Cửa phòng toilet chợt bị đẩy ra, cô nhìn Ân Diệc Phong xuất hiện ở trước mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ân Diệc Phong xông tới thì thấy Lưu Tử Sam ngã xuống đất đầu đầy máu tươi, ngẩng đầu nhìn Điền Tâm Niệm hoảng sợ đứng ở đối diện chân mày hơi nhíu.
“A!” Nghe được tiếng Diệp An Bình chạy vào theo Ân Diệc Phong thấy
hình dạng của Lưu Tử Sam cũng kinh hô một tiếng, bưng môi hoảng sợ nhìn
Điền Tâm Niệm bên cạnh, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Điền Tâm Niệm sững sờ tại chỗ, từ hoảng sợ chậm trở về.
Ân Diệc Phong có chút thô bạo lấy khăn giấy treo trên tường xuống, quấn thật nhiều vòng trên đầu Lưu Tử Sam.
Nhìn máu tươi thấm đẫm khăn giấy, trong đầu Điền Tâm Niệm đều là ánh
mắt chất vấn của Ân Diệc Phong, cô hoang mang lắc đầu, lẩm bẩm nói,
“Không phải là em, không phải là em…”
Điền Tâm Niệm đã không tìm được từ để hình dung sự sợ hãi của cô lúc
này, cô mắt thấy một người vốn tốt đẹp ở trước mặt cô đụng đầu rơi máu
chảy, bên tai cô từng lần một từng lần một vang lại tiếng Lưu Tử Sam đầu đụng vào tường, rất vang, máu tươi bắn tung tóe cả tường.
Lưu Tử Sam yếu ớt tựa ở trong lòng Ân Diệc Phong, mặt trắng bệch dọa
người, tay vô lực nắm tay của Ân Diệc Phong, yếu ớt nói, “Diệc Phong,
không, không liên quan tới chị ấy đâu, đều là lỗi của em, là lỗi của
em…”
Lời còn chưa nói hết thân thể mềm nhũn ngất đi…
Ánh mắt Ân Diệc Phong lạnh lùng chợt nâng lên, tràn đầy thất vọng
nhìn Điền Tâm Niệm, lửa giận trong lòng cũng không cách nào lắng lại
nữa, nhịn không được quát, “Đánh người nghiện sao?!”
Giọng gầm lên như một cái nặng nề đánh vào trên người của Điền Tâm
Niệm, bước chân cô mềm nhũn, lảo đảo thụt lùi, may là Diệp An Bình đứng ở bên cạnh cô, vội vã đỡ lấy cô.
“… Không phải là em.” Điền Tâm Niệm há miệng muốn giải thích, lại chỉ có thể mắt thấy Ân Diệc Phong ôm ngang Lưu Tử Sam lên rồi xông ra
ngoài…
Điền Tâm Niệm nhìn người đàn ông biến mất trong tầm mắt, trong đầu
trống rỗng, không nhìn thấy người xung quanh chỉ trỏ, không nghe được
người xung quanh nghị luận ầm ỉ, trong đầu cô chỉ còn lại Ân Diệc Phong
lên án, đánh người nghiện sao? A…
Anh, không tin cô
Dường như có một khối đá lớn đặt ở ngực, thật là nặng, thật khó chịu, đau quá…
“Điềm Tâm …” Nhìn Điền Tâm Niệm hồn bay phách lạc, Diệp An Bình lo lắng vỗ vỗ lưng của cô, nhẹ giọng hỏi, “Không có sao chứ?”
Điền Tâm Niệm sững sờ quay đầu, chậm một hồi lâu mới mới thấy rõ bên
cạnh là ai, nước mắt dần dần tụ trong hốc mắt, cô cắn môi cố nén, nhưng
giọng lại không ngừng run rẩy, “An Bình, anh ấy không tin mình, anh ấy,
không tin mình…”
Nhìn nước mắt của cô, Diệp An Bình đau lòng nhíu mày, “Điềm Tâm, cậu đừng như vậy, đừng dọa mình.”
“An Bình, cô ta sẽ không có việc gì chứ, cô ta không quan tâm đụng
vào như vậy, cậu không có nghe thấy tiếng mới vừa rồi, thật vang, cô ta… Sẽ không có chuyện gì chứ, cô ta chảy thật là nhiều máu.” Điền Tâm Niệm không cầm được run rẩy, đến bây giờ vẫn không thể tin được chuyện vô
cùng thê thảm như vậy lại xảy ra ở trước mặt cô, hơn nữa còn là cố ý làm nên.
“Đồ ngốc, không sao, nhất định sẽ không sao mà, đừng tự mình hù dọa
mình, chúng ta cũng đến bệnh viện xem đi, nhất định sẽ không có chuyện
gì.” Diệp An Bình cố an ủi cô, rõ ràng mấy phút trước người vẫn còn thật tốt chợt thay đổi bể đầu chảy máu, cô cũng có chút kinh hãi.
Bộ dạng này của Điền Tâm Niệm nhất định là không thể lái xe được,
Diệp An Bình đẩy tới cô vị trí kế bên tài xế, mình thì chạy đến vị trí
điều khiển, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện trung tâm gần
nhất.
********************************************
“Cô ấy thế nào rồi?” Ân Diệc Phong nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường bệnh trên đầu quấn từng vòng băng gạc, cau mày hỏi.
“Bệnh nhân không có gì đáng ngại, đụng phải không nhẹ, chấn động não nhẹ.” Bác sĩ cầm phim chụp X-quang nói.
“Chấn động não?” Chân mày Ân Diệc Phong hơi nhíu.
“Đúng, phải chú ý để bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều, có cảm thấy choáng
váng đầu mắc ói là bình thường, trong bệnh viện quan sát một đêm, nếu
như không có chuyện gì, ngày mai có thể xuất viện.”
Bác sĩ dặn dò đơn giản rồi rời khỏi phòng bệnh, ngoài cửa Diệp An
Bình lên trước hỏi lại một lần, nghe tới chấn động não cũng sợ hết hồn.
Kéo Điền Tâm Niệm tới, nhỏ giọng nói, “Cậu thực sự thấy chính cô ta
cố ý đụng vào? Không phải là hai người tranh chấp kéo nhau không cẩn
thận đụng phải? Không phải là cô ta trượt té lộn mèo một cái?”
“Cậu không tin mình sao?” Nghe vậy, tâm trạng Điền Tâm Niệm có chút
kích động, giọng không khỏi cất cao, “An Bình, chẳng lẽ ngay cả cậu cũng không tin mình sao? Ngay cả cậu cũng cho rằng mình đẩy cô ta? Chẳng lẽ
mình ở trong lòng mọi người ác độc như vậy sao?”
“Trời ơi, cậu nói bậy bạ gì đó, mình đâu có không tin cậu, cậu đừng
kích động có được không?” Diệp An Bình nhẹ giọng an ủi tâm tình của cô,
tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve tóc Điền Tâm Niệm, hy vọng có thể làm cho cô
bình tĩnh trở lại.
“Giữa tình chị em nhiều năm của chúng ta mình có thể không tin cậu
sao, mình chỉ là muốn hỏi rõ có khả năng khác không, có phải là cậu
không thấy rõ không, thật là chính cô ta đụng vào? Vậy cũng thật đáng
sợ?”
Tâm trạng Điền Tâm Niệm dần dần bình tĩnh lại, “Là chính cô ta đụng
vào, mình thấy rất rõ, trước khi cô ta tự đụng còn nói tiếng xin lỗi với mình, lúc đó mình còn chưa hiểu lời xin lỗi của cô ta, bây giờ mình mới hiểu.”
Điền Tâm Niệm tự giễu cười, lúc đó cô còn tưởng rằng Lưu Tử Sam là vì chuyện của Ân Diệc Phong mà xin lỗi cô.
Diệp An Bình không dám tin lắc đầu, “Nhỏ này thật đáng sợ, cô ta đối với chính mình cũng có thể ác như vậy!”
“Điềm Tâm, nhìn thấy không, đây là dạy dỗ, dạy dỗ máu chảy đầm đìa,
phụ nữ càng ngọt ngào thoạt nhìn lanh lợi đáng yêu thì càng đáng sợ, cái gì cô gái ngoan ngoãn, chúng ta cũng nhìn lầm, một phụ nữ có thể đối
với mình cũng tàn nhẫn như vậy thì đáng sợ tới dường nào, cô ta lại tự
mình đụng chính mình tới chấn động não, cô ta quyết tâm phải giá họa cho cậu.”
Điền Tâm Niệm mân chặc môi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía phòng
bệnh, cây ngay không sợ chết đứng, cô không quan tâm người khác nói như
thế nào, cô chỉ muốn biết Ân Diệc Phong thấy thế nào, anh có phải cũng
tin là cô làm không.
*******************************
Trong phòng bệnh Lưu Tử Sam bụm đầu, sắc mặt so với giấy trắng còn trắng bệch hơn.
Ân Diệc Phong nhìn cô tỉnh lại, đứng ở giường nhìn cô hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tử Sam vừa nhìn thấy Ân Diệc Phong nước mắt liền trào ra, cái
trán quấn băng thật dày, mặt so với giấy trắng còn trắng bệch hơn, đôi
mắt đầy nước mắt làm cho cô thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu, cắn
môi lắc đầu giống như có thêm vô tận uất ức, Ân Diệc Phong là loại đàn
ông lạnh nhạt, nhưng giọng cũng không khỏi nhẹ xuống, đở cô dậy tựa ở
đầu giường, nhẹ giọng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tử Sam lau nước mắt, giọt nước mắt trong suốt đọng ở trên lông
mi, cô cúi đầu chậm rãi nói, “Không có liên quan tới chị ấy, đều là em
không tốt, em sẽ không nói chọc giận chị ấy, là em quá ngu ngốc.”
“Em… Em nói với chị ấy không nên chọc giận anh, anh tốt như vậy, chị
ấy cũng không biết quý trọng, còn có… Còn có không nên chân đạp hai
thuyền, đây đối với anh không công bằng.” Cô nói xong, vội vàng ngẩng
đầu nắm bàn tay Ân Diệc Phong, lo lắng giải thích, “Anh đừng trách chị
ấy, đều là em không tốt, em là thân phận gì, vốn không có tư cách nói
những chuyện này, huống chi… Huống chi em còn… Em biết không cần phải
nhưng em không khống chế được thích anh, lần này là tự em đáng đời, em
nên thừa nhận.”
Lưu Tử Sam cúi đầu vai run run, nước mắt lách tách rơi xuống.
Đôi mắt đen láy của Ân Diệc Phong nhìn không ra chút tâm tình nào,
môi mỏng khẽ mở, “Bác sĩ nói em bị chấn động não nhẹ, nằm nghỉ ngơi đi.”
Lưu Tử Sam nắm hai tay của anh, hai mắt đẫm lệ mông lung nói, “Anh đồng ý với em đừng trách chị ấy, đừng trách chị ấy.”
Cô nỗ lực muốn từ ánh mắt anh trông được một tia tâm tình, nhưng trừ
thâm thúy như hố đen, cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy anh khẽ
gật đầu, nói, “Được.”
Lưu Tử Sam sửng sốt, nhất thời không có phản ứng lại, lúc ý thức được anh nói một chữ được, trên mặt mới cứng ngắc lộ ra nụ cười, mím môi nằm xuống.
Nhìn bóng lưng rời đi, trong lòng Lưu Tử Sam thấp thỏm không thôi.
*********************************
Bên ngoài phòng bệnh, Điền Tâm Niệm và Diệp An Bình dựa vào tường mà
đứng, nghe được tiếng mở cửa, Điền Tâm Niệm chợt thẳng lưng, hàm răng
cắn niêm mạc miệng, móng tay dùng sức bấu vào lòng bàn tay.
Cô bình tĩnh nhìn Ân Diệc Phong trước mặt, trên mặt gió êm sóng lặng
nhưng trong lòng cũng đã sớm sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, cô lấy lại
bình tĩnh, mở miệng hỏi, “Nếu như em nói em không có đẩy cô ta, anh có
tin em không?”
“Em đáng để tôi tin sao?” Trên mặt Ân Diệc Phong không có chút tâm tình nào, hai mắt sắc bén khóa thật chặc cô, chờ cô mở miệng.
Đáng sao? Anh hỏi cô như vậy, không phải là không tin cô sao! Đúng vậy, hồi nãy anh còn nói cô đánh người nghiện nữa mà!
Hai tay của Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng run rẩy, khóe miệng cứng ngắc
nhếch lên, “Đúng! Không đáng! Tôi nói cái gì anh cũng đừng tin, vậy bây
giờ anh nghe rõ đây, tôi sẽ nói cho anh biết một lần, tôi không có đẩy
cô ta, không có đẩy cô ta! Anh không nên tin tôi!”
Điền Tâm Niệm thất vọng nhìn người đàn ông trước mắt, hận mình tự
mình đa tình, ở đây chờ lâu như vậy chỉ vì một câu tin tưởng của anh,
nhưng đổi lấy chỉ là anh không tin.
Điền Tâm Niệm xoay người kéo tay của Diệp An Bình bước nhanh về phía
thang máy, bởi vì quá mau cho nên không nhìn thấy Ân Diệc Phong vươn ra, có chút chần chờ muốn bắt lấy tay cô.
Bởi vì rất khát khao nhận được sự tin tưởng, cho nên lúc bị chất vấn
mới có thể mất hết ý chí như vậy, mới biết sợ rõ ràng nghe thấy anh nói
không tin.
Hôn nhân không có tình yêu, giữa hai người thiếu sự tin tưởng đến
đáng thương, bây giờ càng ngay cả một chút sau cùng cũng không còn sót
lại chút gì.