Chuông điện thoại ầm ĩ vang lên, Ân Diệc Phong đầu đau muốn nứt ra,
bàn tay vỗ vỗ cái trán, lúc này một đôi tay nhỏ bé mềm lạnh đặt lên thái dương của anh, nhẹ nhàng nắn bóp.
Ý thức vẫn chưa kịp quay về, anh cho rằng đang ở nhà, cánh tay buộc
chặc trong ngực cảm xúc cũng không đúng, phải nói hương vị không phải là anh cái loại hương vị thanh nhã thơm dịu mà quen thuộc.
Bất ngờ mở mắt, cánh tay mềm trắng trơn mịn của Lưu Tử Sam từ chăn lộ ra nhẹ nhàng đè xuống thái dương cho anh, đỏ mặt mắt không dám chống
lại tầm mắt của anh.
Đôi mắt Ân Diệc Phong lạnh lẽo, “Sao em lại ở đây.”
Đẩy người phụ nữ trong ngực ra, bàn tay nặng nề đè ấn đường, ý thức từ từ quay về.
Lưu Tử Sam ôm chăn, viền mắt hơi phiếm hồng, “Anh…Anh tối qua uống
say, em, em tự nguyện, cái gì em cũng không muốn, anh đã từng cứu em, ân tình lớn như vậy cái gì em cũng có thể cho anh.”
Ân Diệc Phong đè xuống ấn đường, chỉ cảm thấy chân mày nhảy thình thịch.
Chuông điện thoại lại điên cuồng vang lên,
Niệm Niệm
Thấy hai chữ này dường như má trái vẫn còn đang đau đớn, nhìn người
phụ nữ ở một bên cúi đầu khóc nức nở, anh hờ hững ấn phím tắt ném điện
thoại tới một bên.
Không bao lâu, điện thoại vang lên lần thứ hai, tất cả kiên trì của
Ân Diệc Phong cũng dùng hết, cầm lên khi thấy số phía trên, thở sâu một
cái, vẫn là nhận.
Mới bắt máy trong nháy mắt, bên trong liền vang lên tiếng bén nhọn
của Giang Ngọc Nhân, “Diệc Phong, bây giờ con đang ở đâu, xem con lấy vợ thật là tốt, còn dám đánh chồng mình, con ly hôn với nó ngay lập tức,
loại phụ nữ như vậy không xứng làm con dâu Ân gia chúng ta, con có nghe
hay không!”
Ân Diệc Phong chỉ cảm thấy khó chịu, lạnh lùng mở miệng, “Mẹ, chuyện
của con và cô ta không cần mẹ quan tâm, con còn bận, cúp trước.”
Lưu Tử Sam cắn môi nhẹ giọng khóc, nhưng tai nghe rõ ràng những gì Giang Ngọc Nhân nói.
***********************************
U Tình xa hoa đồi truỵ, tiếng ca đinh tai nhức óc tràn đầy từng phòng.
Lưu Tử Sam nhát gan đi theo đằng sau Ân Diệc Phong, nhìn tất cả mọi thứ xa lạ trước mắt.
Trong phòng rất nhiều cả trai lẫn gái ở bốn phía, Ân Diệc Phong đẩy
cửa đi vào, lúc mọi người thấy Lưu Tử Sam đi theo phía sau anh thì,
tiếng huýt gió nổi lên bốn phía.
Quang Trạch Thụy ngẩng đầu giỡn cợt, hài hước nhìn Ân Diệc Phong,
“Tôi còn tưởng rằng là chỉnh sửa hình ảnh thôi, không nghĩ tới anh thật
đúng là thay đổi gu, tôi đã nói rồi, chúng ta luôn luôn chơi đùa, làm
sao có thể cưới vợ thì thực sự tu thân dưỡng tính, khoảng thời gian
trước anh cũng không cùng chúng ta ra ngoài chơi, tôi còn thật cho rằng
chị dâu có bao nhiêu mê người đây.”
Lưu Tử Sam đỏ mặt một bộ dạng cô gái nhỏ đi theo đằng sau Ân Diệc Phong, cắn môi ngồi ở bên cạnh anh, nhút nhát mà lo lắng.
Trong này cô chỉ biết Lăng Hữu ngồi ở bên cạnh, cho nên gật đầu với anh ta, nhẹ giọng kêu lên, “Lăng thiếu.”
Trên mặt Lăng Hữu biểu tình khó phân biệt, nhưng mà phức tạp nhìn Lưu Tử Sam, quay qua nói với Ân Diệc Phong, “Sao lại dẫn cô ta tới đây,
thật quyết định? Giữ cô ta ở bên cạnh?”
Ân Diệc Phong giống như không nghe được người chung quanh nói, ngồi ở chỗ đó cắm đầu uống rượu.
Lăng Hữu bất đắc dĩ thở dài, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tử Sam anh cũng biết sẽ có phiền phức mà.
Lúc này Lâm Duệ ngồi ở bên cạnh thọt hông của anh, Lăng Hữu nghiêng mắt híp lại, chỉ thấy trên mặt anh khổ sở.
Lâm Duệ ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói, “Làm sao bây giờ, vừa rồi
Cố Tập hỏi em buổi tối ở đâu chơi, Diệc Phong có tới không, em cũng
không nhiều nghĩ thì nói cho cô ấy biết địa điểm, anh nói cô ấy có dẫn
Điền Tâm Niệm kia đến đây không?”
Lâm Duệ càng nói giọng càng run rẩy, thậm chí không cách nào tưởng tượng nổi cảnh ấy, chỉ cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi.
“Đầu óc em bị cửa kẹp rồi hả, em nói cho cô ta biết làm gì chứ.” Lăng Hữu vừa nghe, không khỏi trầm giọng nói.
Lâm Duệ vô tội la hét, “Làm sao em biết Diệc Phong sẽ dẫn cô gái này tới chứ, lần này làm sao bây giờ.”
Lăng Hữu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt âm trầm của Ân Diệc Phong, Lưu Tử
Sam khéo léo ngồi bên cạnh, ánh mắt trước sau rơi vào trên người của anh ấy, đôi mắt nước trong suốt mang theo quyến luyến cùng sùng bái.
“Anh con mẹ nó thực phục em luôn đó, còn không nhanh gọi điện, nói bọn họ đừng tới.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Cố Tập cẩu thả lôi kéo Điền Tâm Niệm đi vào.
Tiếng nhạc lúc này có lớn hơn nữa cũng cảm thấy thật yên lặng.
Cố Tập đi ở phía trước, vào cửa thì thấy Lưu Tử Sam ngồi bên cạnh Ân
Diệc Phong, dừng bước lại, Điền Tâm Niệm sau lưng cũng nhìn thấy, trên
mặt không chút biểu tình, nhưng móng tay lại bấu sâu trong lòng bàn tay.
Cô theo bản năng xoay người muốn đi, lại bị Cố Tập kéo lại, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Lúc này người nên đi không phải là chị.”
Lưu Tử Sam ngồi bên cạnh Ân Diệc Phong lúc này lo lắng, cô có chút
hoảng sợ nhìn Điền Tâm Niệm đứng trước cửa, không nghĩ tới lúc này cô ta lại đến, nhìn ánh mắt của mọi người không có ý tốt chờ xem kịch vui,
bàn tay của cô hơi chảy ra mồ hôi.
Cố Tập kéo Điền Tâm Niệm đi vào bên trong, dừng lại ở trước mặt Lưu Tử Sam, lạnh lùng nhìn cô ta.
Lưu Tử Sam luống cuống nhìn các cô, quay đầu cầu cứu nhìn Ân Diệc
Phong, nhưng anh chỉ lo cúi đầu uống rượu, như không nhìn thấy sự cầu
cứu của cô.
Người xung quanh đều ở đây nhìn cô, cô run run đứng lên, nhìn Điền Tâm Niệm nhẹ giọng kêu lên, “Chị.”
Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy một tiếng này quá châm chọc, thì ra từ ban đầu đã quyết định phân rõ vợ lớn vợ bé, cho rằng thời kì cổ đại phong
kiến sao?
“Không dám nhận.” Điền Tâm Niệm lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ cảm thấy cô ta rất xa lạ.
Lưu Tử Sam càng thêm mất tự nhiên, Điền Tâm Niệm nói đối với cô mà
nói giống như nhục nhã, cô đỏ mắt đứng tại chỗ, cả phòng này sẽ không có người giúp cô.
“Mắt mù hay là què chân, vợ của người ta tới rồi, cô có mắt không
vậy, còn chưa tránh ra!” Cố Tập nhìn Lưu Tử Sam vẻ mặt khúm núm đã cảm
thấy ghê tởm, đàn ông quả nhiên đều thích loại hàng này.
Hốc mắt Lưu Tử Sam đỏ lên nhịn không được khóc nức nở.
Cố Tập thực sự là giận muốn điên rồi, cô ghét phụ nữ giả bộ tội nghiệp, đoạt chồng người ta còn dám gọi người chị chị em em.
“Không cần đi, em cứ ngồi ở đây.” Ân Diệc Phong bên cạnh chỉ lo uống
rượu chợt lạnh lùng mở miệng, nhìn Lưu Tử Sam đứng tại chỗ không nhúc
nhích, kéo cổ tay của cô ta ấn cô ta ngồi xuống ghế sa lon, thân thể Lưu Tử Sam nghiêng ngã xuống thẳng vào ngực của anh, khóc ồ lên.
Ân Diệc Phong nhướng mày lại không đẩy cô ta ra.
Điền Tâm Niệm nhìn một màn trước mắt, chỉ cảm thấy mắt đau đớn mãnh liệt, cô nhìn Ân Diệc Phong lạnh giọng hỏi, “Anh có ý gì?”
Ân Diệc Phong mắt lạnh nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vô cùng châm chọc, “Em thấy sao thì có ý đó đi.”
Một cảm giác cháy bỏng xông lên cổ họng, Điền Tâm Niệm bình tĩnh nhìn anh mở miệng hỏi, “Anh đang muốn nói cho em biết hai người ở cùng một
chỗ phải không?”
Điền Tâm Niệm chuyên chú nhìn anh, mong muốn từ trên mặt anh nhìn ra
một tia phủ định, nhưng trừ lạnh lùng ra cô không có nhìn ra gì cả.
Hàm răng thật chặc cắn bên trong, cho đến giờ phút này, Điền Tâm Niệm mới thật thật cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng.
“Anh nói với em cái gì anh còn nhớ không?” Lần kia ở Ân gia, anh bảo
đảm với cô sau đó sẽ trung thành với hôn nhân, cũng đã đồng ý với cô,
chỉ cần bọn họ còn đang trong hôn nhân anh tuyệt đối sẽ không phản bội
cô đi tìm phụ nữ khác, lời của anh vẫn còn bên tai, nhưng trong ngực của anh lúc này đã đổi người phụ nữ khác.
Ân Diệc Phong nhìn mắt cô trong suốt đôi mắt tối sầm lại, nhưng nghĩ
đến hôm qua cô bảo vệ Phương Vũ Thành còn không chút lưu tình nào bạt
tai anh trong lòng lần thứ hai ngưng kết thành băng, anh đùa cợt nhìn
cô, môi mỏng khẽ mở, lộ vẻ sắc bén đả thương người, “Tôi nói cái gì, đàn ông nói với phụ nữ trung thành không đáng một đồng, Ân Diệc Phong tôi
không phải thật cưới một người phụ nữ ngây thơ như thế chứ, em thật cho
rằng tôi trừ em ra sẽ không có phụ nữ khác nữa? Em là thiên thần sao? Em xứng sao?”
Ba chữ sau cùng anh nhấn rất mạnh.
Điền Tâm Niệm gật đầu, một giọt nước mắt chảy xuống, cô cúi đầu không cho thấy nước mắt của cô, thản nhiên nói câu, “Em hiểu rồi, anh chơi
vui vẻ.”
Nói xong xoay người ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài.
“Tâm Niệm!” Cố Tập đối về bóng lưng của cô hô, nhưng cô đi quá nhanh, bước chân không có dừng chút nào.
Cố Tập nổi giận đùng đùng chỉ vào Ân Diệc Phong, “Anh hơi quá đáng rồi đó, còn không đuổi theo cô ấy.”
Ân Diệc Phong mắt lạnh quét qua Cố Tập lộ ra một tia sát ý, Lăng Hữu
nhịn không được thở dài vội vã đứng lên kéo cổ tay của Cố Tập đi ra
ngoài.
Cố Tập đồng thời sử dụng cả tay lẫn chân, một mạch mắng to, trong
miệng cũng chưa nhàn rỗi, “Lăng Hữu, con mẹ nó anh buông ra cho tôi,
đừng đụng tôi.”
Ra khỏi phòng, Lăng Hữu đè nén tức giận vào giờ phút này bùng nổ, nắm hai vai của cô hung hăng ngăn lại trên tường, “Con mẹ nó cô còn muốn
tôi rước lấy bao nhiêu phiền phức, cô dẫn cô ấy tới làm gì?”
Tiếng hô Lăng Hữu rống hai lỗ tai cô, ánh mắt ôm hận lăng trì người
đàn ông trước mắt, “Tại sao tôi không thể dẫn Tâm Niệm tới, cô ấy mới là vợ của Ân Diệc Phong, dựa vào cái gì cô ấy phải nhường đường cho một kẻ thứ ba chứ?”
Thái dương Lăng Hữu thình thịch nhảy, nhịn không được quát, “Cô càng
giúp càng hư chuyện, bây giờ quan hệ của bọn họ không phải càng thêm
hỏng bét sao!”
Cố thoát khỏi sự kiềm chế của anh, giận không kềm được rống to hơn,
“Vậy là lỗi của ai? Là lỗi của ai! Đàn ông các người không có một ai cái tốt hết, đều chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ đồ bỏ đi, vật họp
theo loài, người phân theo nhóm, quả thật không sai! Thật không hỗ là
hai anh em, sau lưng vợ ngủ với con khác chuyện như vậy cũng làm giống
nhau như đúc!”
Cố Tập nói dùng sức đẩy ra người đàn ông trước mặt chạy ra ngoài, sau lưng Lăng Hữu cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.
Trong phòng, mọi người im lặng đặc biệt, cũng không dám thở mạnh, đơn giản là nét mặt Ân Diệc Phong bây giờ quá đáng sợ, Quang Trạch Thụy
uống nhiều nhất, lúc này đứng ra pha trò, vỗ vai Ân Diệc Phong nói, “Phụ nữ không thể nuông chiều được, một ngày không đánh thì nhảy lên đầu
mình ngồi, chúng ta ở bên ngoài tìm phụ nữ thì thế nào, gặp dịp thì chơi mà thôi, thật không hiểu chuyện.”
Xoảng
Ly thủy tinh trong tay Ân Diệc Phong bay ra ngoài, văng trúng cửa phòng, vỡ tan nát…