Cả đêm Ân Diệc Phong cũng ngủ không được ngon giấc, bị dục vọng dằn
vặt khó chịu, tự mình giải quyết hai lần, nhưng làm sao cũng đều khó
chịu.
Rõ ràng có vợ mềm mại trắng mịn, kết quả cũng bởi vì tên ngu xuẩn
Lăng Hữu kia, làm cho anh phải rơi vào tình trạng tự mình giải quyết.
Sớm biết vậy sẽ không nghe cậu ta, nói cái gì phụ nữ ai cũng cần kích động, nói cái gì có cạnh tranh mới biết quý trọng, con mẹ nó toàn nói
dóc, rõ ràng tối qua anh xém có thể ăn được rồi!
Cả đêm Ân Diệc Phong ngủ không được yên, còn khiến cho mình mệt rã
rời, nghe thấy tiếng sát bên vách, anh vội vã bò dậy, nhưng ai dè thấy
chỉ là bóng lưng của cô, cô cũng không nhìn anh cái nào lái xe đi làm.
Ân Diệc Phong trút hết tâm huyết, rất uể oải!
Cho đến khi đi làm vẫn như cũ hé ra mặt muốn chết không sống, ai dè lại kỳ tích nhận được điện thoại của mẹ vợ.
“Diệc Phong, gọi con lúc này có quấy rầy con làm việc không.” Giọng Tống Lệ Mai hoà nhã xuyên qua điện thoại.
“Không có đâu mẹ, mẹ có chuyện gì mẹ cứ nói đi.”
“Con và Niệm Niệm có phải… Cãi nhau không?” Tống Lệ Mai có chút lo lắng hỏi.
“Không có, sao mẹ lại sẽ nói như vậy?” Ân Diệc Phong không tin Điền
Tâm Niệm sẽ nói cho mẹ cô biết, hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh.
“A, không có là tốt rồi, ai, mẹ nói rất nhiều lần với Niệm Niệm gọi
con về nhà ăn, nó luôn nói con bận rộn, mẹ nghĩ đến các con… Tốt, không
có sao là tốt rồi.” Tống Lệ Mai nghe Ân Diệc Phong nói như vậy, yên tâm
rất nhiều.
Ân Diệc Phong vừa nghe lời này, trong óc lóe lên vầng sáng, vội vàng
nói, “Mẹ, thật xin lỗi, lâu như vậy cũng chưa đi thăm mẹ, chỉ vì khoảng
thời gian trước quá bận rộn, vì vậy mà Niệm Niệm vẫn giận con, như vậy
đi, mẹ gọi cho cô ấy nói buổi tối đến nhà mẹ ăn, vừa lúc con cũng có thể cho cô ấy một ngạc nhiên.”
Tống Lệ Mai nghe anh nói như vậy, lia lịa nói, “Được.”
Con rể hiểu chuyện như thế bà còn có cái gì không yên lòng, vội vàng
oán giận con gái của mình, “Niệm Niệm thật là không hiểu chuyện, bởi vì
có chút chuyện nhỏ như vậy cáu kỉnh với con, lát nữa chờ mẹ sẽ nói với
nó, Diệc Phong, Niệm Niệm nó từ nhỏ được mẹ nuông chiều thành hư, con
nhường nó một chút.”
“Con biết rồi, mẹ.”
Cúp điện thoại, lòng của Ân Diệc Phong đột ngột thay đổi tốt, cười như cáo.
Cửa phòng làm việc bị gõ, anh thu lại nụ cười trên mặt, khôi phục lúc làm việc chặt chẽ cẩn thận, ai ngờ vào là Lưu Tử Sam.
“Có chuyện gì?” Anh không hiểu nhìn cô gái trước bàn có chút lo lắng, anh có dọa người như vậy sao?
“Ân tổng, em, em làm một ít thức ăn, cho, cho anh.” Lưu Tử Sam cầm
hộp cơm bé gái hoa văn dễ thương thường dùng, khẩn trương ngay cả lời
đều nói không được đầy đủ.
Ân Diệc Phong cau mày, nhìn cô, “Cho tôi?”
Lưu Tử Sam gật đầu, “Em nghe chị Thiến nói anh không thích ăn đồ ăn
bên ngoài bán, nhưng, nhưng anh bận rộn như vậy, không ăn cơm sẽ hại sức khỏe, cho nên em… Rất sạch sẽ, trước khi làm em rửa tay cẩn thận lắm.”
Khóe miệng Ân Diệc Phong không khỏi nhếch lên, vì cô gái này lúc nói
chuyện mặt khẩn trương và sợ hãi, “Tôi rất dọa người sao, em nói chuyện
với tôi run rẩy như vậy.”
“A, a? Không, không dọa người.” Lưu Tử Sam run càng thêm dữ dội.
Lưu Tử Sam quả thực không thể tin lỗ tai của mình nữa, anh thực sự
nhận, cô vui vẻ giống đứa con nít được khen ngợi, để hộp cơm lên trên
bàn, sâu đậm nhìn anh một cái, xoay người đi ra ngoài.
****************************
Lúc nãy Điền Tâm Niệm thấy xe người nào ở trong sân đó còn tưởng rằng mình hoa mắt, đến khi vào nhà thấy người nào đó tùy tiện ngồi ở phòng
khách thì, cô không chút khách khí vọt tới, chất vấn, “Ai cho anh tới
hả?”
Ân Diệc Phong chỉ chỉ vào phòng bếp, “Mẹ.”
Bây giờ Điền Tâm Niệm đặc biệt không muốn thấy anh, lôi cánh tay của
anh kéo ra ngoài, “Anh đi ra ngoài cho tôi, ở đây không chào đón anh.”
Ân Diệc Phong bị cô kéo vẫn không nhúc nhích, vô lại nói, “Mẹ nói em phải làm đồ ăn ngon cho anh.”
“Anh có biết xấu hổ hay không!” Điền Tâm Niệm tức giận, giọng nói không khỏi cất cao.
Tống Lệ Mai trong phòng bếp đi ra, chau mày, có chút lo lắng hỏi, “Niệm Niệm, con làm gì thế?”
Điền Tâm Niệm vừa thấy Tống Lệ Mai đi ra, đàng hoàng lại ngay.
Tống Lệ Mai trừng mắt Điền Tâm Niệm, vỗ vào trên ót của cô, “Bao
nhiêu tuổi rồi, còn cáu kỉnh, lúc trước mẹ nói với con như thế nào hả?”
“Mẹ, sao mẹ đánh con?” Điền Tâm Niệm vô cùng uất ức.
Ân Diệc Phong đứng lên, giúp cô xoa trán, rất là hiểu chuyện nói, “Mẹ, đừng trách Niệm Niệm, đều là lỗi của con.”
Tống Lệ Mai hài lòng nhìn con rể, Điền Tâm Niệm gạt tay anh ra, “Vốn là lỗi của anh mà.”
Lời còn chưa nói hết lại bị Tống Lệ Mai đánh một trận.
Cơm tối, có người nào đó uất ức và người nào đó đắc ý, Tống Lệ Mai
thỉnh thoảng gắp thức ăn cho anh, “Diệc Phong, ăn nhiều một chút, mẹ
thấy con gầy hơn so với lúc kết hôn.”
“Đúng vậy, mẹ, con làm việc bận quá có đôi khi quên ăn cơm trưa, gọi
thức ăn bên ngoài bán bột ngọt nhiều lắm, con cũng ăn không vô.” Ân Diệc Phong lặng yên nói ra uất ức mình, quả nhiên, chợt nghe Tống Lệ Mai
nói, “Buổi trưa không ăn cơm sao được, buổi trưa là bữa ăn tốt nhất,
Niệm Niệm, sau này buổi trưa con đi đưa cơm cho Diệc Phong đi, không ăn
cơm thân thể sao chịu nổi chứ.”
Điền Tâm Niệm kinh hãi, “Tại sao chứ, con cũng bận mà.”
“Con bận cái gì, bây giờ công ty đã có mẹ, sau này buổi trưa con đưa cơm cho Diệc Phong, buổi chiều rồi tới công ty.”
Ân Diệc Phong thầm mừng, có mẹ vợ đúng là tốt mà.
“Diệc Phong, các con có muốn ở lại một đêm không.”
“Được.”
“Không được.”
Điền Tâm Niệm trừng anh, ai muốn ở lại đây.
Nếu như cô ở đây, còn không phải bị anh ức hiếp đến chết hả!
Ai dè Tống Lệ Mai trực tiếp gạt bỏ ý kiến của cô, “Đúng lúc, trong
phòng Niệm Niệm là giường lớn, các con buổi tối ở lại một đêm đi, trong
phòng còn có rất nhiều hình Niệm Niệm khi còn bé, nó khi còn bé rất
mập.”
“Mẹ! Mẹ nói những chuyện này làm gì!” Điền Tâm Niệm ảo não muốn đâm vào tường.
Về đến phòng, người nào đó liền tuỳ tiện nằm trên giường vợ mình, rõ ràng đã lâu không ai ngủ, anh vẫn cảm thấy thơm mát êm dịu.
“Hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy, ai cho anh ở đây?” Về đến phòng,
sắc mặt Điền Tâm Niệm xấu xí chất vấn người nào đó nằm trên giường.
“Mẹ anh.” Ân Diệc Phong trả lời như là chuyện đương nhiên.
“… Vô lại!” Điền Tâm Niệm bị cãi lại một hơi thiếu chút nữa không thở được, việc đã đến nước này, bây giờ cô muốn về nhà cũng không còn kịp
rồi, dứt khoát sẽ không quan tâm anh cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm, ai dè cô quên khóa cửa, người đàn ông không biết xấu hổ này liền theo
vào.
Cô tắm dưới vòi sen, hai tay che trước ngực, “Anh vào làm gì, đi ra ngoài!”
Ánh mắt Ân Diệc Phong nóng sắp bốc cháy, mặt dày, “Anh muốn tắm chung với em.”
Nhìn anh hai cái ba cỡi hết mình, Điền Tâm Niệm kinh hãi, “Ai muốn tắm chung với anh… A!”
Tiếng cô phản kháng bị anh hôn vào trong miệng, kéo lưỡi hồng của cô
ra ngậm trong miệng hung hăng mút, da thịt dán vào nhau, cô mềm mại làm
cho anh hận không thể khảm cô vào trong ngực.
Anh ôm lấy cô gác cô ở bên hông, hàm hồ nói, “Vật nhỏ, đừng làm khó nữa được không?”
Sương mờ mịt che mắt cô, ở trong đôi mắt óng ánh nước có chút sáng lên, “Anh buông, anh đi tìm phụ nữ bên ngoài đi.”
“Ở đâu có phụ nữ bên ngoài phụ nữ bên ngoài đều không phải của anh,
chỉ có em mới là của anh.” Ân Diệc Phong lần đầu tiên nói thâm tình như
vậy, nhưng Điền Tâm Niệm cũng không tin, “Anh bớt nói dóc đi!”
Ân Diệc Phong nhíu mày vỗ vào cái mông của cô, “Không được thô lỗ như thế.”
“Ai cần anh lo!” Điền Tâm Niệm không phục, giùng giằng muốn giẫy khỏi người anh, “Tôi sẽ không tin anh, tôi cũng tận mắt thấy rồi, anh là một tên lường gạt, anh đừng chạm tôi!”
“Em thấy cái gì, thực ra… Dù sao em thấy cái gì cũng đều không phải
là thật.” Bây giờ Ân Diệc Phong không thể nào mở miệng nói anh thật ra
là tin vào Lăng Hữu ngu ngốc kia, nói làm một dấu môi son giả làm cô
khẩn trương nổi máu ghen với anh.
“Anh… Anh đi chết đi!” Điền Tâm Niệm giận dữ, coi cô là kẻ ngu si hả, thấy không phải thật vậy cái gì mới là thật?
Cô giãy dụa kịch liệt, liều mạng giãy dụa, Ân Diệc Phong lo lắng sợ
cô té nên để cô xuống, Điền Tâm Niệm hung hăng đạp anh một cú phủ thêm
khăn tắm xoay người chạy ra ngoài.
Ân Diệc Phong ảo não quả thực muốn đập bể tường! Đã quyết định rồi, ngày mai gọi Lăng Hữu ra hung hăng đánh một trận.
Vốn tâm tình bực bội, chờ lúc anh đi ra lại thấy Điền Tâm Niệm trải
chăn ngủ dưới đất, không nói hai lời dùng chăn che cô lại ném lên
giường.
“A a… Anh làm gì vậy!” Điền Tâm Niệm giùng giằng xuống giường, “Tôi không muốn ngủ chung với anh!”
Ân Diệc Phong cực kỳ giận dữ, “Nếu như em muốn đánh thức mẹ, em cứ
tiếp tục ầm ĩ đi! Em đàng hoàng nằm ở đây, đêm nay anh không chạm em
đâu.”
Điền Tâm Niệm không tin nhìn anh, nhìn thấy anh tắt đèn đầu giường quay lưng đối cô nằm xuống.
Điền Tâm Niệm suy nghĩ một chút, lăn đến mép giường cách rất xa, ôm
chăn hờn dỗi, trong mơ mơ màng màng nghe anh nói, “Thật không phải như
em nghĩ đâu.”
Ngày thứ hai, lúc bữa sáng, Tống Lệ Mai nói với Điền Tâm Niệm, “Buổi
sáng không cần con đến công ty, trong nhà cái gì cũng có, con làm cơm
buổi trưa đi đưa cơm cho Diệc Phong.”
“Không cần đâu mẹ…” Khuôn mặt Điền Tâm Niệm không tình nguyện, hung tợn trừng mắt Ân Diệc Phong, cũng là lỗi của anh hết.
Ân Diệc Phong ngủ cũng không ngon, có chút phờ phạc, nhưng mà nghe
xong lời này, vội vàng nhếch môi hiểu chuyện nói, “Cám ơn mẹ.”
(#‵′) Hứ
Là cô nấu cơm, anh có phải đã cảm ơn lầm người rồi không.
Cô sẽ không nấu cho anh, anh có thể làm gì.
Điền Tâm Niệm quyết định không nấu cho anh, không cho cô đến công ty
một hồi cô đến thăm Diệp An Bình, Bùi Tuấn nói cô ấy khôi phục rất tốt,
chân trong vòng một năm nếu như không bị thương nghiêm trọng sẽ không
ảnh hưởng bước đi.
Nhưng Tống Lệ Mai sao lại không biết con gái mình suy nghĩ cái gì,
“Diệc Phong, nếu như hôm nay nó không đưa cơm cho con, con gọi nói cho
mẹ biết, xem mẹ xử nó ra sao!”