Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 89: Suy tim



Điền Tâm Niệm vô tri vô giác đi ở trên đường cái, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Cô không biết Ân Diệc Phong giữ Lưu Tử Sam ở bên cạnh mục đích là cái gì, là vẫn còn đối với phụ nữ trong hình nhớ mãi không quên sao, nhưng… Nếu quả như thật không quên tại sao tấm hình lại úp lại, nếu quả như thật thích cô ta tại sao lại không cưới cô ta?

Đó là ngôi sao điện ảnh quốc tế AMY mà, cô nhìn thấy đầu tiên cũng đã xác định, nhưng mà AMY trong hình không giống như bây giờ xuất hiện ở trước màn ảnh trang điểm thật xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, trong hình cô ta tết bím tóc đuôi ngựa mặc áo thun bình thường nhất.

Thực ra Ân Diệc Phong đã từng có người thích rất bình thường, ai mà chưa từng có chứ, cô cũng có, chẳng qua là cô cho tới bây giờ chưa từng ngẫm nghĩ qua tương lai của anh, anh luôn luôn trong trẻo lạnh lùng nghiêm túc gương mặt, trong tiềm thức của cô sẽ không nghĩ anh còn có thể đối với một người phụ nữ lại dịu dàng nuông chiều như vậy, nhưng bây giờ biết rồi, cô không cách nào không để ý được.

Trong lòng hơi tồn tại một chút hỗn loạn một chút đau đớn.

Lúc này điện thoại vang lên, là một mã số lạ, Điền Tâm Niệm ỉu xìu nhận, ngay cả giọng cũng không có chút nào sức sống, “Alô?”

“Cô Điền?” Giọng đối phương ôn hòa nhưng bên trong lại lộ ra nhàn nhạt xa cách.

“Là tôi, xin hỏi anh là?”

“Tôi tên là Tiết Phong, là bác sĩ trưởng kiêm anh em tốt của Phương Vũ Thành, nếu như cô còn quan tâm cậu ấy thì đến bệnh viện Quang Đại thăm cậu ấy, nếu như sống chết của cậu ấy không có bất cứ quan hệ gì với cô, vậy cô coi như tôi không có gọi tới cú điện thoại này.”

Chân mày Điền Tâm Niệm nghe được tên bệnh viện thì nhíu lại, bệnh viện Quang Đại là bệnh viện chuyên khoa điều trị bệnh tim, “Lớp trưởng anh ấy làm sao vậy?”

Bên đầu kia điện thoại chưa trả lời cô thì đã cúp máy, nghe tiếng bíp bíp, lòng của cô chợt có chút hốt hoảng Phương Vũ Thành ngã bệnh sao, vậy làm sao lại vào bệnh viện bệnh tim.

Cô mang theo nghi vấn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, đang chuẩn bị đi đến quầy lễ tân hỏi y tá anh ở phòng nào, một người đàn ông mặc áo blouse đi tới, đằng sau cặp mắt kính, một đôi con mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe xa cách, “Cô Điền?”

Cùng vừa rồi ở trong điện thoại như nhau, giọng không hề độ ấm.

Cô ngẩn người không nghĩ anh ta lại biết cô, “Là tôi, mới vừa rồi là anh gọi? Lớp trưởng đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi dẫn cô đi xem cậu ấy.” Tiết Phong nói xong cũng xoay người đi về phía trước không thèm để ý cô có theo kịp hay không.

Điền Tâm Niệm có chút bất mãn với thái độ của anh ta, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc so đo, đặc biệt là nhìn ánh mắt của anh ta, khiến cô cảm thấy anh ta oán hận cô.

Tiết Phong không có đi thang máy mà là đi thang lầu, hai tay tùy ý bỏ vào trong túi áo blouse, nhàn nhạt liếc cô một cái, “Cô chắc không biết Vũ Thành cậu ấy có bệnh tim bẩm sinh rồi.”

Không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

“Cái gì?” Cho dù đã sớm chuẩn bị kỹ Điền Tâm Niệm vẫn không cách nào tiếp thu được lời anh nói.

“Cô thật sự không biết! Cậu ấy từ nhỏ đã có bệnh tim, lại gạt mọi người, cậu ấy không muốn mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cậu ấy nhiều năm nay vẫn luôn phối hợp điều trị uống thuốc đúng hạn, chỉ cần không kích động thân thể sẽ không bị tổn hại lớn cậu ấy và người bình thường bề ngoài xem ra không có khác biệt, nhưng bây giờ tim cậu ấy như là một nhà xưởng gần báo hỏng, suy tim cô biết không, một bệnh nhân bệnh tim bẩm sinh còn say rượu cả ngày, rối loạn quy luật cuộc sống, khoảng thời gian trước còn uống bậy thuốc cảm mạo, biết rõ mình không thể bị kích động, tâm trạng vẫn luôn luôn chập chờn không ổn định, cô Điền, cô biết tại sao không?”

“Tôi…” Điền Tâm Niệm há miệng, đối mặt ánh mắt tràn đầy chỉ trích của anh, cô lại không nói ra được một câu, nghĩ đến lúc nãy anh nói uống bậy thuốc cảm mạo…

“Hai ngày trước, tôi ở cửa bệnh viện trung tâm đưa cậu ấy về đẩy thẳng tới phòng cấp cứu, từ sau khi cậu ấy tỉnh lại, vẫn không phối hợp điều trị, tìm cô Điền là chủ ý của tôi, tôi cũng chỉ hiếu kỳ cô Điền ngày đó nói cái gì với cậu ấy lại có thể phá hủy một người đàn ông có ý chí muốn sống như vậy.”

Không phải là nghe không ra châm chọc trong lời nói anh ta, nhưng mà Điền Tâm Niệm không nghĩ tới Phương Vũ Thành lại có bệnh như vậy, biết anh cũng bảy tám năm, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn sắc mặt anh có chút tái nhợt ra cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Tiết Phong nói ở cửa bệnh viện trung tâm?

Ngày đó, bởi vì cô và Ân Diệc Phong cãi nhau mà giận chó đánh mèo, anh bị kích thích?

Chuyện tới quá nhanh, cô có chút không cách nào tiếp thu nỗi, cổ họng rất khô ráp, “Lớp trưởng anh ấy… Có khỏe không.”

“A… Hôm nay chắc là không chết được.”

Một chữ chết nặng nề đập vào trong lòng của Điền Tâm Niệm, cô máy móc theo bước chân của Tiết Phong đi lên cầu thang, dường như còn có hơi không quá tin tưởng tất cả nghe được đều là thật.

Tiết Phong người phụ nữ nhìn bên cạnh có chút hồn bay phách lạc, trong mắt lóe lên vẻ không nỡ, nhưng nghĩ đến người đàn ông sắc mặt tái nhợt lại không có một chút ý chí muốn sống nằm trên giường bệnh, anh lại phải đem tất cả oán trách đổ hết cho cô.

“Cô Điền, Vũ Thành bị tình trạng này cho tới hôm nay cũng là vì cô, từ ba năm trước đây cậu ấy vẫn đang chống đối với trong nhà, thực ra từ nhỏ cậu ấy là người có một tính cách tương đối mềm yếu, nhưng cậu ấy vì cô vô số lần cãi lời người nhà ra lệnh, cuối cùng đính hôn cũng là bất đắc dĩ, hôn lễ của cô đả kích cậu ấy rất lớn, cậu ấy biết cô sẽ không được tốt, vứt bỏ tất cả nói muốn cho cô hạnh phúc, nhưng mà nhìn biểu hiện bây giờ của cậu ấy là cậu ấy tự mình đa tình, có lẽ cô cũng không cần cậu ấy.”

Bất tri bất giác hai người đi qua lối đi an toàn, trong hành lang đặc biệt im lặng, cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Tiết Phong dừng lại ở cửa gian một phòng bệnh, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có chút cầu xin, “Cô Điền, cho dù cô không thích cậu ấy, tôi cũng mong cô đừng kích động cậu ấy nữa, cậu ấy đã không chịu nổi rồi.”

Anh ta dịch thân thể, cô từ trước cửa sổ cửa phòng nhìn thấy người đàn ông nằm ở giường bệnh bên trong, sắc mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc, rõ ràng mấy ngày trước bọn họ mới gặp qua, nhưng lúc này người đàn ông gầy gò nằm trên giường cô đã không còn nhận ra được.

Mẹ Phương cô đã gặp rồi, lúc này ngồi ở trên ghế sa lon không biết nói gì đó với anh, vừa nói vừa có chút oán giận, còn vừa lau nước mắt.

Cô không khống chế được đi vào, nghe được tiếng mở cửa, mẹ Phương theo bản năng nhìn về phía cửa, mà ánh mắt Phương Vũ Thành vô thần từ đầu đến cuối ấm ức nhìn ngoài cửa sổ, đối với chuyện khác tất cả đều không có chút phản ứng nào.

Mẹ Phương thấy cô có chút kích động, vọt đứng lên, giọng bén nhọn chất vấn, “Ai cho cô tới? Đi ra ngoài!”

Điền Tâm Niệm dừng bước chân lại, nhìn gò má gầy gò của Phương Vũ Thành trong lòng rất khó chịu.

Tiết Phong đi tới ngăn vai mẹ Phương, “Dì, cũng là vì Vũ Thành.”

Phương Vũ Thành rốt cục phản ứng, ánh mắt vô hồn khi nhìn thấy Điền Tâm Niệm, tựa như trong mắt lóe sáng, cánh tay từ trong chăn đưa về phía cô, mặt vui vẻ không cách nào che giấu, “Tâm Niệm, em tới thăm anh sao?”

Thấy Phương Vũ Thành như vậy, mẹ Phương trong mắt lóe lên một tia giãy dụa, lau nước mắt thở dài, đi ra ngoài với Tiết Phong.

Nhìn Điền Tâm Niệm bất động đứng tại chỗ, nụ cười Phương Vũ Thành vụt tắt, đưa tay từ từ thu lại, nụ cười có chút khổ sở, “Em có lẽ không muốn gặp lại anh phải không.”

Trong lòng Điền Tâm Niệm đau xót, vội vàng nắm lấy tay anh còn chưa thu trở về, nước mắt không khống chế được chảy xuống, “Anh cố ý làm em sống không dễ chịu có phải không? Thân là bệnh nhân tại sao có thể không phối hợp điều trị, anh cố ý làm em khổ sở sao?”

Nhìn nước mắt của cô, Phương Vũ Thành có chút bối rối, tay phải vô lực giơ lên có chút chật vật lau nước mắt cho cô, giống một đứa con nít phạm sai lầm thấp giọng bác bỏ, “Anh không có.”

“Tại sao không có, mới mấy ngày không thấy anh lại làm mình thành như vậy, anh chính là cố ý làm em khổ sở, nếu như anh vẫn còn như vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa.”

“Anh sai rồi, anh cho rằng em giận anh không bao giờ muốn gặp anh nữa, anh có uống thuốc đúng hạn mà.”

Phương Vũ Thành vừa dứt lời, Tiết Phong từ bên ngoài đi vào, hiển nhiên muốn thừa dịp lúc Điền Tâm Niệm vẫn còn ở đây làm cho anh uống thuốc.

Điền Tâm Niệm nhìn một xấp thuốc dầy, trong lòng co rút đau đớn.

“Cô Điền, ở đây có chút cháo, làm phiền cô nhìn cậu ấy ăn đi, sau đó cậu ấy còn uống thuốc hơi kích thích dạ dày.”

Chịu đựng trong mắt cuồn cuộn nước mắt lần nữa, cô mím môi mở bình giữ ấm một bên ra, mấy ngày nay anh ngay cả cơm đều không ăn sao.

Nhìn trên người anh như không có hơi sức, Điền Tâm Niệm từng miếng từng miếng đút anh, Phương Vũ Thành cả người đều giống như được nạp điện, trước sau vẫn cười ấm áp, một chén cháo rất nhanh đã ăn xong.

Nhìn cô cất bình giữ ấm, anh vẫn cứ nhìn đáy bình, “Hết rồi sao?”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, gật đầu, “Anh còn chưa no sao?”

“Ừ, rất no.”

Điện thoại vào lúc này vang lên, là điện thoại của Ân Diệc Phong, cô suy nghĩ muốn đứng lên muốn ra ngoài nhận, giọng Phương Vũ Thành có chút thiết tha, “Em phải đi sao?”

“Đâu có.” Cô giơ điện thoại lên, “Em ra ngoài nhận điện thoại thôi à.”

“… Được, anh chờ em.” Ánh mắt Phương Vũ Thành vẫn dõi theo bóng lưng của cô.

Vừa mới bắt máy, thì nghe được giọng không kiên nhẫn của Ân Diệc Phong, “Sao lâu bắt máy vậy?”

“A, tắt âm, không có nghe thấy.”

Nghe vậy, giọng Ân Diệc Phong mềm nhũn ra, “Em ở công ty hả, buổi tối anh đón em tan việc, chúng ta đi Lệ Đô ăn tôm hùm, anh đã đáp ứng em phải dẫn em đi ăn.”

Nghe anh nói muốn tới rước cô, cô theo bản năng nói, “Em không ở công ty.”

“Em ở đâu? Bệnh viện hả?” Anh cho rằng cô đi thăm Diệp An Bình.

“… Ừ.”

“Vậy anh đến bệnh viện đón em.” Hôm nay Ân Diệc Phong tốt hiếm thấy.

“Không cần đâu.” Điền Tâm Niệm nói, “Em đến công ty tìm anh được rồi.”

“Không thể chờ đợi được muốn gặp anh sao? Muốn hài lòng anh sao? Nhưng không thể làm được đâu.” Anh học giọng nói của cô chế nhạo cô, nếu là bình thường cô nhất định sẽ đỏ mặt mắng anh, nhưng hôm nay cô lại không có chút hào hứng nào, ứng phó hai câu rồi cúp máy.

Đi trở lại, ở trước cửa sổ cô nhìn thấy Phương Vũ Thành liên tục nghiêng đầu nhìn phía cửa, cho đến khi thấy cô mới xuất hiện nụ cười.

Trong lòng lại đau xót, “Cái kia, thời gian không còn sớm, em phải đi rồi.”

Nghe vậy, Phương Vũ Thành trong mắt tối sầm lại, chợt lại hỏi, “Vậy ngày mai em có đến thăm anh nữa không?”

Nhìn ánh mắt anh tràn ngập mong chờ lúc này, Điền Tâm Niệm lại không thể từ chối được, gật đầu, cô nhìn thấy anh cười thỏa mãn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.