Ân Thù Kiếm Lục

Chương 26: Khúc ca giục ngủ



Đông Phương Ngọc Hoàn đáp :

- Tuy còn nhỏ tuổi, Phương Bửu Ngọc chẳng phải là con người bất cứ ai cũng cơ thể thao túng dễ dàng.

Đang thông minh đó, hắn liền ngu ngốc, con người của hắn là cả một sự bí hiểm, chưa hẳn suốt đời người tìm hiểu sụ bí hiểm đó được chăng, hà huống trong nhất thời đã làm sao nắm vững tình hình? Cho nên đệ tử tỏ ra là một con người huyền bí, đem cái huyền bí đó chống lại cái huyền bí của hắn. Giờ đây, đối với bất cứ một sự kiện gì, hắn chẳng hề tỏ lộ cảm nghĩ, hắn ngây ngây, ngất ngất, mượn cái ngây ngất đó để chống lại sự cật vấn của đối phương. Người ngoài cuộc nhìn vào, hẳn phải cho là hắn đang chập chờn trong Mê hồn trận.

Nàng thở dài rồi tiếp nối :

- Võ công của hắn như thế nào, mình khoan vội tìm hiểu, cứ cái tính thoạt thông minh, thoạt ngu xuẩn của hắn, mình phải nhận là về phương diện này, hắn cũng lợi hại phi thường.

Người trong tối bí mật lạnh lùng thốt :

- Nếu hắn chỉ là con người tầm thường, ta hà tất phải phí bao nhiêu tâm huyết đối phó với hắn! Ngươi hãy trở ra đó, tìm cách trấn an hắn đi, rồi sẽ tính sau!

Đông Phương Ngọc Hoàn nghiêng mình :

- Đệ tử xin vâng!

Người trong bóng tối bí mật lại tiếp :

- Tốt hơn, ngươi không nên vọng động. Trong khoảnh khắc đây, sẽ có người ra đó đối thoại với hắn. Cho hắn đừng tưởng là nơi đây không có người. Cho hắn đừng quá tự phụ!

Đông Phương Ngọc Hoàn lại nghiêng mình lần nữa :

- Tuân lịnh!

Nàng lùi lại ba bước.

Bức tường khép lại liền chẳng để lại một dấu vết khả nghi.

Còn dấu vết gì hiện lộ được, khi bức tường khép lại, một tấm tranh sông núi xê dịch che khuất ngay?

Tòa tiểu các chìm trong im vắng như trước.

* * * * *

Phương Bửu Ngọc lúc đó gần như tơi tả qua sự dành giật của bọn thiếu nữ.

Tóc chàng xõa xuống, áo đứt khuy, tóc phủ lòa xòa, áo bày rõ ngực.

Bọn thiếu nữ cũng xốc xếch như trải qua một cuộc vật lộn sanh tử.

Đông Phương Ngọc Hoàn bước vào vừa cười ròn tan, vừa thốt :

- Chúng quấy nhiễu quá, thiếu hiệp rộng lượng nhé!

Phương Bửu Ngọc cười nhẹ :

- Không rộng lượng là phải trách à? Không đâu, đùa vui với giai nhân, đó là niềm ước vọng của hầu hết con người trên thế gian này, có gì phiền phức đâu mà phải trách họ? Tại hạ thú thật với phu nhân, nơi đây là lạc cảnh, bước đến đây rồi, là con người không còn tha thiết đến bất cứ sự việc gì, con người chỉ sợ không đủ thời giờ hưởng khoái lạc, chứ còn thời giờ đâu mà trách cứ.

Đông Phương Ngọc Hoàn chớp ánh thu ba, điểm nụ cười nói tiếp :

- Xem ra, bọn này có vẻ mê thích thiếu hiệp rồi đó, giả như thiếu hiệp có tuyển chọn nàng nào, xin cứ nói, nàng đó sẽ túc trực bên cạnh thiếu hiệp, phục thị thiếu hiệp. Cứ nói đi thiếu hiệp, nếu trong bọn chúng, có nàng nào thiếu hiệp ưa thích nhất! Nàng đó là sở hữu của thiếu hiệp!

Phương Bửu Ngọc đưa ánh mắt si dại nhìn Đông Phương Ngọc Hoàn từ từ thốt :

- Cái tươi của các cô nương, dù là cái tươi đầy quyến rũ, sao bằng được phong tư của phu nhân, một phong tư trầm trầm dịu dịu, cái phong tư mà những ai từng chập chờn trong mê loạn của men tình, đều ca ngợi là ảo huyền, kỳ diệu!

Chàng đang cười, thốt đến đó, chàng tắt nụ cười để chuyên chú nhìn vào Đông Phương Ngọc Hoàn, nhìn để tận thu cái vẻ ảo huyền kỳ diệu vào ống kín tâm tư, sợ nụ cười làm xao lãng ý chí, thành để mất những nét độc đáo.

Đông Phương Ngọc Hoàn thoáng ửng hồng đôi má.

Bọn thiếu nữ đưa tay che miệng cười khúc khích.

Chúng kháo nhau :

- Hắn thích phu nhân! Hắn chọn phu nhân, bỏ rơi chúng ta!

Bỗng, hai thiếu nữ bế chàng lên, mang chàng tới trước mặt Đông Phương Ngọc Hoàn.

Có nước chảy xuôi, con thuyền cứ thả nhẹ theo giòng, Phương Bửu Ngọc mở rộng vòng tay ôm nàng.

Chẳng rõ Đông Phương Ngọc Hoàn thẹn mà hận, hay xuân tình phát động, đôi má ửng đỏ hơn, đưa tay lên định đẩy chàng ra, nhưng bàn tay không nhích tới, trái lại dường như muốn rụt về.

Tay đang nắm chàng, nếu rụt về là lôi chàng vào sát hơn.

Bỗng nàng biến sắc mặt, chưa kịp kêu lên tiếng nào, ngã ngay tại chỗ.

Bọn thiếu nữ thất sắc, kêu lên :

- Thiếu hiệp, phu nhân... phu nhân bị thiếu hiệp...

Phương Bửu Ngọc mỉm cười, đứng lên :

- Các ngươi cũng đến lúc phải ngã đó.

Chàng vừa dứt tiếng, hơn hai mươi thiếu nữ lần lượt ngã xuống, tuy lần lượt, nhưng chẳng cách khoảng thời gian bao nhiêu.

Nguyên nhân? Mê dược? Phương Bửu Ngọc biết sử dụng mê dược à?

Nếu không là mê dược, thì là gì? Ma thuật?

Bọn thiếu nữ ngã xuống rồi, nàng nào cũng lộ vẻ kinh dị nơi gương mặt. Chúng tự hỏi tại sao lại ngã như thế?

Chúng có biết đâu, trong khi chúng bu quanh chàng, lôi kéo, giành giật chàng, cố làm mọi cọ xát để khuấy động tâm tư chàng, thì chàng âm thầm điểm nhẹ vào huyệt mê của chúng.

Điểm mê huyệt, chàng không dùng thủ pháp thông thường của khách giang hồ, bởi điểm như họ, thì các thiếu nữ sẽ mê ngay, ngã đùng ngay lúc đó, mà mê luôn chứ chẳng mê thể xác mà tỉnh hồn như hiện giờ.

Điểm huyệt, theo thủ pháp thông thường thì vỗ, đập, phất, chỉ, song chàng luyện được thủ pháp cao hơn, với thủ pháp này, chàng nâng niu, nắn bóp, công hiệu từ từ phát động, không gấp lắm, như con bướm vờn hoa, bướm vờn xong, bướm bay đi xa, một thời gian sau qua lâu, hoa mới héo tàn...

Trên giang hồ, chưa một cao thủ nào luyện được thủ pháp vờn huyệt như chàng.

Cho nên, những cô gái rừng trà này, dù là thuộc hạ của một Trường chủ, dù là người trong Ngũ Hành ma cung, cũng chẳng làm sao phát giác nổi.

Đến cả Đông Phương Ngọc Hoàn, thân phận trên chúng, còn phải chịu thay, huống hồ chúng.

Chúng ngã, là do chàng vờn huyệt, chứ chẳng do mê dược hay ma thuật nào.

Vờn huyệt, nếu chàng dùng công lực mạnh một chút, thì hiệu quả nhanh, dùng công lực yếu, hiệu quả từ từ đến.

* * * * *

Một gian tinh xá, nền lợp những thi thể trần truồng, trắng nõn nà như những pho tượng vệ nữ đổ ngổn ngang, pho tượng nào cũng có sức thu hút nhãn lực, thu hút luôn tâm thần.

Nhìn giai nhân đang nằm thiêm thiếp trên giường, kẻ si tình còn chấn động tâm tư, huống hồ nhìn giai nhân với lớp y phục thiên nhiên, nét kiều diễm phơi lộ xốn mắt.

Nhưng Phương Bửu Ngọc không nhìn.

Như bị vẩn đục qua cái thác loạn của khung cảnh kích dục, chàng trấn định tâm thần, đôi mắt dần dần sáng rực, gương mặt dần dần rạng rỡ trở lại bình thường, trạng thái an tường, chàng bắt đầu nghiên cứu tình hình.

Chàng bước quanh bốn bức tường, tay vỗ nhẹ vào tường tìm một cơ quan mở đóng để có lối thoát.

Mắt không thấy cơ quan, nhưng cái quan tâm của chàng đã thấy, cái tâm thấy mà mắt chưa thấy, thì khó biết cơ quan gắn nơi nào, do đó phải dùng đến bàn tay dọ dẫm.

Bỗng chàng dừng lại.

Tay chàng cũng dừng lại nơi tường. Tường bóng láng, nhìn vào thấy rõ hình dạng như gương, một bức tường bóng láng như thế hẳn không một nứt rạn nào dù nhỏ hơn sợi tóc. Tường bằng phẳng chẳng có vẻ gì đặc biệt cả.

Nhưng, trong tâm tư, Phương Bửu Ngọc phát giác ra bức tường hẳn có một cái gì đặc biệt, chẳng hạn một nét răn, vì nét răn vô hình nên mắt không trông thấy.

Theo tâm tư, chàng rà tay dọc nét răn vô hình.

Chợt bàn tay như chạm phải một cái gì kỳ lạ, vẫn một cái gì vô hình như nét răn vô hình. Bởi vô hình nên chỉ gây ảo giác chứ chẳng tạo một cảm giác rõ rệt.

Tuy nhiên, cái ảo giác đó làm chàng thích thú hơn một cảm giác thực sự.

Bàn tay cứ rà theo nét răn vô hình, ảo giác cứ rợn lên, con tim chàng cũng rung động theo....

* * * * *

Ngón tay rà một lúc, bức tường bỗng nứt ra.

Nếu chẳng phải chàng tin tưởng là bức tường sẽ nứt, thì sự nứt đột ngột đó sẽ làm chàng giật mình.

Nhờ có giới bị trước, chàng không kinh ngạc, trái lại còn ung dung bước qua chỗ nứt.

Dĩ nhiên cái gì có cơ quan che khuất, hẳn phải thần bí, và đã thần bí thì phải có ít nhiều nguy hiểm.

Phương Bửu Ngọc không màng nguy hiểm, cứ bước vào.

Bên sau bức tường là một con đường bí mật, tuy là con đường, song có trang trí còn hoa lệ hơn tại gian tinh xá nhiều.

Châu ngọc! Nơi nào cũng có châu ngọc cả, có quá nhiều châu ngọc, những châu ngọc đó kết thành hình thành thức, hoặc tượng trưng một vật thể gì đó, có cả những bức tranh bằng châu ngọc kết lại.

Châu ngọc ánh ngời, chiếu sáng thân hình chàng, tưởng chừng chàng cũng biến thành châu ngọc luôn.

Vách hai bên đường khảm châu ngọc, nền đường lót da thú, da nhiều loại thú kết lại thành một tấm thảm dài, trải trọn một con đường dài mấy mươi trượng.

Đi trên tấm thảm da thú, chân nghe êm ái phi thường. Phương Bửu Ngọc có cái cảm nghĩ mình lạc vào cảnh tiên, tâm thần phiêu phưởng, song đồng thời chàng lại nghe rờn rợn khắp mình, rờn rợn vì nơi đây sự an tịnh có vẻ huyền bí quá, chừng như trong cái an tịnh đó ẩn ước có một cơn bão tố ngấm ngầm, cơn bão bất thời nổi lên, hốt cái an tịnh quăng đi, để thay thế vào bằng một hãi hùng chập chờn trong sát khí.

Như thế thì nơi đây đâu phải cảnh tiên! Với cái vẻ huyền bí rợn người đó, nơi đây hẳn phải là động quỷ.

Phương Bửu Ngọc ung dung bước đi, như tình nhân đến nơi ước hội với nhân tình.

Nhìn chàng bước đi, không ai tưởng chàng đang đi vào cảnh kỳ lạ có ngàn muôn nguy hiểm chực chờ.

Bên ngoài, chàng lộ vẻ ung dung, trấn định bao nhiêu, bên trong chàng đắn đo, cân nhắc, suy lường qua từng cái nhấc chân, từng hơi thở.

Bởi, chân càng nhích tới, thì thân chàng càng dịch lại gần cái nguy hiểm bất ngờ, cái nguy chưa được hiểu sẽ hiện ra bất cứ lúc nào, bởi khó tưởng tượng nên càng có vẻ nguy hơn.

Con đường sao mà dài ghê!

Tận đầu lại chẳng có cửa, có lối rẽ, mà chỉ là một bức vách chắn ngang.

Như bên ngoài, lúc còn ở tại tinh xá, chàng đưa tay sờ lên vách, chưa kịp rà rà, bỗng một vọng cửa hiện ra, sự kiện đó diễn ra như bàn tay chàng có thuật điểm hóa chỉ vạch thành cánh cửa.

Rồi một loạt tiếng nói, tiếng cười dịu dàng, nho nhỏ, trầm ấm vang lên, kế tiếp có tiếng loảng xoảng, trong trẻo vọng ra, như tiếng một nắm kim cương, rơi vãi chạm xuống một chiếc mâm cũng bằng ngọc.

Vách hiện ra cửa, rồi cửa cũng biến mất, hiện ra màn.

Một bức màn châu ngọc, ánh ngời, màn được vén qua một bên bày rõ cảnh trí bên trong.

Chẳng có một bóng người!

Thế thì tiếng cười, tiếng nói vừa rồi, từ đâu vọng đến?

Không có bóng người nhưng có tiếng người từ trong gian nhà đó vọng ra :

- Ngươi đến rồi đó phải không? Đã đến thì vào! Cứ vào!

Phương Bửu Ngọc giật mình :

- Ta đã bị phát hiện rồi chăng?

Chàng không còn cách nào khác hơn, bước ngang qua màn, vào trong.

Giữa gian nhà, có một chiếc bàn ngọc, trên bàn có một chiếc bình bằng ngọc, trong bình có mấy đóa hoa trà.

Hoa cắm rất khéo, trên thế gian này, cắm hoa được khéo như vậy, hẳn là kẻ nào đó đạt đến mức tinh vi của thuật cắm hoa.

Chàng thấy bình hoa, bất giác sững sờ thầm nghĩ :

- Còn ai nữa? Còn ai lãnh hội thuật cắm hoa đến độ tinh vi như thế này, nếu không là nàng?

Bỗng, chàng cảm thấy chới với, như mình đứng giữa không gian, chân đạp trên gió.

Nền phòng chàng đứng tụt xuống, chàng rơi theo, rơi mãi, như bên dưới chỗ chàng rơi không có đáy.

Chàng không hoang mang, cứ để cho thân hình rơi xuống, tâm tư không nghĩ đến sự biến hóa đó, mà chỉ nghĩ đến bình ngọc có cắm hoa trà.

Chàng tự hỏi :

- Có phải là nàng cắm hoa chăng? Nếu đúng là nàng thì việc cắm hoa này do nàng tự nguyện mà làm, hay bị bắt buộc phải làm?

Nếu là tự nguyện, thì lúc cắm hoa, nàng có nghĩ là làm vậy, nàng sẽ đưa Phương Bửu Ngọc vào cạm bẫy của đối phương?

Nếu bị bắt buộc, thì làm sao nàng bình tịnh được lúc cắm hoa, bởi có bình tịnh mới cắm được một số hoa vào bình, với trọn vẹn tinh vi của bí thuật?

* * * * *

Rơi xuống thình lình như vậy, dù cho ai cũng thế, ít nhất cũng có những phản ứng thông thường, là chới với đôi tay, đạp đôi chân, dù những cử động đó chẳng mang lại một kết quả nào, song vẫn phải có, bởi những cử động đó phát xuất tự nhiên, do bản năng tự vệ, tự tồn, những cử động phát sinh không chờ cái tâm điều khiển.

Nhưng, Phương Bửu Ngọc trái lại, xuôi tay, xuôi chân, bất động như một quả cầu, để mặc cho sức nặng toàn thân đưa xuống, xuống đến đâu cũng được.

Đúng ra, chàng có muốn làm những cử động thông thường do bản năng tự tồn cũng chẳng được, bởi chàng bất lực.

Tại sao chàng bất lực, trong khi võ công còn nguyên vẹn?

Chẳng rõ nơi chàng rơi xuống là hố, là giếng, là hầm gì, chẳng rõ, từ hai bên, bốn bên hay từ bên dưới đáy, một cái hấp lực mãnh liệt hút chàng từ trên đi xuống, chính cái hấp lực đó hóa tiêu những cử động của chàng.

Chàng không làm sao kháng cự lại hấp lực phi thường đó nổi.

Chàng nghe có tiếng nước chảy ro ro đâu đây, nước chảy rất đều, tiếng nước chảy vang lên đến khi chàng xuống tới tận đáy mới ngưng bặt.

Tiếng nước chảy ngưng, hấp lực cũng tiêu tan theo, chỗ nứt trên đỉnh đầu dính lại liền như cũ, ngăn chàng riêng biệt với thế giới bên trên, thế giới của chủ nhân rừng trà.

Chung quanh chàng không một tiếng động.

Chàng có cảm tưởng nơi chàng vừa rơi xuống là một đáy mộ, có điều đáy mộ khá sâu, sâu gấp mấy mộ thường.

Dưới đáy có nước, nước sâu độ ba thước.

Chàng rơi xuống tầng nước đó, ngập nửa thân người.

Bây giờ, chàng mới biết tại sao có hấp lực đó. Thì ra dưới đáy có chứa nước, có một cái hang, khi chàng rơi xuống, có một người nào đó ấn một cơ quan cho nắp miệng hang tận bên dưới mở rộng ra, nước rút xuống sâu, nước rút tạo nên hấp lực đó, rồi khi chàng rơi xuống nước, nắp miệng hang bên dưới được đóng lại, nước không rút nữa, nên chẳng nghe âm thanh mà hấp lực cũng tiêu tan. Nếu miệng hang không đóng kịp, chắc hẳn chàng bị nước hút luôn vào lòng hang.

Tầng nước sâu đến ba thước, tích lượng khá nhiều, nên hấp lực mới mãnh liệt như vậy.

Qua suy luận đó, Phương Bửu Ngọc nhận thức ngay sự theo dõi chàng của đối phương, chúng ngầm cho người bám sát bên chàng, chúng ẩn trong bóng tối dụ dẫn chàng, lừa chàng từng giai đoạn.

Từ nơi mộ địa, lừa đến rừng trà, từ ven rừng trà, vào ngôi tinh xá, từ ngôi tinh xá vào gian phòng bí mật có lọ hoa do Tiểu công chúa cắm hoa, rồi từ gian phòng có lọ hoa rơi xuống đáy nước này.

Chúng lừa chàng qua mấy giai đoạn rồi đến đây là giai đoạn cuối, hay còn nhiều giai đoạn nữa?

Chắc chắn là phải còn.

Nhưng chúng là ai? Tại sao chúng có ác tâm đối với chàng?...

Chàng thở ra, lấy lại bình tịnh, đảo mắt nhìn xung quanh nhận định tình thế.

Bốn phía, vách toàn bằng thép tốt, vách rất dày, hẳn phải kiên cố, nhân lực chẳng làm sao phá nổi, nhất là chỉ có mỗi một mình chàng.

Từ mặt nước lên trên nóc, chiều cao ít nhất cũng hơn hai mươi trượng, một chiều cao vượt ngoài sở năng thoát ly của những ai có thuật khinh công tuyệt diệu nhất.

Từ trên đỉnh đầu chàng có âm thinh kỳ bí, do một kẻ nào đó phát ra, vọng văng vẳng xuống chàng.

Kẻ đó mở đầu bằng mấy tiếng cười rồi mới thốt một câu, tiếng cười và tiếng nói âm trầm lạnh lùng phi thường :

- Phương Bửu Ngọc! Ngươi là con người phi phàm, chúng ta phải có cái kế bất phàm, bởi chỉ có kế bất phàm mới lừa được kẻ phi phàm!

Đứng trong nước, Phương Bửu Ngọc từ từ hỏi :

- Ngươi là ai? Các ngươi là ai? Nguyên nhân nào khiến các ngươi đưa ta vào cảnh huống này? Đưa ta vào cảnh này, các ngươi có dụng ý như thế nào? Tại sao các ngươi không xuất hiện diện đối diện với ta mà đường hoàng nói rõ dụng ý của các ngươi? Các ngươi không thể làm một việc quang minh chính đại chăng?

Chàng dừng lại một chút, đoạn tiếp :

- Ra mặt đi, ít nhất chúng ta cũng diện đối diện chứ. Có cái gì làm cho ngươi cố kỵ đến đỗi phải giấu mặt giấu mày?

Người bên trên đáp :

- Ngươi muốn thấy mặt ta, điều đó không khó khăn gì. Nhưng...

Người đó dừng lại.

Sự bỏ lửng câu nói nửa đoạn có ý rõ rệt. Phương Bửu Ngọc thừa hiểu như vậy, chàng hiểu là đối phương muốn gieo hoang mang nóng nảy nơi chàng.

Song chàng trầm tịnh như thường, chẳng chút hấp tấp vội vàng, chàng im lặng chờ nghe, không hỏi một tiếng nào.

Cuối cùng thì chính người đó nóng nảy, bởi y chờ chàng nói mà chàng không nói, thì y phải nói luôn, không thể nín lâu :

- Trong hiện cảnh, ngươi là một tù nhân của bổn cung, thì việc muốn gặp mặt ngươi, là một việc không khó khăn gì, nếu có khó khăn là do địa vị của người mà ngươi muốn gặp mặt. Muốn gặp mặt người trong bổn cung, hẳn phải khó khăn rồi, bởi người trong bổn cung không thể khinh thường xuất hiện. Huống chi ngươi chẳng phải là khách, ngươi chẳng phải là bằng hữu, mà ngươi chỉ là một tù nhân. Một tù nhân đòi gặp mặt một chủ nhân, đâu có phải là một việc dễ dàng?

Người đó dừng lại, lần này y dừng câu nói chẳng có dụng ý gì khác hơn là nhấn mạnh cái ý thôi, rồi y tiếp :

- Muốn gặp mặt người trong bổn cung, trước hết, ngươi phải tỏ ra mình có bản lĩnh, mà cái bản lĩnh đó phải được thể hiện qua sự giải thoát cảnh nguy. Ngươi cứ tận dụng bản lĩnh để giải thoát khỏi cảnh này, khi nào ngươi không đủ năng lực tự giải thoát hẵng hay. Giả sử ngay từ bây giờ, ngươi thú nhận là mình bất lực, thì cứ kiên nhẫn chờ một vài hôm, người trong bổn cung sẽ định một cơ hội nào đó cho ngươi gặp mặt.

Một tràng cười quái dị tiếp theo câu nói, tràng cười nghe ghê rợn phi thường.

Rồi người đó tiếp nối :

- Nói thế, chứ làm gì ngươi có bản lĩnh thoát đi? Chẳng những không có bản lĩnh thoát đi, ngươi cũng không đủ nhẫn nại chịu đói, chịu khát ở dưới đó chờ đợi mấy hôm. Ngươi biết tại sao chăng? Tại vì chúng ta muốn thử thách ngươi đó, xem ngươi có thể chịu đựng nổi mọi sự ma phiền, chúng ta phải làm cho ngươi nếm đủ mọi loại ma chiết và phiền nhiễu. Ngươi sẽ mệt mỏi, ngươi sẽ hao mòn từ tinh thần lẫn thể xác, cho ngươi mất hết nhân hình, chỉ đến lúc đó người trong bổn cung mới dùng móc câu móc ngươi lên, chừng đó người trong bổn cung mới nói rõ ràng cho ngươi hiểu, chừng đó ngươi chỉ còn có cách cúi đầu, tuân lệnh người trong bổn cung, dù người trong bổn cung có nói gì, có bảo ngươi làm gì...

Lại một tràng cười vang lên, giọng cười biểu lộ một niềm đắc ý vô biên, niềm đắc ý lớn hơn cả sự đắc ý của đoàn quân xâm lược cười đùa mà giẫm gót giày tàn nhẫn trên mảnh đất có một dân tộc yếu hèn, bởi yếu hèn nên chiến bại.

Phương Bửu Ngọc không đáp.

Người bên trên cao giọng hơn, hỏi :

- Ngươi có nghe người bổn cung nói với ngươi đây chăng? Ngươi.. Bỗng, y nghe như bên dưới đáy hầm sâu, có tiếng nước chảy.

Tiếng nước chảy vang lên, tiếng nói của y ngưng bặt.

Một ngọn đèn bật cháy, tia sáng chiếu thẳng xuống đáy hầm.

Lớp nước nơi đáy hầm dần dần rút đi, lớp nước càng rút, đáng lẽ Phương Bửu Ngọc càng lộ hình, nhưng không, thân hình chàng như biến theo lớp nước, khi nước rút hết rồi thì chàng cũng biến mất luôn.

Hiển nhiên Phương Bửu Ngọc đã tìm được cơ quan tháo nước. Trôi theo giòng nước rút, chàng lòn qua miệng hang bên dưới thoát đi.

Vô luận bên ngoài miệng hang có những gì đang chờ đợi chàng, Phương Bửu Ngọc cũng chẳng do dự, thà ra ngoài đó, gặp sự tình thế nào, đối phó thế ấy, hơn là ngâm mình trong nước ở đáy hầm sâu chờ chết.

Ra đến bên ngoài, ít nhất chàng cũng có dịp tranh đấu dành tự do, dành lẽ sống, hơn là đứng tại đây, bất động chờ chết.

Chàng thoát đi như vậy, tự nhiên ác ma phải sợ, phải giận, nhưng dù sợ, dù giận, chúng cũng phải khâm phục chàng.

Chàng đúng là mẫu người bất khuất, bất khuất đến độ trầm lặng, gặp cảnh nào nguy hiểm đến đâu cũng chẳng hề nao núng, luôn luôn tìm cách thoát hiểm, chẳng bao giờ xuôi tay chịu cho số phận đưa đẩy vào thụ động.

Người trên miệng hầm càu nhàu, nhưng lại với giọng luyến tiếc :

- Khá lắm! Tay đó quả là hữu dụng. Nếu chúng ta khuất phục được mẫu người đó về hợp tác, thì sự thành tựu sẽ phi thường vậy. Hắn là con người đáng sợ. Giả như không khuất phục hắn quy hàng, thì chỉ còn có cách là sát hại hắn, để trừ diệt một mối hoạn họa trong tương lai. Không còn nghi ngờ gì nữa là hắn sẽ đối đầu với chúng ta, hắn sẽ là một kẻ tử đối đầu nguy hiểm nhất!

Một giọng cười trong trẻo vang lên, như để đáp lại câu nói đó, rồi tiếp theo là một giọng nói không kém vẻ bí ẩn :

- Mẫu người đó, ta giết sao được chứ? Giết đi, thì tìm đâu ra được một con người thông minh cỡ đó? Hắn chính là cỡ người ta cần đấy, nếu ta chẳng cần hắn, nếu ta muốn giết hắn, thì làm gì hắn sống được đến ngày naỵ..

Một giọng cười nhẹ hơn tiếp nối :

- Ta muốn hắn sống. Hắn dù là sắt, ta có cách nung cho hắn mềm.

Hắn dù là kim cương, ta có cách mài dũa hắn trở thành một trang sức của ta. Bất cứ hắn là gì, ta vẫn có cách biến hắn thành một công cụ của ta!

Người đó lại cười khanh khách, rồi tiếp :

- Ngươi biết chứ? Ngươi biết ý ta đã quyết tâm chứ?

Giọng cười phát huy một ma lực, cái ma lực có thể hút được những vật thể vô tri giác, cấp cho mỗi vật thể một linh hồn...

* * * * *

Phương Bửu Ngọc uốn mình thành một khoanh tròn, lòn qua cửa hang bên dưới, theo giòng nước thoát ra.

Sức hút của nước khá mạnh, nước cuốn chàng, đẩy chàng, có làm cho chàng đau đớn phần nào, nhất là qua những lần chàng va chạm vào vách hang.

Nhưng chàng có cái gan lì chịu đựng mọi đau đớn, chàng có cái tâm kiên trì giúp chàng giữ vững ý chí vượt qua bao gian khổ, chàng tin chắc là giòng nước đó, dù siết mạnh đến đâu, cũng chẳng làm cho chàng chết được.

Không, mạng chàng chưa dứt, trong giòng nước cuốn đó, giả sử chàng còn đứng lại nơi đáy hầm, giòng nước đó bất động, thì có thể chàng chết.

Nhất định trên thế gian này, chẳng bao giờ có một kẻ nào đủ năng lực chạm đến mạng sống của chàng nổi.

Cái sanh mạng của chàng, nếu có phải mất, thì chỉ có một người có thể làm mất thôi, người đó là đấng vạn năng, người đó là chủ tể muôn loài, động vật và bất động vật.

Người đó là hóa công!

Đừng ai hòng thiết kế, định mưu hãm hại chàng nổi!

Giòng nước chảy mạnh, tuy có làm chàng đau đớn qua những va chạm và chướng ngại, song được cái lợi là chảy mau, bởi có mạnh mới có mau, và hiện tại chàng còn mong mỏi gì hơn là thoát đi mau!

Xem cho biết khi thoát lọt ra ngoài rồi, bên ngoài đó là đâu, có những gì đang chờ đợi chàng.

Một tiếng vút vang lên, tiếng của vật gì đang bị dồn ép trong áp lực, vọt ra ngoài áp lực đó, rồi tiếng nước im bặt.

Nước im bặt, là nước không còn rút mạnh nữa, nước không còn chênh chiều nữa, nước đã bình thản và bằng phẳng trở lại, mất cái nghịch thường thì nước lại êm ái như thường, chàng biết là nước đã bằng phẳng trở lại rồi, bởi tiếng chảy không còn vang lên, mà chàng vẫn bồng bềnh phiêu lãng.

Nhưng, nơi nước thoát ra đó, là sông, là biển, hay ao hồ?

Nước không chảy, nước không nổi sóng, hẳn nơi chàng thoát ra là một vũng ao rồi.

Chàng vươn dài tay, chân, chàng ưỡn ngực, thả mình lập lờ trên mặt nước thở mấy hơi dài cho khoan khoái.

Nghe trong người thoải mái rồi, chàng đảo mắt nhìn quanh.

Quanh chàng, là trúc xanh, là hoa muôn sắc, là cỏ mượt như thảm nhung, quanh chàng là các tầng trúc, nhưng lại có hoa.

Chàng nhìn thấy một hòn giả sơn, quanh giả sơn, hoặc xa hoặc gần có những lương đình, có những nguyệt các, ngôi đình, ngôi các nào cũng được kiến trúc tân kỳ.

Xa xa, là rừng trúc, gần bên là hoa viên.

Hoa viên thanh tịnh phi thường bởi chẳng có nhiều cây cao, nên chim chóc không quy tụ, chim lắng tiếng, người lắng bóng...

Phương Bửu Ngọc khẽ làm mấy động tác, vận chuyển gân cốt cho tay chân bớt tê dại, rồi bơi vào bờ.

Chàng bước lên, đi thẳng tới hòn giả sơn.

Lại nhìn quanh quẩn, nhìn một thoáng, chẳng thấy động tịnh gì, chàng nấp sau hòn giả sơn một lúc.

Nơi khoảng giữa hoa viên và rừng trúc có những rặng ngô đồng, dưới tán ngô đồng có mấy tòa tinh xá, vách xanh cửa đỏ, trông u nhàn vô tưởng.

Có một khung cảnh như thế này, để tu tâm dưỡng tính, hẳn phải là tuyệt lắm rồi!

Chàng nấp tại đó, không lâu lắm, cảnh thanh tịnh bị tiếng cười đâu đây phá vỡ. Chàng lắng nghe, thì ra tiếng cười phát xuất từ bên trong cửa sổ của một tòa tinh xá, vọng đến tai chàng.

Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa khung cảnh thanh nhã như thế này, có gió lành rì rào trên đầu trúc, gió đưa hương hoa thoang thoảng trong không gian, gió động cành trúc, làm cho những con chim rỉa lông nơi lá rậm chao chao mình, líu lo hòa hát...

Phương Bửu Ngọc quên hẳn mình là một tù nhân vừa vượt ngục, quên hẳn gian nguy từ sau đuổi tới, hoặc ở phía trước chực chờ, chàng nhắm mắt mơ màng, tận hưởng cái êm dịu của cảnh tuyệt trần, thoát tục.

Một lúc sau, sau khi đắn đo, chàng rời hòn giả sơn, phi thân đến tòa tinh xá, nơi có tiếng cười phát ra.

Chàng ngang nhiên xô cửa bước vào.

Chàng biết rõ, hành tung của chàng thế nào rồi cũng lộ, sớm muộn gì cũng bị lộ, thì tại sao chàng lại phải nấp nơi hòn giả sơn mãi để cuối cùng vẫn phải bị phát giác như thường.

Tại sao phải nấp tại đó trong khi chàng có thể xuất hiện kia mà.

Thà xuất hiện đương đầu với chúng hơn là nấp tại chờ đợi, chung quy rồi cũng phải đương đầu với chúng.

Ngang nhiên mà xuất hiện, mới có oai phong chứ!

Chàng ngang nhiên xô cửa, đường hoàng bước vào.

Trong tinh xá, nơi bốn vách có những gương đồng bóng loáng, trong tinh xá có bảy tám thiếu nữ đang soi mình trước những mảnh gương, hoặc vén tóc hoặc tỉa lông mày, hoặc uốn mình tìm một vài nét cong tuyệt mỹ để mà khai thác, để mà áp dụng trong cái thuật quyến rũ...

Có nàng đang ướm một chiếc áo mới, có nàng đang vuốt lại một nếp nhăn nơi chiếc áo thích hợp, chưa muốn vất đi để thay chiếc mới.

Tất cả đều đang làm đẹp, tất cả đều đang sửa chữa cái đẹp lệch lạc do chàng đùa cợt vừa rồi trên bàn tiệc của Đông Phương Ngọc Hoàn.

Chúng là những trà sơn thiếu nữ, những cô gái hái trà có những vũ điệu mê hồn, những khúc ca say đắm...

Chúng thấy chàng đột nhiên xâm nhập vào một nơi biệt lập của chúng, cùng kêu rú lên cùng chạy tứ tán.

Chúng như một đàn chim sẻ thấy bóng lão ưng, hoặc một đàn gà con vừa nghe tiếng vỗ cánh của diều hâu.

Chúng không chạy ra ngoài, chúng chạy vào trong bên sau chiếc màn, phút chốc tiếng chân im bặt, tiếng rú cũng im bặt, tòa tinh xá trở lại trầm tịch như cảnh hoang.

Nhưng chẳng phải chúng rút lui tất cả như Phương Bửu Ngọc đã nghĩ.

Một nàng còn ở lại, nàng ngồi trước mảnh gương đồng. Nàng vận một chiếc áo mỏng như khói, trắng như tuyết, tóc nàng buông xõa, màu đen huyền của tóc phản ánh với màu áo tạo thành một bức tranh tố nữ tuyệt vời.

Nàng bất động.

Song còn nữa! Còn một thiếu phụ nữa, một thiếu phụ ngồi cạnh chàng tay cầm chiếc lược, chải trên suối tóc đen huyền của nàng, thiếu phụ cũng đẹp tuyệt vời, dù là cái đẹp nửa chừng xuân.

Nhưng, thiếu nữ là ai nếu không phải là Tiểu công chúa?

Trên đời này có người giống người như thế chăng?

Nếu không có người giống người như hai giọt nước, thì hẳn thiếu nữ phải là Tiểu công chúa rồi!

Thiếu phụ có thấy chàng chăng? Tiểu công chúa có thấy chàng chăng? Cả hai có thấy tất cả thiếu nữ khác đều chạy trốn hết chăng?

Chỉ biết Tiểu công chúa thản nhiên, thiếu phụ thản nhiên.

Tiểu công chúa bất động để cho thiếu phụ làm đẹp cho nàng.

Thiếu phụ cũng bình thản tiếp tục phần việc làm đẹp cho Tiểu công chúa.

Thiếu phụ không phải là người xa lạ lắm đối với chàng...

* * * * *

Phương Bửu Ngọc đứng gần vọng cửa, bất động.

Lâu lắm Tiểu công chúa quay đầu lại, trông thấy chàng, thay vì kêu lên nàng lại im lặng.

Nàng nhìn chàng, nhìn một lúc lâu, gương mặt trầm tịnh đó vụt trở nên kinh ngạc.

Rồi qua một lúc lâu nữa thiếu nữ run run giọng :

- Ngươi... ngươi là Bửu Nhi? Phương Bửu Nhi?

Phương Bửu Ngọc gật đầu :

- Phải! Phương Bửu Nhi đây!

Tiểu công chúa kinh ngạc, rồi hỏi như vậy có nghĩa là từ ngày ly tán đến nay, nàng mới gặp chàng lần đầu.

Thế là nghĩa làm sao? Mới gặp nhau lần đầu sao?

Tiểu công chúa tiếp :

- Sáu năm! Sáu năm dài!... Ta không gặp ngươi! Ngươi thay đổi quá nhiều... ngươi lớn lên... ngươi trưởng thành... ta... thực tình... ta khó nhận ra ngươi ngay...

Nàng càng thốt, giọng càng rung rung rất mạnh niềm xúc động nơi nàng đã lên cao độ.

Rồi nàng đứng lên nàng đứng lên mới tỏ lộ rỏ thân hình nàng rung như giọng nói của nàng.

Phương Bửu Ngọc mỉm cười :

- Hơn sáu năm nay, ngươi chẳng hề gặp ta một lần nào sao?

Tiểu công chúa gật đầu :

- Đúng vậy, từ ngày chia tay nhau trên thuyền buồm ngũ sắc thấm thoát đã sáu năm hơn rồi.

Phương Bửu Ngọc vẫn mỉm cười.

Tiểu công chúa cúi gầm đầu, gượng điểm một nụ cười :

- Có! Ta có gặp ngươi đêm qua...

Nàng tiếp :

- Nhưng, đêm qua ta nằm mộng gặp ngươi! Chừng như mỗi đêm ta mỗi gặp ngươi trong mộng!

Bỗng nàng chạy đến cạnh Phương Bửu Ngọc, chừng như chạy như vậy nàng mệt lắm, nàng đứng thở, cách thở của nàng có vẻ nũng nịu, lồng ngực phồng lên xẹp xuống, chứng tỏ niềm xúc động đang xâm chiếm nàng, rồi nàng vươn cánh tay vòng qua cổ chàng, rồi nàng câu cứng vòng tay nơi đó, cuối cùng thì nàng òa lên khóc.

Phương Bửu Ngọc tối mắt lại, có thể là chàng cũng xúc động như nàng, và niềm xúc động làm mờ mắt chàng, chàng vì mất thần mà mờ mắt, hay vì lệ đọng thành màn che mờ mắt, điều đó chỉ có chàng mới biết rõ cho mình mà thôi.

Chàng thở dài, không làm một cử động nào dù Tiểu công chúa đang ghì vòng tay nơi cổ chàng.

Chàng như pho tượng đá đứng sững tại đó.

Tiểu công chúa khóc một lúc rồi hỏi :

- Làm sao ngươi đến đây được? Tại sao ngươi chẳng nói gì cả?

Phương Bửu Ngọc từ từ đưa tay lên, định bắt bàn tay đó lên mớ tóc đen huyền của nàng, định xoa xoa lên mớ tóc đó, tỏ vẻ âu yếm song ngón tay vừa chạm phải mấy sợi tóc đầu tiên, chàng tụt tay về rồi buông thõng xuống như trước.

Đoạn chàng, thở dài mấy tiếng rồi nhẹ giọng hỏi :

- Ngươi bảo ta nói? Ngươi muốn ta nói gì?

Tiểu công chúa nũng nịu :

- Nói những gì mà ngươi tao ngộ trong mấy năm qua, nói là... là...

ngươi hằng tưởng nhớ đến ta, ngươi luôn luôn tưởng nhớ đến ta giờ phút nào cũng nhớ đến ta...

Phương Bửu Ngọc lại thở dài :

- Trong mấy năm nay ta vẫn mạnh như thường, bằng cớ là ta có mạnh mới còn gặp lại ngươi đây? Và ta luôn luôn tưởng nhớ đến ngươi, đêm qua ta có nằm mộng ta thấy ngươi trong mộng, ta... ta...

Giọng chàng đột nhiên khàn lại, rồi sền sệt, cuối cùng chàng không tiếp được trọn câu.

Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên bên ngoài song cửa.

Tiểu công chúa run bắn người lên, hấp tấp nói :

- Nguy rồi! Nguy rồi! Có người đến đó! Nơi đây không phải là chỗ an toàn...

Nàng buông vòng tay quanh cổ chàng, nàng nắm tay chàng, lôi nhanh vào phía sau bức màn, rối hấp tấp nói :

- Yên trí theo ta, phải theo ta mới mong an toàn, ta không thể để cho họ hại ngươi...

Qua khỏi bức màn, vượt qua hai gian phòng nữa Tiểu công chúa mới dừng chân, quay mình lại đóng cửa.

Nơi chàng đến là một gian phòng vô cùng hoa mỹ, cạnh tường có một chiếc giường, giường tỏa ra một mùi thơm quyến rũ phi thường.

Chiếc giường đó hẳn là một vật thường hiện trong tâm tưởng của mỗi nam nhân, bởi loại giường đó chỉ giành cho mỹ nhân, khi mỹ nhân nằm trên giường, sắp sửa đưa hồn vào mộng hình ảnh đó hấp dẫn làm sao!...

Giường đã thơm, màn giường lại mỏng, màu hồng hồng một màu mát mắt, rồi gối cũng hồng, màn hồng, gối hồng, bên cạnh chăn trắng toàn gian nhà chỉ dùng một màu, màu hồng, trừ chiếc chăn màu trắng, ý chừng người chiếm gian nhà này muốn mượn màu trắng đó phản chiếu màu hồng tỏ rỏ cái tinh khiết của con người thanh nhã.

Phương Bửu Ngọc nhìn quang cảnh như kinh ngạc...

Tiểu công chúa hơi đỏ mặt trước khi thì thầm với chàng :

- Phòng... phòng ngủ của ta đó!

Nàng mời chàng ngồi, nàng rót một chén trà đặt trước mặt chàng, mời chàng uống.

Phương Bửu Ngọc nhìn chén trà bất động...

Đôi mắt nàng ngời lên một ánh sáng kỳ dị, ánh sáng đó ẩn ước cái vẻ bi thương, oán hận, cảm kích... Nhưng tất cả đều mơ hồ...

Tiểu công chúa hỏi ;

- Có khát không? Sao chẳng uống? Hay ngại có chất độc?...

Tay đưa ra tiếp nhận chén trà, mắt nhìn đăm đăm Tiểu công chúa, Phương Bửu Ngọc vẫn trầm lặng không thốt một tiếng nào.

Tiểu công chúa cũng trầm lặng nhìn chàng.

Nàng có vẻ oán hận chàng, nàng biểu lộ niềm oán hận qua ánh mắt, song nàng chẳng nói gì.

Ánh mắt đó chừng như muốn nói ;

- Ta đưa ngươi vào phòng riêng của ta, ta dùng chén riêng của ta rót trà đãi ngươi, sao ngươi không biết cảm kích ta, sao ngươi có thái độ hững hờ, xa vắng? Ta làm sao? Ta phải làm sao cho ngươi vừa ý thích ngươi? Ngươi muốn ta phải làm gì?

Phương Bửu Ngọc cuối cùng rồi cũng nâng trén trà, uống cạn.

Tiểu công chúa ôm chàng ghì chàng một lúc lâu, rất lâu, rồi vòng tay nới lỏng, đôi chân từ từ nhín bước, bước lùi, lùi một bước, hai bước, ba bốn bước...

Hai xác thân xa rời nhưng Tiểu công chúa còn dán mắt nhìn chàng, trong ánh mắt như có một trời tình tứ bao la...

Phương Bửu Ngọc nhìn nàng song ánh mắt của chàng mơ mơ màng màng...

Chàng cũng lùi dần, một bước, hai bước, ba bốn bước...

Tiểu công chúa chớp mắt :

- Ngươi mệt mỏi? Ngươi muốn nằm nghỉ một chút?

Phương Bửu Ngọc khẽ nhếch một nụ cười, nụ cười hàm cái ý vừa thương cảm, thương cảm cho người, mà vừa thống khổ cho mình. Nụ cười ẩn ước cái vẻ mỉa mai, khinh miệt...

Sau cùng chàng thốt :

- Phải đó! Ta muốn nằm nghỉ một chút, ta muốn nằm nghỉ chẳng phải vì ta quá mệt, mà là... vì... vì...

Chàng không tiếp nối, đôi mắt của chàng nhìn xuống chén trà, đôi mắt thay đôi môi, nói lên đoạn cuối của câu bỏ lửng.

Tiểu công chúa lắc đầu :

- Ta không hiểu cái ý của ngươi như thế nào?

Phương Bửu Ngọc khẽ cau mày :

- Ngươi không hiểu? Thực sự không hiểu?

Chàng cười, nụ cười của chàng giờ đây thê lương làm sao? Thần sắc của chàng mệt nhọc trông thấy, đôi mắt mơ màng, đôi mắt mất cả thần, chàng cố ưỡn ngực lên một chút cho bớt uất ức, rồi tiếp :

- Chén trà có độc! Ngươi tưởng ta không biết sao?

Tiểu công chúa trố mắt, nhưng rồi lại căm hờn cao giọng hỏi :

- Trà có độc... đã biết là có độc sao ngươi còn uống?...

Phương Bửu Ngọc cười khổ :

- Ta biết ngươi, ngươi không... thành thật... ngươi không nói thật với ta, ta biết ngươi lừa ta song ta không oán ngươi, ta biết ngươi muốn cho ta uống chén trà đó, ta phải uống với ngươi chén trà đó, bởi biết như vậy ta uống! Ta uống cho ngươi dù ta có ra sao? Chẳng quan hệ gì.

Uống trà cho người, vì người dù biết rằng trà có độc, một kẻ nào si tình cũng có thể uống được, uống rồi nói ra cho người hạ độc phải cảm động, cho người hãm hại mình phải hối hận.

Câu nói đó thông thường, ai ai cũng nói được, bởi tánh chất thông thường của nó thành ra quá thô tục.

Nhưng, nghĩ lại cho kỹ, dù câu nói có thô tục bao nhiêu, cũng hàm chứa một phần nào tha thiết như vàng, như ngọc, như sắt, như son...

Tiểu công chúa trố mắt :

- Ngươi lí nhí những gì? Ta không hiểu nổi!

Phương Bửu Ngọc gật gù :

- Hiểu! Ngươi hiểu mà! Chung quy rồi ngươi cũng hiểu... Ta hỏi ngươi cái người chải tóc cho ngươi vừa rồi là ai thế? Ta muốn ngươi cho ta biết điều đó!

Phương Bửu Ngọc hỏi rồi không đợi nàng đáp, lại gật gù rồi lại tiếp :

- Hỏi, để mà hỏi, hỏi để tỏ cho ngươi biết là ta có chủ ý, chứ ta đã biết người đó là ai rồi!

Tiểu công chúa gấp giọng :

- Ai? Ngươi đó là ai?

Phương Bửu Ngọc thở dài :

- Nàng là Châu Nhi! Nàng đã hại ta một lần trong cái lốt Âu Dương Châu!

Tiểu công chúa đưa tay vuốt tóc không đáp.

Phương Bửu Ngọc tiếp :

- Ta nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Một Châu Nhi, Một Lý Anh Hồng, ta có làm gì họ đâu, thế mà họ vẫn có thể lừa gạt ta như thường! Trên thế gian này có ai đủ quyền năng sai họ lừa ta? Nếu có kẻ nào đó đủ quyền năng sai sử họ làm những việc mà họ không muốn làm, kẻ đó không ai khác hơn là... ngươi!

Chàng mơ màng một chút đoạn kết luận :

- Ta biết chắc những điều họ đã làm, đối với ta họ chẳng bao giờ muốn làm, bởi vì họ không thể cự tuyệt nên họ phải làm!

Tiểu công chúa định nói gì, đắn đo một giây rồi nín lặng.

Nàng nín lặng, thì Phương Bửu Ngọc lại tiếp :

- Ta cũng nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Vô luận ta đi đến đâu, người trong Ngũ Hành ma cung cũng theo dõi ta, vô luận ta sắp làm gì người trong Ngũ Hành ma cung cũng biết trước!

Chàng mỉm cười chua chát :

- Bây giờ ta mới biết, ta chưa ra khỏi nơi ta là có họ chực sẵn bên ngoài. Giả sử như nơi nào ta đến mà không có họ thì đúng là cái nơi do ngươi xuất hiện đưa ta đến, để dây dưa giờ khắc cho họ đến kịp. Hoặc giả nơi nào họ mai phục mà ta không đến, thì cũng chính ngươi đưa ta đến, để lọt vào vòng mai phục của họ! Chẳng hạn nơi vùng mộ địa đêm nào! Ngươi để cho họ bắt ngươi, bắt ngươi là để câu nhử ta vào tròng!

Ta tưởng trong thiên hạ ngày nay có ai đủ sức chế ngự ngươi chứ? Võ công của ngươi giờ đây đã đạt đến mức độ tân kỳ, ngươi buông tha kẻ khác thì có, chứ làm gì kẻ khác gây khó dễ cho ngươi?

Giọng chàng dần dần suy nhược, chàng nói một lúc chừng như kiệt sức nên thở gấp, chẳng khác nào một cao thủ tận dụng chân ngươn trong một cuộc chiến gay go, cuối cùng khí lực tiêu hao nhiều phải thở gấp để lấy sức.

Thì chàng chẳng trải qua cuộc chiến cam go là gì? Hạ đối thủ không mệt bằng diễn tả bao nhiêu ý nghĩ đó diễn tả trước một Tiểu công chúa.

Tiểu công chúa vẫn đưa tay vuốt mái tóc, tóc đã thẳng lắm rồi mà nàng còn vuốt mãi, chừng như thẳng như vậy, mà nàng chẳng vừa lòng.

Hay là nàng vuốt mái tóc cho tâm tư rộng thời gian suy tính?

Tóc nàng không rối, chỉ có tơ lòng rối thôi mà tơ lòng rối thì bàn tay nàng bất lực, nàng vuốt tóc để tưởng tượng là mình vuốt tơ lòng, gỡ rối tơ lòng.

Có thiếu nữ nào không thích săn sóc mái tóc, thẳng hay quăn, ngắn hay dài tùy ý mà săn sóc.

Nhưng chẳng thiếu nữ nào săn sóc được tơ lòng, nếu tơ lòng rối và vĩnh viễn phải chịu rối, suốt đời mang gút rối. Cho rằng gỡ được chẳng qua là việc làm miễn cưỡng, làm để tự dối lòng để tự an ủi mình, có thế thôi.

Người khôn, tơ lòn có rối không nên mó vào, càng mó vào càng làm thêm rối.

Nhưng chẳng lẽ nàng ngồi vuốt tóc mãi?

Làm sao cũng phải nói, ít nhất cũng một câu. Nàng nhẹ giọng hỏi :

- Những lời nói đó ngươi nói ra từ tâm thành mà nói hay do cái ý xạo?

Phương Bửu Ngọc mơ màng :

- Ta nói thật! Lời nói của ta phát xuất từ tâm thành! Ta không nên dàn cảnh theo ý xạo.

Tiểu công chúa lại hỏi :

- Cái tâm thành của ngươi có thừa nhận những lời đó là thật chăng?

Phương Bửu Ngọc đáp :

- Ta không muốn tin là thực, song ta không thể không tin!

Tiểu công chúa vụt cười lạnh, tuy giọng cười lạnh lùng, song nghe ra thê lương làm sao!

Nàng hỏi tiếp :

- Thông minh! Tự tin! Tại sao ngươi dám đoán định những lời ngươi vừa nói là sự thật?

Phương Bửu Ngọc thở dài.

Tiếng thở dài thay lời đáp chàng không đáp mà chỉ thở dài cái ý nghĩa còn đầy đủ hơn lời đáp.

Tiểu công chúa run run giọng :

- Sao ngươi chẳng thử nghĩ xem, những việc đó phát sanh cũng có thể là do người khác? Người khác vẫn có khả năng làm cho những việc đó phát sanh chứ?

Phương Bửu Ngọc mỉm cười :

- Còn ai nữa? còn ai đủ khả năng?

Ánh mắt của Tiểu công chúa đột nhiên trở thành sắc bén, nàng bắn tia sắc bén đó, thẳng vào mặt chàng :

- Theo ngươi, chắc chẳng còn ai hoá trang thành ta có dung mạo như ta, ngôn từ cử động như ta, để làm cái việc đó sao? Sao ngươi chẳng chịu thử nghĩ như thế? Ngươi không nghĩ rồi ngươi lại oán hận ta!...

Phương Bửu Ngọc điềm nhiên :

- Ta... ta nào oán hận ngươi? Ta biết vô luận ngươi làm gì những điều ngươi làm đều do hoàn cảnh, chính hoàn cảnh của ngươi bức bách ngươi làm, chứ chẳn phải do cái tâm ngươi muốn làm, ta đồng tình với ngươi, nào ta dám nuôi niềm oán hận đối với ngươi!

Tiểu công chúa dậm chân :

- Nói mãi chung quy ngươi cũng chẳng tin ta! Ta đối vơi ngươi bằng cái tâm như thế nào? Sao ngươi đem cái tâm đó đối với ta? Ta hận ngươi!... Ta hận ngươi! Bửu Nhi...

Nàng bước tới, như ngày nào trên thuyền buồm ngũ sắc, nàng dang tay, tát vào mặt chàng.

Cái tát đó mặt chàng hứng trọn nhưng tâm chàng đau, và nàng mượn mặt chàng để tát vào tâm chàng.

Đang ngồi, Phương Bửu Ngọc vụt đứng lên run giọng :

- Ngươi...

Tiểu công chúa, nghiến răng, dậm chân :

- Ta hận ngươi! Vĩnh viễn ta chẳng muốn thấy mặt ngươi...

Lệ thảm trào ra, nàng đưa tay che mặt, nàng gào lên quay mình chạy ra ngoài.

Phương Bửu Ngọc lặng người tại chỗ nhìn theo bóng nàng, lòng hoang mang...

Thật?... Giả?...

Nào ai biết là chân? Nào ai biết là giả? Ngoài nàng?

Cái điều làm cho Phương Bửu Ngọc khó nghĩ là nàng có thể làm như vậy được chăng?

Nếu không là nàng thì là ai? Tiểu công chúa nào đến phòng chàng, dụ chàng đến mộ địa? Giả chăng? Kẻ nào giả mạo nàng để lừa chàng?

Một nàng Tiểu công chúa từ ngôn từ, cử động, không sai một điểm nhỏ, nàng ấy giả chăng?

Chàng lẩm bẩm :

- Nếu có người giả mạo nàng, thì ta nghi oan cho nàng rồi... Nhưng ta tin ta không nghi oan đâu, ta tin ta chẳng lầm! Ta tin là sự tình đích xác như vậy rồi!

Rồi chàng lại nghĩ ;

- Có cái gì chứng minh, là thật, là giả? Ta biết đích xác lý do suy luận, do linh giác đã chắc gì là thật? Nàng nói cũng có lý lắm chư!

Giả chân, chân giả, chàng chưa tin hẳn như thế nào, tâm tư chàng hết sức hỗn loạn.

Chính đáng lúc nhiều ý niệm phát sanh trong tâm tư, chàng thấy cảm thấy chân tay bất lực, đầu óc quay cuồng, màn đen từ từ buông phủ trước mặt, màn đen dày dần dần, cuối cùng màn đen phủ trùm lên toàn thân thể chàng.

Chàng ngã sụm xuống tại chỗ.

* * * * *

Phương Bửu Ngọc thất tung đã mấy hôm rồi.

Trong những biến cố trên giang hồ gần đây, sự thất tung của chàng là một biến cố được truyền bá sâu rộng hơn mọi biến cố khác.

Sự kiện đó quan trọng chẳng phải do con người chàng phi thường, trái lại người ta xem sự thất tung của chàng là một điều sỉ nhục cho con nhà võ, một sỉ nhục mà gần đây không một nhân vật bại hoại nào có thể làm, hoặc giang hồ phê phán nặng như vậy.

Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương, Tiểu Tướng Quân Kim Tổ Lâm và bảy vị đệ tử bảy môn phái lớn cũng vì sự kiện đó mà giang hồ bớt trọng vọng.

Những thiếu nữ si cuồng vì chàng xem chàng như thần tượng từng giật một sợi tóc, một chéo áo của chàng để làm vật báu, nhìn vật báu mà tưởng nhớ đến người hùng của lòng họ, những kẻ đó giờ đây không tiếc lời nguyền rủa chàng.

Chàng từ ngôi vị hoàng tử của những lòng xuân, rơi xuống hàng ngũ bọn hành khất.

Đối với các nàng, hiện tại chàng còn kém hơn một hành khất, bởi hành khất chỉ nghèo hèn thôi, còn chàng là con người man trá xảo quyệt đáng tởm, đáng xa lánh.

Hành khất chỉ hôi hám xác thân, y phục, những cái hôi hám đó thể thay đổi bằng cái lốt huy hoàng được.

Chàng thì hôi hám tâm hồn, dơ dáy tư cách, cái hôi hám đó hủy diệt trọn vẹn nhân phẩm của chàng.

Mà con người đã mất nhân phẩm thì còn đứng làm sao giữa giòng đời, còn nhìn làm sao người đời?

Không ai cầu thân một con người như vậy cả.

Bọn thiếu nữ thất vọng rồi thẹn cho mình quá bồng bột, đem hình đất mà tô vàng, đặt thành thần tượng, họ thẹn rồi sanh hận. Giả sự họ chụp được chàng, là họ dám xé xác chàng ra ngay.

Tuy Vạn Tử Lương biết rõ thực chất của con người Phương Bửu Ngọc, song trước những chứng tích như vậy, y còn làm sao biện bạch cho chàng?

Cái điều làm cho Vạn Tử Lương bất mãn nhất, là chàng bỏ đi mà chẳng có một lời cáo biệt với y hay với bất kỳ ai trong bọn.

Y cũng như nội bọn, làm sao hiểu được nguyên nhân Phương Bửu Ngọc bỏ đi mà chẳng cáo tử?

Thực sự chàng có bỏ đi đâu? Chàng không có ý đó, đã không có ý bỏ đi thì cáo biệt thế nào được?

Họ cứ cho rằng chàng lặng lẽ bỏ đi âm thầm rời họ, họ chỉ nghĩ là chàng khổ sở lắm mới hành động như vậy.

Chẳng một ai biết là quanh chàng có muôn ngàn mảnh lưới giăng giăng, một bước chân không dè dặt là rơi vào cạm bẫy, những cạm bẫy đó đều có thể làm chết người cả.

Họ phiền Phương Bửu Ngọc, phiền vì chàng khi phụ hảo ý của họ.

Thiên Đao Mai Khiên đúng là một tay có khí phách anh hùng. Đối với sự thất tung của Phương Bửu Ngọc, y chẳng phê bình một tiếng, đừng nói là y có một tiếng ác đối với chàng.

Chàng thất tung, thì đại hội Thái Sơn có cái cơ phát động trở lại, phàm cái gì bị dồn nén bị hủy diệt miễn cưỡng, khi phát trở lại phải mãnh liệt phi thường.

Bao nhiêu thiếu niên anh tuấn đều cảm thấy lòng hiếu thắng bị kích động mạnh.

Có kẻ đi xa hơn cho rằng mất thời gian khi đặt kỳ vọng nơi một người hữu danh vô thực như Phương Bửu Ngọc.

Bọn thanh thiếu niên đó cho rằng tài nghệ của Phương Bửu Ngọc chẳng đáng kể gì, nếu bỏ qua cuộc tỷ thí tại Thái Sơn, mà chỉ định chàng làm đại diện võ lâm tranh tài cùng ngưới áo trắng, thì cầm chắc cái bại trong tay, bởi chàng nào phải là thiên hạ đệ nhất anh hùng?

Và cái danh từ đệ nhất anh hùng phải thuộc về một trong những tài hoa son trẻ tham sự kỳ tỷ thí sắp tới đây.

Như vậy là cuộc tỷ thí tại Thái Sơn phải khai diễn rồi!

Như vậy là phải có máu đổ thây rơi, qua cuộc loại trừ để tìm một đại biểu.

Chọn được đại biểu rồi, bao nhiêu người phải chết trong cuộc tuyển chọn đó?

Võ lâm Trung Nguyên còn gì? Lớp già tàn tạ, lớp trẻ bừng lên, bừng rồi tắt như ngọn lửa rơm, bởi cuộc tỷ thí tại Thái sơn sẽ dập tắt những ngọn lửa nồng đó.

Bao nhiêu thanh thiếu niên phải táng mạng trong cuộc chiến tuyển chọn nhân tài?

Và người được tuyển chọn sẽ làm nên trò gì chăng? Hay lại chờ chết nơi tay người áo trắng?

Như vậy cuộc tuyển chọn đó có ích lợi gì, nếu không là võ lâm Trung Nguyên tự diệt?

Có một điều kỳ quái nhất là những kẻ từng bại nơi tay Phương Bửu Ngọc, từng khâm phục tài nghệ chàng, những kẻ đó hẳn phải biết thực tài của chàng như thế nào, họ lại lặng im không tìm một lời biện hộ cho chàng.

* * * * *

- Tai họa!... Tai họa!... Tai họa!...

Tai họa ở đâu? Tai họa cho ai?

Trong gian phòng, đèn không sáng lắm, bên cạnh ngọn đèn Vạn Tử Lương không ngừng thở dài, chốc chốc lại kêu khẽ :

- Tai họa!.... Tai họa!

Y kêu lên hai tiếng đó, chẳng biết bao nhiêu lần rồi.

Kim Bất Úy đột nhiên vỗ tay xuống bàn, rồi đứng lên cao giọng :

- Đi! Phải đi! Tôi phải đi tìm hắn!

Công Tôn Bất Trí ngẩng đầu lên nhìn y :

- Đi? Tìm Lữ Vân? Ngô Thiết Linh?

Kim Bất Úy gật đầu :

- Đúng! Chúng ta phải đi tìm họ, chúng ta phải hỏi họ thực sự Phương Bửu Ngọc có thực tài chăng? Tôi muốn hỏi họ tại sao họ không biện bạch một tiếng nào cho Phương Bửu Ngọc. Nếu Phương Bửu Ngọc là một tên man trá xảo quyệt, họ bại nơi tay Phương Bửu Ngọc, họ có vinh dự gì?

Công Tôn Bất Trí thở dài :

- Các người dù muốn đi tìm họ dù muốn họ biện bạch cho Phương Bửu Ngọc, vị tất nỗi oan này được giải tỏa? Hà huống Bửu Ngọc..., hắn...

Y thở dài dừng lại đó, không tiếp nữa.

Kim Bất Úy cương quyết :

- Vô luận làm sao, chúng ta phải tìm họ, yêu cầu họ hướng về thiên hạ quần hùng nói cho minh bạch, rằng Phương Bửu Ngọc chẳng phải như vậy, Phương Bửu Ngọc vì một lý do nào đó.

Vạn Tử Lương trầm buồn ra mặt :

- Chúng ta nên đi chăng? Đi để rồi...

Thạch Bất Vi đột nhiên cao giọng :

- Đi! Nên đi!

Mạc Bất Khuất, Kim Tổ Lâm, Ngụy Bất Tham, Tây Môn Bất Nhược cùng một loạt đứng lên.

Dương Bất Nộ hét :

- Phải đi! Đi ngay bây giờ!

* * * * *

Họ có biết đâu, sau cái ngày giao thủ với Phương Bửu Ngọc, bọn Lữ Vân, Ngư Truyền Giáp, Ngô Thiết Linh đã rời nhà ra đi?

Những người đó đi đâu?

Chính những người nhà của họ cũng chẳng biết được, bởi mỗi người đều ra đi hấp tấp, vội vàng, mỗi người đều bí mật ra đi, đi như người trốn tội.

Họ đi, không phải họ cùng đến một nơi, họ đi mỗi người một hướng, họ đến mỗi người một địa phương, họ không cùng đi một ngày bởi có kẻ trước người sau, giao thủ với Phương Bửu Ngọc và họ khởi hành sau ngày giao thủ.

Họ đi ngày khác, họ đi khác phương hướng, nhưng họ cùng đi một mục đích.

Mỗi người có tiếp nhận một phong thơ ngay sau ngày giao thủ, tiếp được thơ rồi là họ đi liền.

Họ đi gấp đến độ không kịp thu xếp hành trang.

Phong thơ đó nói gì? Chỉ có họ biết mà thôi chẳng một ai biết nội dung phong thơ thì làm gì biết được người gởi phong thơ?

Bọn Vạn Tử Lương phải nhọc công xuôi ngược bao nhiêu đoạn đường, để rồi hoàn toàn thất vọng.

* * * * *

Thực ra Phương Bửu Ngọc ngã xuống, nhưng ngã ngồi ngay trên giường chứ chưa ngã trên nền.

Chàng kiên tâm trong mông lung hắc ám, cố chống lại hôn mê.

Chàng cắn răng, cố định thần, giữ cho nhãn lực không dao động, nhãn lực dao động là đôi mi nặng nề, mắt chàng sẽ khép lại mà mắt khép lại là tâm thần chìm lịm vào âm u ngay.

Tuy nhiên chàng cảm thấy làm cái việc đó rất khó khăn, càng cố gượng nhướng mắt, đôi mí càng trầm xuống.

Đôi mi càng nặng, chàng càng cắn chặt hai hàm răng, cố cắn cho đau, dùng cảm giác đau để đánh thức mọi hôn trầm.

Điều quan trọng là chàng phải giữ đôi mắt mở mãi, nếu đôi mắt nhắm lại, tức nhiên chàng lại bại cuộc, bại cuộc vì một chén trà.

Khó khăn thật!

Chàng cảm thấy khó hơn chiếm nhiều ưu thế trong cuộc ác đấu.

Bỗng, một bóng người xuất hiện trước mặt chàng. Đôi mắt chàng đang mở to, chàng cố mở to nhưng chàng chẳng thấy gì rõ cả.

Bất quá chàng thấy mờ mờ một bóng người, bóng đó đi dần về phía chàng.

Bóng đó đến gần, rồi ngồi xuống.

Thấy bao nhiêu đó thôi, chàng chẳng rõ bóng người đó là nam hay nữ bóng đó vận y phục màu gì, bóng đó tác già, tác trẻ dung mạo như thế nào?...

Bóng đó cất tiếng :

- Ngươi nhọc quá! Ngươi kiệt sức lắm rồi, nên nghĩ một lúc đi ngươi biết không? Ngươi nên ngủ một giấc, ngươi phải ngủ, cần phải ngủ.

Chàng mường tượng nhận ra giọng nói là giọng của nam nhân.

Nhưng, nam nhân sao lại có giọng nói ngọt ngào, ấm dịu, nhu hòa như thế, trên thế gian này làm gì có một nam nhân có cái âm thanh như tiếng oanh vàng?

Bóng đó lại tiếp :

- Tiểu tử ngoan! Nghe lời ta ngủ đi! Hãy ngoan! Giấc ngủ là một liều thuốc bổ, đại bổ, ngủ tròn giấc rồi ngươi sẽ thấy khoan khoái trong người, sức lực phục hồi, tinh thần sáng suốt mà kiếp vận cũng huy hoàng luôn!

Giọng nói có mãnh lực như thuật thôi miên, dù Phương Bửu Ngọc khôn trúng thuốc mê nghe giọng nói đócũng thèm ngủ liền.

Rồi đôi mí mắt từ từ sụp xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.