Ân Diệc Phong một mình đi tới U Tình, không có vào gian phòng, mà là
ngồi ở góc quầy bar, bên tai đầy tiếng nhạc điếc tai nhức óc trong sàn
nhảy.
Cởi áo khoác âu phục xuống, cà- vạt cũng nới lỏng ra, ống tay áo sơmi màu trắng tùy ý kéo lên, một cao một thấp, không có chút lôi thôi lếch
thếch nào trái lại khiến người ta thấy được một loại lười biếng tùy
tính, khuôn mặt lạnh nhạt nghiêm túc thâm thúy như đao búa điêu khắc,
toàn thân nhàn nhạt băng sương, trên mặt viết đầy người lạ chớ lại gần,
nhưng dù vậy, vẫn có vô số cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến
lên tấn công anh.
Các cô luôn luôn cho rằng người đàn ông sở dĩ lạnh nhạt như vậy nguyên do là bởi vì các cô còn chưa có xuất hiện.
Lúc một người phụ nữ cao gầy thất bại lại tới một người phụ nữ nở
nang quyến rũ, vẫn cách bắt chuyện như cũ là, “Anh đẹp trai, có thể mời
em uống một ly rượu không?”
Cô gái xinh đẹp mặc váy liền áo bó sát người, hai chân vén lên, lộ ra đùi trắng trẻo thon dài, thân thể nghiêng về phía anh, ngực không ngừng lắc lư trước mắt anh.
Lúc Ân Diệc Phong lạnh lùng sẽ tặng cô ta một chữ cút, nhưng mà lúc buồn bực ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí.
Cô gái xinh đẹp hoàn toàn bị xem nhẹ mặt ngượng nghịu, chủ động
nghiêng ngực cọ vào cánh tay của anh, cầm lấy ly rượu đỏ tươi trong tay
anh lưỡi chuẩn bị liếm từ từ miệng ly, ý tràn đầy khiêu khích.
Nhưng Ân Diệc Phong ngoại trừ chán ghét không có chút cảm giác nào.
Cô gái xinh đẹp có chút nổi giận, cũng bắt đầu hoài nghi sức quyến rũ của mình, thì thấy một người đàn ông tà tứ yêu dị đi tới, tay vỗ lồng
ngực của anh, “Anh đẹp trai, có thể mời em uống một ly rượu không.”
Chân mày Ân Diệc Phong hơi hơi nhướng, khoát tay, một ly Whiskey đưa đến trong tay.
Người phụ nữ trợn mắt hốc mồm nhìn, khó có thể tiếp thu thì ra hai người đàn ông này là GAY?
Được rồi, đây không phải là sức quyến rũ có vấn đề.
“Anh đẹp trai, có thể mời em uống một ly rượu nữa được không?”
“Lăng Hữu, con mẹ nó em làm nũng với anh nữa, anh sẽ ném em ra ngoài.”
Lăng Hữu ngượng ngùng nhún vai, “Thời kỳ mãn kinh sao, nóng nảy như vậy.”
Anh liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một ly một ly uống Vodka như là uống nước vậy, với kinh nghiệm nhiều năm của anh rút ra kết luận,
“Bất hoà phải không?”
“Cút!”
“Có liên quan tới chị dâu?” Thấy động tác Ân Diệc Phong dừng lại, anh lại đoán, “Còn có liên quan tới Phương Vũ Thành?”
Sắc mặt Ân Diệc Phong càng thêm u ám, uống càng nhiều hơn.
Lăng Hữu sờ sờ cằm, “Chị dâu và Phương Vũ Thành lên giường… A!”
Anh lời còn chưa nói hết, một anh mắt dao gâm bắn tới, đàn ông bên
cạnh đạp một cú, may là anh sớm có chuẩn bị, nhanh tránh được, chợt nghe đến tiếng quát âm ty, “Em muốn chết hả!”
Lăng Hữu ha ha lấy lòng cười, “Anh làm gì nghiêm túc như vậy, em chỉ
là chứng thật một chút ý nghĩ trong lòng anh thôi, anh đến mình cũng
không tin, uống gì mà nhiều vậy.”
Ân Diệc Phong liếc anh một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
“Không phải chỉ là, huỷ bỏ hôn ước thôi sao, có cái gì mà lo lắng,
anh không phải còn có bóng hồng trong tay sao? Hơn nữa, anh không tin
sức quyến rũ của mình?” Lăng Hữu vỗ vỗ bờ vai của anh, lời nói thấm
thía, “Anh hai, cũng đừng nói em không nhắc nhở anh, nếu như thích sẽ
quý trọng sẽ chủ động, đàn ông chủ động một chút cũng không phải là
chuyện mất mặt gì, nếu như ngay cả vợ mình cũng vứt bỏ, vậy không riêng
gì vấn đề mất mặt, phụ nữ, có đôi khi lòng dạ ác độc làm anh kinh hãi.”
Đèn năm màu xoay tròn tỏa sáng sặc sỡ, làm tôn lên ngay cả Lăng Hữu
luôn luôn không có tim không có phổi đều có chút cảm giác tang thương.
Ân Diệc Phong không chút khách khí lạnh lùng châm biếm, “Đánh mất vợ là do em quá trớn, đáng đời!”
Đôi mắt luôn luôn tà mị vô lại hiện lên một tia nỗi khổ riêng không dễ phát hiện!
“Anh nên làm cái gì bây giờ?” Ân Diệc Phong uống một hớp rượu lớn, rầu rĩ nói.
Lăng Hữu cười, “Thích thì theo đuổi đi.”
Ân Diệc Phong có chút không tình nguyện, “Cũng đã là vợ rồi, còn theo đuổi?”
“Phụ nữ ai cũng muốn dụ dỗ.” Lăng Hữu vẫy tay gọi lại một phụ nữ đẹp đẽ, nói, “Nhưng có lúc phụ nữ cũng cần kích thích.”
Anh vỗ vỗ cái mông đầy co dãn của cô ta, “Đi, giúp anh có được môi thơm.”
************************
Điền Tâm Niệm ngủ cực không yên, tối qua Ân Diệc Phong chưa về, hôm
nay cho đến mười hai giờ anh vẫn chưa về, ngủ trong mơ mơ màng màng,
nghe dưới lầu “Băng” Một tiếng, cô trong nháy mắt bị làm bừng tỉnh.
Điền Tâm Niệm chạy đến bên cửa sổ nhìn trong sân, tưởng Ân Diệc Phong đã trở về, ai dè trong sân không có xe của anh.
Không phải là Ân Diệc Phong, vậy đó là… Kẻ trộm?
Điền Tâm Niệm nhất thời hoảng sợ luống cuống, ánh mắt quay một vòng ở trong phòng, cuối cùng thấy được một cây gậy bóng chày ở góc tường.
Cô lấy can đảm cầm cây gậy đi ra ngoài, lầu dưới đèn đã được bật lên, cô đi tới đầu bậc thang thì thấy nằm một người trên mặt đất cạnh ghế sa lon.
Là Ân Diệc Phong!
Tại sao không có anh lái xe về. Điền Tâm Niệm cau mày nhìn anh té
xuống đất vẫn không nhúc nhích, vốn không muốn để ý đến anh, nhưng qua
hồi lâu anh vẫn bất động, đạp anh một cú, “Này, anh giả chết ở đây sao?”
Ân Diệc Phong chau mày, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, bàn tay ấn nơi dạ dày, thân thể hơi rúc.
Lúc này Điền Tâm Niệm mới cảm giác được bất thường, ngồi xổm ở bên
cạnh anh mới nhìn thấy trán anh từ lâu thấm đầy mồ hôi lạnh, cô vội vàng đở anh dậy, “Anh làm sao vậy?”
Mặt Ân Diệc Phong trắng bệch, gạt tay cô té vào ghế sa lon, lúc này
Điền Tâm Niệm cũng không kịp tức giận, lo lắng nhìn động tác của anh,
hỏi, “Đau bao tử?”
Người đàn ông chau mày ngậm miệng không nói, xít lại gần anh là có
thể ngửi được trên người anh nồng nặc mùi rượu, Điền Tâm Niệm chợt giận
không chỗ phát tiết, không cần hỏi cũng biết có chuyện gì, “Anh có phải
chưa ăn cơm lại uống rượu không!”
Ân Diệc Phong yếu ớt mở mắt ra, nhìn cô một cái lại khép lại, thái độ tức chết người không đền mạng quả thực khiến người ta phát điên.
“Không cần em quan tâm!” Anh lạnh lùng mở miệng, hoàn toàn lạnh lùng.
Điền Tâm Niệm ba một tiếng, một cái tát vỗ vào ghế sa lon, vọt đứng lên.
Ân Diệc Phong bị hù dọa, chợt giật mình mở mắt nhìn cô, hai người đều nén giận trừng mắt lẫn nhau, cuối cùng lại là Ân Diệc Phong thua trận
trước, anh mở mắt rất không phục nói, “Rõ ràng là em sai, em còn lý
luận.”
Điền Tâm Niệm cau mày, “Em chỗ nào sai, em ở đó sửa lại, anh mắng em
mắng khó nghe như vậy là được sao? Đêm anh không về là được sao?”
“Vậy em thừa dịp anh không ở nhà đi đến nhà bạn trai cũ là được sao?
Em ngay trước mặt anh liếc mắt đưa tình với anh ta là được sao?”
“Anh, anh còn nói như vậy! Đau chết đáng đời anh!” Điền Tâm Niệm bị
làm tức giận, không muốn quan tâm anh, quay đầu rời khỏi, Ân Diệc Phong
cũng có phát cáu, hừ lạnh ngã vào ghế sa lon giả chết.
Nhưng Lăng Hữu nói đúng, phụ nữ đều là động vật mềm lòng, Lăng Hữu kêu anh giả bộ, nhưng bây giờ anh đau thật.
Điền Tâm Niệm vẫn không thể độc ác được nhìn anh một mình ở trong
phòng khách bị lạnh cheét, dìu anh đứng lên cũng có thể cảm giác cả
người anh run rẩy.
Cô cam chịu thở dài, đi lại kéo anh đứng lên, lần này Ân Diệc Phong
không nói gì, chẳng qua là mím môi thuận theo cô đứng lên khỏi ghế
salon, đem cả sức nặng đặt trên người cô.
Trong lòng ôm thân thể mềm mại thơm ngát lần nữa, Ân Diệc Phong thở
dài thỏa mãn, thật vất vả đỡ anh đến giường, thân thể anh chúi xuống làm cô cũng bổ nhào trên giường.
“Á ——” đè chết cô!
Cô đẩy người đàn ông trên người, “Đứng lên.”
Một người nào đó giả chết, làm bộ không nghe thấy, sắc mặt đã trắng bệch, nhưng mà chân mày giãn ra.
Điền Tâm Niệm không đẩy anh ra được, dưới thân anh cọ tới cọ lui,
liên tục làm tới, liền cọ ra tia lửa, một người nào đó hô hấp dần dần
nặng nề, ôm cánh tay của cô cũng càng ngày càng chặt.
Điền Tâm Niệm bất đắc dĩ, giọng chỉ có thể mềm nhũn, “Mau đứng lên, em làm cho anh ít đồ ăn.”
Anh chợt mở mắt ra, không có chút cảm giác xấu hổ nào nói, “Anh muốn ăn em!”
Cô không nghĩ tới anh trắng trợn như vậy, hai người rõ ràng một giây
trước vẫn đang chiến tranh lạnh, cô có chút nói lắp, “Ăn, ăn cái đầu anh á.”
Anh nhất quyết không buông tha, “Có cho ăn hay không?”
“Không cho!”
“Anh muốn ăn!”
Hai người giống đứa trẻ đấu võ mồm, thân thể Ân Diệc Phong càng ngày
càng nóng, đôi mắt đen láy như toát ra ánh lửa, Điền Tâm Niệm bị ánh mắt lửa nóng của anh nhìn thân thể đã sớm mềm nhũn, sau khi cưới lâu như
vậy, cô bị ngọt ngào nuông chiều quen, phụ nữ cũng là có cần, hơn nữa cô còn càng ngày càng cảm thấy anh quan trọng.
Bàn tay ở trên người cô di động, Ân Diệc Phong như là sói đói, mắt lóe sáng, “Anh phải ăn được.”
Anh cúi đầu hôn môi cô, bàn tay cấp bách không thể đợi từ cổ áo ngủ luồn vào áo trong bao lại nơi đẫy đà của cô.
Lòng bàn tay cảm thấy lấp đầy anh thở dài thỏa mãn, anh điên cuồng
hôn môi cô, nắm hai cánh tay của cô quấn ở cổ anh, Điền Tâm Niệm cũng
không rụt rè nữa, vì anh thư giãn thân thể.
Lửa nóng kiên cố để ở nơi mềm mại của cô, nhiều ngày như vậy, anh
muốn cô sắp nổ tung, cách lớp vải thật mỏng, anh dùng sức chống hai cái, qua thời điểm khó nhịn nhất, anh khẽ chồm thân trên lên, cởi áo sơmi
ra.
Nhiệt tình được châm lửa trong nháy mắt bị tưới tắt, cởi áo sơmi
trắng tinh xuống, cô nhìn thấy trên cổ anh một dấu môi son đỏ tươi.
Mắt cô đỏ lên, không biết sức từ nơi nào tới, cô một tay đẩy đàn ông trên người ra, “Anh cút ngay!”
Thân thể Ân Diệc Phong chênh vênh lảo đảo vài bước, còn chưa đứng
vững thì thấy người phụ nữ dưới thân vốn mềm mại giống vũng nước chợt
nhảy dựng lên khỏi giường, giống một con sư tử nổi giận, viền mắt hồng
hồng, nắm cổ áo của anh đẩy anh đi ra ngoài.
Ân Diệc Phong còn chưa phản ứng kịp chợt nghe rầm một tiếng, anh đã
bị nhốt ở ngoài cửa phòng, lửa dục vọng còn đang kêu gào cao ngất, anh
bị đuổi ra khỏi phòng như vậy, có chút uể oải có chút phát điên đấm vào
cửa, chợt nghe tiếng la nghẹn ngào của cô, “Khốn kiếp, anh cút ngay!”
“Shit!” Ân Diệc Phong bị lửa dục vọng trong thân thể dằn vặt sắp phát điên, hung hăng một cú đá vào trên cửa, không biết người phụ nữ này lại nổi điên lcái gì, nếu như không muốn làm ban đầu cũng đừng đồng ý, bây
giờ anh phải làm sao đây?
Ham muốn lại bắt đầu như thiêu như đốt đau lên, Ân Diệc Phong uể oải
đi vào phòng khách, bất chợt ở trước gương nhìn thấy dấu môi son trên
cổ.
Một cú điện thoại gọi sang, “Lăng Hữu, thằng ngu xuẩn này!”