Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 99: Không lau phía dưới



Điền Tâm Niệm cả đồ vệ sinh cá nhân cũng đem theo, nghĩ người này có bệnh thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ không quen đồ bệnh nhân, nên đem luôn cả đồ ngủ theo luôn.

Đun sôi nồi cháo, cô hầm canh xương, ngồi ở trên ghế sa lon, mơ mơ màng màng lại bắt đầu gặp ác mộng, trong mơ một giây trước anh vẫn xoa tóc cô trêu chọc cô, một giây kế tiếp cả người đều là máu, cô thật sợ hãi, dù sao cũng ngủ không được, cô dứt khoát đứng lên đến phòng bếp xem lửa.

Canh nấu được rồi, cô múc vào bình giữ ấm xong vội đến bệnh viện.

Cửa phòng bệnh khép hờ, còn chưa đi gần đã nghe bên trong náo nhiệt như một tiệc trà, dừng bước lại, tiếp theo tăng nhanh bước chân, cô mới vừa đẩy cửa ra, hơn mười ánh mắt đồng loạt quay đầu lại, không biết ai hô trước, “U, chị dâu tới.”

Tiếp theo tất cả mọi người kêu theo, Điền Tâm Niệm vẫn không có thói quen bị nhiều người gọi như vậy, huống chi bên trong có thật nhiều người cô ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, mím môi cười cười, ánh mắt nhìn về phía giường bệnh giống như chống lại hai mắt thâm thúy người nào đó.

Lăng Hữu tuỳ tiện ngồi ở trên giường bệnh nhìn đồng hồ nói, “Chị dâu mới vừa về hai tiếng thì chạy ngay đến đây, lo lắng cho anh hai hả.”

Mọi người cũng ồn ào theo, không biết là ai mắt sắc nhìn thấy cô cầm bình giữ ấm nói, “U, chị dâu còn làm canh tình yêu sao, chúng ta cùng nếm thử đi.”

Điền Tâm Niệm đỏ mặt đem bình giữ ấm đưa cho một người bước tới, từ đầu đến cuối cô cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đến không cách nào bỏ qua rơi vào trên người cô, nóng cả người cô cũng không được tự nhiên, cô biết là ai, nhưng ngoại trừ liếc mắt vào cửa, cô thẹn thùng cũng không dám nhìn anh nữa.

Cầm đồ vệ sinh cá nhân, cô cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tôi đi thu dọn đồ đạc.” Tiếp theo thì chui vào trong toilet ngay.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, không biết là ai làm cái gì, cô còn nghe Ân Diệc Phong suy yếu vẫn giọng điệu phách lối như cũ, “Muốn chết hả, còn dám trơ tráo hay không?”

Tiếp theo là tiếng bọn họ cười vang, trông có vẻ tâm trạng không tệ.

Điền Tâm Niệm ở trong toilet cả buổi, cô đặt đồ vệ sinh cá nhân xuống, sắp xếp lại, đảo cổ cả buổi cuối cùng thật sự là không thể đợi tiếp nữa, cô mở cửa đi ra,vốn cho rằng chắc chắn sẽ bị bọn họ cười nhạo, ai dè người cả phòng đã đi hết, chỉ còn lại Ân Diệc Phong một mình nằm ở trên giường.

Ân Diệc Phong nghe được tiếng nghiêng đầu, hai người hai mắt đối lập nhau, Điền Tâm Niệm luôn cảm thấy trong mắt của anh tràn đầy giễu cợt.

Có chút mất tự nhiên cúi đầu, cô lấy đồ ngủ đặt vào trong ngăn kéo, mới vừa mở ngăn tủ ra thì nghe giọng suy yếu khàn khàn của anh, “Đó là cái gì?”

“Ách… Đồ ngủ của anh.” Điền Tâm Niệm không có quay đầu, thấy anh không nói lời nào lại bổ sung thêm một câu, “Sợ anh không quen mặc đồ bệnh nhân, cho nên mang đến.”

Những lời này của Điền Tâm Niệm lấy lòng anh, nhìn bóng lưng gầy gò nói, “Mang tới đây đi.”

Anh đúng là không quen mặc quần áo ở đây, luôn cảm thấy rất dơ, toàn thân rất khó chịu.

Điền Tâm Niệm quay đầu nhìn anh, hơi do dự, “Bây giờ anh muốn thay luôn sao? Bùi Tuấn nói anh xương sườn gảy mà.”

Ân Diệc Phong không trả lời, nhưng mà ngọ ngoạy muốn đứng dậy, đụng phải vết thương, lập tức rên lên một tiếng.

Điền Tâm Niệm kinh hãi vội vã chạy tới ấn anh lại giường, có chút lo lắng nói, “Anh làm gì vậy, không biết trên người có thương sao? Đụng ở đâu rồi? Đau hả? Có cần em gọi y tá tới không?”

Nhìn anh không trả lời, cô ngẩng đầu thì chống lại ánh mắt giễu cợt của anh, đỏ mặt lên, có chút 囧, xoay người đi ra phía ngoài, “Em đi kêu y tá.”

Ai dè trên tay sít chặt, anh bắt lại tay cô, cô vùng ra, chợt nghe anh ở sau lưng kêu rên, biết rõ anh giả bộ, cô rõ ràng không dùng sức, nhưng vẫn đàng hoàng đứng tại chỗ không có cử động nữa.

Trên tay anh dùng sức, cô liền ngã ngồi ở mép giường bệnh, tay chống hai bên giường bệnh, lo lắng đè anh.

Ân Diệc Phong đầy giễu cợt nhìn cô, trong mắt tựa hồ cũng chứa vui vẻ, “Lo lắng cho anh sao?”

Cô nghiêng đầu mạnh miệng nói, “Ai lo lắng cho anh, sống chết của anh có liên quan gì với em chứ, mau buông.”

Ánh mắt của anh đuổi theo, giọng trầm xuống, “Thực sự không liên quan? Anh chết cũng không liên quan?”

Điền Tâm Niệm rất muốn trả lời một câu, quản anh có chết hay không, nhưng nói đến bên mép làm thế nào cũng nói không nên lời, có lẽ nói cô đến bây giờ còn kiêng kỵ cái chữ chết kia, chỉ cần vừa nghĩ tới có khả năng này, lòng của cô liền run dử dội hơn.

Ân Diệc Phong thấy cô đỏ mắt, nắm tay cô vuốt ve, “Nói cho anh biết đi, đau lòng phải không?”

Điền Tâm Niệm nhìn anh, hốc mắt đỏ hơn, nhưng chỉ có cắn môi chết sống cũng không mở miệng.

Nhìn cô lại bộ dạng quật cường, muốn khóc nhưng không khóc, có đôi khi anh khó hiểu, người nho nhỏ như thế này làm sao có thể bướng bỉnh như vậy.

Ân Diệc Phong thừa nhận mình có chút không nỡ, cũng không miễn cưỡng cô, “Thay đồ cho anh đi.”

Điền Tâm Niệm có chút bận tâm, “Bây giờ muốn thay hả, xương sườn với chân anh cũng gảy, sẽ rất đau.”

Nếu đổi thành những người khác, Ân Diệc Phong chắc chắn chê người đó lải nhải, nhưng Điền Tâm Niệm nói anh như vậy chẳng những không cảm thấy lải nhải trái lại rất dễ chịu, lần đầu tiên có kiên nhẫn nói, “Mặc không thoải mái.”

Điền Tâm Niệm cau mày nhìn anh, vẫn còn có chút lo lắng, anh nhướng mày, “Nếu em không giúp anh, thì anh tự thay, đến lúc đó chắc chắn càng đau hơn.”

Cũng biết cô không nỡ, anh nhếch môi nhìn cô, Điền Tâm Niệm bất đắc dĩ thở mạnh một cái, xốc chăn của anh lên thì thấy anh bị cố định thân trên.

“Thân trên không mặc, thay quần cho anh là được rồi.” Ân Diệc Phong giọng nói nhẹ nhàng giống như là nói thời tiết hôm nay.

Điền Tâm Niệm cắn môi nhìn anh, người này sao lại không biết xấu hổ như thế, bắt người ta thay quần cho anh làm như chuyện đương nhiên như thế, cô cố ý nói, “Em kêu y tá tới thay cho anh.”

Sắc mặt Ân Diệc Phong trầm xuống, đột nhiên không vui, nhìn cô thực sự xoay người đi ra ngoài, anh rầm một cái quét trái cây không biết ai mua trên bàn xuống đất, lăn đầy cả đất.

Điền Tâm Niệm từ phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm trở vào thì thấy khắp phòng bừa bộn, không khỏi kêu sợ hãi, “Anh làm gì thế hả.”

Ân Diệc Phong lạnh lùng dùng mắt trừng cô, khi thấy cô bưng chậu biết mình bị đùa bỡn, hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, nghiêng đầu bộ dạng không được tự nhiên.

Điền Tâm Niệm bất đắc dĩ lắc đầu, làm ướt khăn lông, bình thường anh biến thái mỗi ngày đều phải tắm hai lần, hôm nay nóng như vậy, trên người anh chắc chắn rất khó chịu.

Khăn lông mới vừa đụng tới chân của anh chợt nghe anh trầm giọng kêu to, “Lạnh!” Chân trái còn mạnh hơn co lại không cho cô lau.

Điền Tâm Niệm thử nước ấm vừa mà, nhìn mặt anh không được tự nhiên, cô nhịn! Lại đi thay chậu nước một lần nữa, lần này anh lại chê nóng, Điền Tâm Niệm nổi giận, một tay lấy khăn lông ném đi, bịch một tiếng, lập tức bọt nước văng khắp nơi.

Ân Diệc Phong bị cô dọa, quay đầu dùng mắt trừng cô, “Làm gì thế, tạo phản hả.”

“Anh cứ chê này chê nọ, vậy em kêu y tá lau cho anh.”

Quả nhiên Ân Diệc Phong đàng hoàng, cô cầm khăn mặt cẩn thận lau thân thể cho anh, rất sợ đụng tới chân của anh, trời rất nóng, trên người anh đều là mồ hôi, cô cẩn thận lau đến khi, lau gần đùi, vốn mềm nhũn chợt phồng lên, cô trợn tròn cặp mắt, đỏ mặt chỉ vào anh, “Anh, anh…”

Gương mặt Ân Diệc Phong vô tội, “Em cứ ở xung quanh nó sờ sờ, nó chắc chắn chịu không nổi.”

Lưu manh! Cô ở đó sờ sờ, cô lau người cho anh mà thôi, hơn nữa còn cách lớp khăn lông dày!

Nhìn vẻ mặt anh đắc ý, cũng biết người đàn ông này tự hào không biết thẹn, cũng không tính toán nhiều với anh, cẩn thận mặc quần ngủ cho anh, ai dè chân trái của anh đạp một cái, đạp rớt quần.

“Làm gì vậy hả!” Điền Tâm Niệm cau mày nhìn anh, sao lại khó phục vụ như vậy.

“Bên trong em còn chưa lau nè.”

Trong mắt anh không có chút nào giễu cợt, tràn đầy chăm chú, Điền Tâm Niệm vừa mới bắt đầu không có hiểu, anh chỉ chỉ phía dưới của mình, Điền Tâm Niệm trừng mắt mắng anh, “Lưu manh, đừng có hòng!”

Thì ra là anh nói chỗ đó, không biết xấu hổ, ai muốn lau cho anh chứ.

Ân Diệc Phong vô tội nhìn cô, “Sao lại lưu manh, nó cũng sẽ ra mồ hôi mà, không tin thì em sờ sờ thử đi.”

“Anh anh anh, đừng nói nữa!”

Anh càng nói càng thái quá, cô bưng tai nhìn anh, Ân Diệc Phong cười tà mị, lành lạnh nằm ở trên giường, toàn thân chỉ có một cái quần trong một chút đều không cảm thấy mắc cỡ, dù bận vẫn ung dung thúc giục cô, “Nhanh lên đi.”

“Anh đừng có hòng!” Điền Tâm Niệm đỏ chót mặt chỉa vào anh, xấu hổ và giận dữ nói.

Thấy cô thật nóng nảy, cũng sợ thật chọc cô xù lông cô thật không quan tâm anh nữa tìm một y tá tới, nhượng bộ nói, “Cho dù không cho lau nó, cũng phải thay quần trong cho anh chứ, em tính cho anh mặc cái này hai ngày luôn hả?”

Ân Diệc Phong chán ghét nói, bắt lấy cô, “Nhanh lên đi.”

“Mặc kệ anh.” Cô cắn môi nói, nghĩ đến thay quần trong cho anh, vậy không phải là có thể thấy…

Ái chà, không nên không nên

“Nhanh lên, hơi lạnh rồi nè.” Ân Diệc Phong biết nói cái gì có thể để cho cô thỏa hiệp.

Quả nhiên, Điền Tâm Niệm kiên quyết không, trở nên khó xử, anh lại bóp bàn tay của cô, cô không được tự nhiên hất tay của anh ra đi đến mở tủ lấy quần trong đã chuẩn bị cho anh ra.

Ân Diệc Phong tuỳ tiện tách ra hai chân, một bộ dạng em mau tới đây, nhìn Điền Tâm Niệm hàm răng ngứa ngáy.

Hai tay đặt ở mép quần trong, tầm mắt của cô không tự chủ rơi vào vị trí ở giữa, nhìn nó mềm lúc này mới yên tâm, ai dè mới vừa giúp anh cỡi ra, cơ hồ là trong nháy mắt nó liền cứng lên, “A!”

Điền Tâm Niệm thấy thứ cao thẳng phía dưới xuất hiện ở mặt mình, sợ hãi kêu.

“Kêu làm gì!” Ân Diệc Phong sợ cô thật làm y tá qua đây, vậy anh không phải lộ sạch hết, “Em nhìn nó như vậy, nó làm sao có thể không có phản ứng, nhanh thay đi!”

Cũng cởi một nửa, cũng không thể cứ để như thế, Điền Tâm Niệm nhắm mắt lại thay quần trong cho anh, động tác có chút thô lỗ, chợt nghe anh đau đến hít hơi.

Lau xong nửa mình dưới đến thân trên, cô vốn động tác đã rất nhẹ, nhưng anh vẫn đau mặt mũi trắng bệch, cô vội vàng nói, “Nếu không thì thân trên đừng lau.”

“Không sao, lau xong mới thoải mái.”

Thật vất vả lau xong cho anh, anh đau đến trán đã có mồ hôi.

Cô đổ sạch nước, trở về thì nhìn anh ngước cổ nhìn bình giữ ấm trên bàn, chỉ chỉ, ra lệnh, “Anh đói bụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.