Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 97: Chúng ta ly hôn đi



Cửa thang máy mới vừa đóng, Điền Tâm Niệm nghẹn ngào nước mắt, cô có thể ở trước mặt anh ngụy trang kiên cường, nhưng không cách nào thật không đau lòng.

Nhìn nước mắt của Điền Tâm Niệm, Diệp An Bình ôm cô vào trong ngực, đau lòng vỗ nhẹ lưng của cô, “Không sao, không sao, mình biết không phải cậu làm, mình tin cậu mà.”

Diệp An Bình đưa Điền Tâm Niệm về nhà, nhìn Điền Tâm Niệm nghỉ ngơi cô ấy mới yên tâm rời khỏi, nghe tiếng khởi động xe ngoài cửa sổ, Điền Tâm Niệm mở mắt, trong đầu như một đoạn phim chiếu lặp đi lặp lại một màn Lưu Tử Sam đụng đầu vào tường còn có ánh mắt không tin của Ân Diệc Phong.

Cảm giác hít thở không thông chèn ép cô, cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, trong đầu hồi tưởng cuộc sống sau hôn nhân ngắn và thăng trầm này.

Giữa bọn họ không có yêu, tối thiểu anh không có yêu cô.

Một cuộc hôn nhân nếu như không có yêu, ngay cả tin tưởng tối thiểu cũng không có, mà chỉ còn lại chỉ có nghi ngờ và cãi vã không ngừng, còn những người chen chân ở giữa, cô thực sự rất mệt mỏi đi đối phó tất cả mọi thứ, còn mẹ của anh, cô không biết tại sao Giang Ngọc Nhân ghét cô như vậy, cô thực sự không biết làm sao sống chung với mẹ chồng này.

Mặc dù giữa bọn họ cách rất nhiều trở ngại, nhưng nếu anh tin tưởng cô đứng ở bên cô, cho dù cô mệt mỏi cỡ nào cũng sẽ kiên trì, nhưng anh không hề tin cô.

Điền Tâm Niệm ngồi ở bên giường, trong phòng không mở đèn, cô không biết ngồi bao lâu mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng xe, cô mới hồi phục tinh thần lại, đi tới bên giường, nhìn Ân Diệc Phong xuống xe đi vào trong phòng.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã sau nửa đêm.

Ân Diệc Phong mệt mỏi nắm chân mày, trong người rất mệt mỏi, lúc xuống xe nhìn lầu hai không có sáng đèn, anh nhẹ bước chân, anh cho rằng Điền Tâm Niệm đã ngủ, nhưng lúc đi ngang qua phòng ngủ cửa phòng lại mở ra, đèn sáng lên.

Anh nghiêng đầu thì thấy Điền Tâm Niệm vẫn mặc quần áo ban ngày, “Đang đợi anh?”

Thấy Điền Tâm Niệm gật đầu, anh vốn tâm trạng nặng trĩu nhất thời sáng tỏ thông suốt lên.

Điền Tâm Niệm bình tĩnh nhìn anh, giọng nói êm dịu mờ ảo, “Ân Diệc Phong, chúng ta nói chuyện đi.”

Nhìn cô buồn bã ỉu xìu, Ân Diệc Phong chân mày hơi nhướng, nghĩ thầm chắc cô không kiên trì nổi, chuyện ban ngày dọa sợ cô chắc đang muốn hòa giải với anh đây mà.

Ân Diệc Phong nghĩ như vậy, tâm trạng vốn mệt mỏi cũng tiêu tán một chút, vừa đi vào trong phòng ngủ vừa cởi cà- vạt ra, giọng nói trầm thấp mang theo nhè nhẹ đắc ý, “Muốn nói cái gì với anh?”

Anh nghĩ thầm nếu như cô chịu biết lỗi, thái độ thành khẩn đồng thời đồng ý với anh vĩnh viễn không gặp Phương Vũ Thành nữa, anh có thể cân nhắc xem coi có nên tha thứ cho cô lần này không, nhưng anh sẽ hung hăng trừng phạt cô, làm cho cô mấy ngày mấy đêm cũng không xuống được giường.

Nghĩ như vậy, động tác Ân Diệc Phong cũng nhẹ nhàng một chút.

Phía sau vang lên giọng nói sâu kín của Điền Tâm Niệm, “Chúng ta ly hôn đi.”

“Cái gì?” Ân Diệc Phong theo bản năng hỏi ra, khóe miệng cứng đờ, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Điền Tâm Niệm lạnh nhạt nhìn anh, lại lập lại lần nữa, “Em nói chúng ta ly hôn đi.”

Ân Diệc Phong bỗng dưng xoay người, đôi mắt sắc bén mang theo lạnh lùng, anh khóa lại người phụ nữ trước mắt, hai tay thật chặc, anh sợ mình sơ ý một chút sẽ bóp chết người phụ nữ trước mắt này.

Anh nhìn cô từng bước tới gần cô, môi mỏng khẽ mở, giọng nói cực kỳ giận dữ, “Em chờ tôi trễ như vậy vì muốn nói chuyện này?”

Nhìn trong mắt anh u ám, lòng của Điền Tâm Niệm không khỏi run lên, mím môi không nói, có chút sợ Ân Diệc Phong như vậy.

Bàn tay chợt kềm ở cằm của cô, để cô chống lại tầm mắt của anh, giọng nói trầm trầm quát lạnh, “Nói!”

“Đúng!” Điền Tâm Niệm cắn răng, cố gắng ức chế sợ hãi trong lòng kiên định trả lời anh.

Đôi mắt đỏ thắm tràn đầy ý giận ngút trời, bàn tay bóp cổ của cô, buộc chặt lại thả lỏng lại nhịn không được buộc chặt, Ân Diệc Phong nổi giận đã tới ranh giới, sơ ý một chút sẽ bóp nát cổ của cô.

Cô lại nói ly hôn với anh! Lại dám nói ly hôn với anh!

Nghĩ đến hai chữ kia được nói trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của cô, anh liền hận không giết được cô!

“Em lập lại lần nữa, em muốn làm gì, hả? Nghĩ rõ rồi hãy nói, không được tùy hứng, không được đùa giỡn!” Bàn tay kềm cổ cô không có buông ra, anh từ từ cúi người, giọng nói khàn khàn buồn bực nói ở bên tai cô, mang theo một tia dụ dỗ một tia tàn nhẫn không dễ nhận biết.

Bàn tay dày rộng của anh vuốt ve mái tóc dài của cô, ánh mắt chim ưng khóa thật chặc cô lại, dùng giọng nói tình nhân thân mật nỉ non ở bên tai cô nhỏ giọng cảnh cáo, Điền Tâm Niệm đột nhiên hoảng loạn, nhịn không được cả người run rẩy.

Hài lòng cảm thấy được run rẩy của cô, khóe miệng của anh từ từ nhếch lên, giọng nói càng thêm trầm mềm mại, “Không sao, nghĩ rõ ràng rồi hãy nói.”

Có thể là lúc trước anh quá dịu dàng, thế cho nên làm cho Điền Tâm Niệm quên mất bản chất tàn nhẫn của anh, hiện tại anh ở trước mắt cô lộ rõ bộ dáng lúc trước, làm cho cô không khỏi sợ hãi.

Hốc mắt chợt đỏ lên, nhìn anh khóe miệng nhếch lên cô cảm thấy toàn thân cao thấp lan tràn một hơi thở lạnh như băng.

Ngón tay thô to di chuyển ở động mạch chủ của cổ cô, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng im lặng cảnh cáo cô.

Điền Tâm Niệm dưới chân mềm nhũn, lui về phía sau từng bước, bên hông chợt quấn lên một cánh tay mạnh mẽ.

Cánh tay mạnh mẽ ở bên hông buộc chặt, nụ cười anh không thay đổi, nhưng cô nhanh chóng bị đè nén không thở nổi.

Nhìn hốc mắt cô đỏ lên, nụ cười của Ân Diệc Phong càng thêm tàn nhẫn, bàn tay vuốt ve má của cô, anh lẩm bẩm, “Nhìn xem mắt đều đã ướt hết rồi, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thật là làm cho đàn ông động lòng yêu thương, không được khóc, khóc sẽ chỉ làm đàn ông càng muốn hung hăng ức hiếp em, nghe rõ ràng chưa, thân thể của anh khát khao em như vậy, cho nên đừng làm cho anh có lý do xé nát em, ngoan, nín khóc nào, nghe lời anh.”

Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng trong đôi mắt lại nhìn không thấy chút vui vẻ nào, những câu nói tàn nhẫn bật ra từ trong miệng anh, anh giống như vỗ về vật cưng vuốt ve đầu của cô.

Điền Tâm Niệm cảm thấy da đầu từng đợt tê dại, chỗ bị anh vỗ về qua đầy ớn lạnh, cô đỏ mắt, nước mắt rốt cục không khống chế được chảy ra, cắn răng nói, “Anh biến thái!”

Nụ cười của Ân Diệc Phong cứng đờ, tiếp theo nhếch đường vòng cung lớn hơn nữa, “Em không phải là vẫn luôn biết anh biến thái sao? Là gần đây anh quá buông thả em, cho nên để em ỷ lại cưng chìu mà kiêu ngạo chọc giận anh sẽ là hậu quả gì có phải không, đêm tân hôn của chúng ta còn nhớ không, hay là chúng ta làm lại một lần nữa.”

Bốn chữ cuối cùng, Ân Diệc Phong nói vô cùng nặng, hài lòng thấy trong mắt cô lóe lên sợ hãi, cúi người cắn môi của cô.

Bàn tay khống chế cái ót của cô, anh không có chút thương tiếc nào gặm nhắm môi của cô, hàm răng trên môi non mịn của cô xẹt qua, cô đau giãy dụa, anh một tay liền khống chế thân thể giãy dụa của cô, động tác càng thêm thô lỗ, cho đến khi cắn bể môi của cô, nếm được mùi máu tanh, anh mới buông môi sưng đỏ của cô ra đầu lưỡi đẩy một cái, cô bị ép mở cửa thành ra, lưỡi anh giống như lưỡi câu, đến mức tất cả đều bị đau đớn.

Nước mắt không khỏi chảy ra, cô nhắm mắt thật chặc không nhìn anh, trong lòng cũng cực độ thất vọng.

Thấy vẻ mặt chán ghét của cô, trong lòng Ân Diệc Phong tức giận càng sâu, nghĩ đến cô nói ly hôn, trong lòng anh tức giận làm thế nào cũng không thể lắng lại được.

Không chút thương tiếc nào cắn môi của cô, ôm ngang cô lên ném tới trên giường.

Điên cuồng xé rách quần áo của cô, cũng không để ý tới có thể làm đau cô hay không, có thể anh chính là muốn cô đau!

Vải siết vào người làm thành những vết hồng.

Cô cắn môi cố nén.

Đôi mắt chim ưng lộ ra máu, kềm cằm cô chợt quát, “Mở mắt cho tôi! Tôi cũng muốn nhìn em làm sao ly hôn làm sao muốn rời khỏi tôi!”

Điền Tâm Niệm nghiêng đầu nhìn cũng không muốn liếc anh một cái, đây càng làm chọc giận Ân Diệc Phong, môi tàn nhẫn nhếch lên, anh cúi người ngậm vào nụ hoa của cô, bàn tay cũng không có buông tha cái kia, nhào nặn mạnh làm cho cô đau suýt nữa kêu lên.

Ân Diệc Phong nhìn cô ẩn nhẫn lạnh lùng bật cười, môi mỏng trên người cô không chút lưu tình nào mút, lưu lại từng cái từng cái dấu vết đỏ tía.

Đầu lưỡi liếm nơi mẫn cảm của cô, Điền Tâm Niệm nhịn không được cả người run rẩy.

Một dòng điện chạy tán loạn ở trong người, cho dù cô từng lần một tự nói với mình đừng cho anh bất kỳ phản ứng nào, nhưng thân thể sinh ra phản ứng cô không cách nào khống chế, anh quá quen cả thân thể của cô, mà cô cũng quen sự đụng chạm của anh.

Cô không phải không thừa nhận thân thể của cô cự tuyệt anh không được, cắn môi ẩn nhẫn gần buột miệng rên rỉ ra, lạnh lùng mở miệng, “Ân Diệc Phong, anh cũng chỉ biết cưỡng bức thôi sao!”

Đắm chìm trong đường cong xinh đẹp của cô đôi mắt Ân Diệc Phong nặng nề run lên!

Hoá ra trầm luân cuối cùng cũng chỉ có một mình anh.

Nỗ lực trong cuộc hôn nhân này cũng chỉ có một mình anh, cô không nhìn thấy sự thay đổi của anh không nhìn thấy sự để tâm của anh, dễ dàng nói ly hôn như vậy, căn bản không có để cuộc hôn nhân này trong lòng, a ~~ anh quên mất, cô thích vẫn luôn là Phương Vũ Thành mà!

“Ân Diệc Phong, thú vị như vậy sao, hôn nhân không có yêu có thể duy trì được bao lâu, thay vì không tin lẫn nhau nghi ngờ lẫn nhau như vậy, chi bằng chúng ta sớm buông tay đi, anh và em đều có thể giải thoát.” Móng tay dùng sức đâm vào trong lòng bàn tay, chỉ có để cho mình cay nghiệt mới có thể ngăn cản được trong lòng cô đối với anh thỏa hiệp, cô muốn ở cuối cùng của cuộc hôn nhân này giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm.

“A ~~~” Ân Diệc Phong lạnh giọng bật cười, giọng nói trầm thấp như ma âm truyền từ trong địa ngục, anh lạnh lùng mở miệng, “Được, muốn ly hôn có phải không, tôi tác thành em!! Ngày mai chúng ta ly hôn ngay! Nhưng trước khi ly hôn, em đừng quên giờ này phút này em vẫn còn là vợ tôi, em nói tôi cưỡng bức, tôi sẽ đưa cái từ này chứng thực mới không phụ lòng em!”

Nói xong, Ân Diệc Phong chợt kéo ra hai chân của cô, hung hăng đi vào…

“A...” Khu vực khô khóc chợt bị chọc thủng, Điền Tâm Niệm đau đến còm lưng, sóng đau đớn còn chưa chậm lại, anh cũng không quan tâm động, không hề thương tiếc chiếm hữu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.