút không quá chắc chắn, vì chỗ ở này đều là người
nghèo, thân phận như chị ấy không nên xuất hiện ở nơi này.
Lưu Tử Sam ngước đầu nhìn Điền Tâm Niệm, chợt thấy phía sau cô xuất
hiện một người đàn ông, hai người nói gì đó rồi cùng đi vào phòng.
Lưu Tử Sam không biết mình nghĩ như thế nào, cô không có đến công ty
mà lại lên lầu, nhà cô ở lầu đối diện, vừa lúc cũng là lầu năm, phòng
ngủ của cô đối diện phòng khách bọn họ.
Lưu Thanh thấy cô trở về, rất là kinh ngạc, “Con không phải là đi làm sao, tại sao lại trở về.”
“A, com thấy còn chưa phải rất khỏe, hôm nay không đi, con trở về nhà nghỉ.” Lưu Tử Sam không nhiều lời, đóng cửa phòng rồi chạy tới phía
trước cửa sổ, nhìn đối diện.
**
Người đàn ông trước mắt tắm xong cạo râu mép thay áo sơmi sạch sẽ, cả người sáng rỡ hẳn lên, trở nên gọn gàng.
Điền Tâm Niệm mỉm cười nói, “Nhìn xem, như vậy thật tốt, đàn ông lôi thôi lếch thếch vừa rồi đâu phải là như anh.”
Trên mặt Phương Vũ Thành cười dịu dàng, ánh mắt vẫn rơi trên người của cô, mang theo quyến luyến.
“Lớp trưởng.”Điền Tâm Niệm than nhẹ một tiếng, “Trở về đi, ở đây
không phải là chỗ anh nên ở, nhận sai với ông nội anh, ông ấy sẽ tha thứ cho anh mà.”
Phương Vũ Thành lắc đầu, “Ông sẽ không tha thứ cho anh đâu, thực ra ở đây cũng không có gì không tốt, rời xa nội thành rất thanh tĩnh.”
“Vậy còn Cổ Nhã Ngôn, anh thực sự phải vứt bỏ hôn ước này sao, cô ấy thật rất yêu anh, anh ở đây là do cô ấy nói cho em biết.”
“Anh không yêu cô ấy, từ trước đến nay cũng không yêu cô ấy, nếu như
không phải là anh và cô ấy đính hôn, em và Ân Diệc Phong cũng sẽ không
biết nhau, lại không phải gả cho anh ta, bây giờ anh đã không còn hôn
ước, anh còn có cơ hội hay không, chúng ta một lần nữa bắt đầu có được
không?” Phương Vũ Thành kích động bắt lấy tay cô, rất sợ cô sẽ từ chối
anh.
Điền Tâm Niệm chau mày lại, với những lời này không phải là không có
một chút cảm giác nào, chỉ tiếc, “Lớp trưởng, quá muộn rồi, em đã kết
hôn rồi, với lại Diệc Phong anh ấy đối với em rất tốt, thực sự rất tốt,
em không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được.”
Phương Vũ Thành rõ ràng không tin lời cô nói, mặt lộ ra khinh thường, “Ân Diệc Phong là hạng người gì anh hiểu rất rõ, bên cạnh của anh ta
chưa từng ít phụ nữ, anh ta đối với em ra sao, anh tận mắt thấy, em
không cần gạt anh đâu, anh biết em là bởi vì kết hôn mới nói như vậy,
anh sẽ không tin đâu, anh biết em đối với anh thất vọng, không sao, anh
sẽ để em thấy, anh thật không thể không có em được, anh sẽ làm cho em
thích anh một lần nữa.”
Điền Tâm Niệm cảm thấy cô và anh đã không còn chuyện gì để nói, cô
không biết nên miêu tả quan hệ giữa cô và Ân Diệc Phong với anh như thế
nào, rất nhiều người không biết Ân Diệc Phong, nhưng mà cô biết, anh đối với cô rất tốt.
“Lớp trưởng, những gì nên nói em cũng đã nói hết, em sẽ không ly hôn, chúng ta cũng không còn khả năng, nếu như anh có thể nghe em một câu,
vậy trở lại bên cạnh Cổ Nhã Ngôn, được yêu vĩnh viễn so với yêu một
người hạnh phúc hơn.”
Điền Tâm Niệm đứng lên muốn đi, Phương Vũ Thành liền vội vàng kéo tay cô lại, không dám tin cô thực sự muốn đem anh tặng cho người phụ nữ
khác, “Tâm Niệm, em đừng đi, được được, anh không nói nữa, em ở lại với
anh có được hay không?”
Lòng của Điền Tâm Niệm rất loạn, dùng sức hất tay anh ra, ai dè anh
lại bị cô hất ra, ngã sấp xuống ghế sa lon, tay ấn nơi tim dường như rất khó chịu.
“Lớp trưởng, anh làm sao vậy?”
Mặt của Phương Vũ Thành rất đỏ, môi cũng rất trắng bệch, che trái tim, rất chật vật cười, “Không có sao, em đi đi.”
Anh như vậy Điền Tâm Niệm càng không yên lòng, lúc này mới chú ý tới
trên mặt anh đỏ ửng bất thường, lúc nãy cô tưởng bởi vì mới vừa tắm
xong, bàn tay thăm dò trán anh, thật là nóng!
“Anh nóng quá, tại sao không đi bệnh viện?”
Tay nhỏ bé mềm mại để trên trán, đó là cảm xúc khiến người ta lưu
luyến biết dường nào, anh bắt tay cô đặt ở trong lòng bàn tay, cười nói, “Không cần đi bệnh viện đâu, anh uống thuốc là được rồi.”
“Vậy thuốc để ở đâu?”
Phương Vũ Thành thỏa mãn nhìn dáng vẻ cô khẩn trương, chỉ chỉ trong phòng, “Ở trong ngăn kéo.”
“Vậy anh đi tìm thuốc, em rót nước cho anh.” Điền Tâm Niệm đi phòng
bếp nhưng ngay cả một ly nước nóng đều không tìm được, trong nhà không
có máy đun nước, chẳng lẽ muốn uống nước máy sao!
Điền Tâm Niệm tức giận ném túi tới một bên, cầm ấm nước nấu nước.
Phương Vũ Thành thấy cô ở trong phòng bếp, lúc này mới vào phòng ngủ
lấy ra một bình trắng nhỏ, nhưng bên trong sớm đã trống không.
Môi từ trắng đổi sang tím, anh bụm nơi tim, chân mềm nhũn ngã xuống
giường, thân thể không ngừng toát mồ hôi lạnh, khó thở vô cùng, Điền Tâm Niệm bưng nước đi vào thì thấy anh cau mày bộ dạng rất khó chịu, “Lớp
trưởng, thuốc đến đây, rất khó chịu sao, em đưa anh đi bệnh viện.”
Phương Vũ Thành yếu ớt cong cong môi, uống thuốc cảm mạo cô đưa tới,
“Không có sao, anh uống thuốc nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi, em ở đây một chút với anh được không?”
Điền Tâm Niệm không nói, anh khổ sở nói, “Đùa với em thôi, anh uống thuốc phải ngủ một hồi, em đi đi.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, ra khỏi phòng quay đầu lại thì liền thấy ánh
mắt anh không muốn, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, cái gì cũng
không nói.
Điền Tâm Niệm thở dài một tiếng, đi phòng bếp nấu chút gì đó cho anh, nghe tiếng động trong phòng bếp, khóe miệng Phương Vũ Thành lộ ra nụ
cười thỏa mãn.
Nấu cháo xong rồi, Phương Vũ Thành đang ngủ, nhưng sắc mặt của anh
vẫn còn rất khó xem, môi trắng bệch, chân mày nhíu thật chặc, cô thăm dò thử, trán vẫn còn rất nóng.
Tình trạng anh như vậy cô làm sao có thể đi được, may là anh đang ngủ, như vậy cô sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc tỉnh lại Phương Vũ Thành thì thấy cô tựa vào góc bàn ngủ thiếp
đi, anh nghiêng đầu có thể thấy vẻ mặt ngây thơ ngủ của cô, anh đứng dậy muốn ôm cô lên giường ngủ, nhưng vừa đụng cô, cô liền thức dậy, vuốt
mắt hỏi anh, “Khá hơn chút nào chưa?”
“Đã tốt rồi, may mà có thuốc cảm mạo của em.”
Điền Tâm Niệm vừa nhìn đồng hồ đeo tay đã sáu giờ tối rồi, cô gần đây ngủ không được ngon giấc, không nghĩ tới thoáng cái ngủ đến trễ như
vậy, đã qua giờ đưa cơm tối cho An Bình, “Anh đã khỏe vậy em phải đi
rồi, trong phòng bếp em đã nấu cháo rồi, hâm nóng là ăn được.”
“Được.”
Điền Tâm Niệm đi tới cửa, chợt nghe đến anh hỏi, “Em ngày mai có rãnh không?”
“… Không có.”
“… A.”
Điền Tâm Niệm đi xuống lầu dưới, ngẩng đầu quả nhiên thấy anh đứng ở
cửa sổ nhìn cô, mà lúc này vẫn có người đứng ở cửa sổ nhìn hai người bọn họ.
Lưu Tử Sam dùng sức kéo rèm cửa sổ lại, trước đó thấy bọn họ vào phòng ngủ, cho đến vừa rồi mới ra ngoài.
Cô ở Ân thị làm việc làm sao không biết Ân Diệc Phong ra khỏi nhà, không nghĩ tới Điền Tâm Niệm lại là như vậy người.
Cô chưa có về nhà, mua bánh ga-tô Rừng đen* Diệp An Bình thích ăn đến bệnh viện.
Nhìn bộ dạng của cô thì biết chắc là rối ren.
Diệp An Bình hỏi cô, “Động tâm rồi sao?”
Điền Tâm Niệm không biết trả lời như thế nào. cô thích Phương Vũ Thành nhiều năm như vậy.
“Ly hôn đi.”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, thân thể nặng nề run lên!
Có chút không dám xác định hỏi, “Cậu để mình ly hôn?”
Diệp An Bình từng ngốn từng ngốn cắn bánh ga-tô, mặt mũi dính đầy kem, “Vậy cậu không muốn ly hôn sao?”
Điền Tâm Niệm lắc đầu, “Mình không biết.”
Diệp An Bình khinh bỉ cô, “Làm sao cậu không biết được, thực ra trong lòng cậu đã có đáp án rồi không phải sao? Vừa rồi mình nói cậu ly hôn
đi, trong lòng cậu phản ứng đầu tiên là cái gì? Muốn? Hay không muốn?”
Lúc đó, trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, tất cả đều là
cùng với Ân Diệc Phong, đó là hình ảnh chân chân thật thật, anh bá đạo
anh xấu xa anh làm phiền anh dịu dàng, dáng vẻ anh mang tạp dề, dáng vẻ
anh giúp cô trả thù, dáng vẻ anh khi ngủ say ôm cô vào trong lòng.
Lúc đó, cô nghe được tiếng nói trong đáy lòng mình, cô không muốn ly hôn.
“Thế nào, hiểu lòng của mình chưa?” Diệp An Bình mập mờ nhìn mặt cô
cười, “Nói thật đi, cậu có phải yêu Ân Diệc Phong rồi không?”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, cô yêu anh sao?
Lắc đầu, còn chưa có… phải không?
“Làm sao có thể, vậy cậu nói cho mình biết đi, ban đầu cậu thực sự thích Phương Vũ Thành phải không?”
Cô gật đầu, cô thích anh rất nhiều năm.
“Vậy không phải đúng rồi sao, cậu vì Ân Diệc Phong từ chối Phương Vũ
Thành thích nhiều năm như vậy, cái này còn chưa tính là yêu hay sao?”
Điền Tâm Niệm bị cô bạn thân làm cho không chỗ trốn tránh, có chút
bực mình trừng cô ấy, “Này, cậu lúc nào thì trở thành chuyên gia tình
yêu, lại phân tích như vậy?
Diệp An Bình cười đắc ý, “Phim giờ vàng chiếu rất nhiều tình tiết như cậu vậy, cưới trước yêu sau, rất bình thường, cậu biết không, mình đã
từng đọc một quyển sách, chuyên gia nói, lúc phụ nữ cùng đàn ông XXOO
không chỉ có nhớ thân thể đàn ông, trong lòng cũng sẽ nhớ người đàn ông
kia, phụ nữ bởi vì yêu mà quan hệ tình dục, cậu nói xem, cậu có thích
cùng anh ta cái kia cái kia hay không.”
Diệp An Bình nhướng mày trêu chọc cô, mặt Điền Tâm Niệm như lửa đốt,
chỉa về phía cô bạn mắng to, “Cậu cái đồ phụ nữ xấu xa, cậu bị phim giờ
vàng đầu độc, mình không biết cậu, mình đi về!”
Điền Tâm Niệm cũng như chạy trốn rời khỏi bệnh viện, nhưng trong đầu
tràn đầy lời Diệp An Bình nói, cô thực sự thích tên đàn ông có lúc bá
đạo có lúc xấu xa kia sao?
Điền Tâm Niệm ngủ không được, trong đầu ám ảnh hai người đàn ông dây dưa bên cạnh mình.
Trong mơ mơ màng màng, chăn hình như bị người xốc lên, thân thể lọt
vào một cái ôm mát mẻ, môi bị người ngậm, cô chợt giật mình tỉnh giấc,
căn phòng đen kịt chỉ thấy một bóng đen đè nặng mình rồi cởi quần áo cô
ra.
Thân thể của cô run lên, tiếng kinh hô bị anh hôn vào trong miệng, “Vật nhỏ, đừng sợ, là anh.”