An Tĩnh Trong Em

Chương 91: 91: Thôi Việc




Ba ngày sau, buổi sáng.

Những tia sáng đầu tiên của ngày mới đang chạm vào cửa sổ thuỷ tinh, những tia tinh nghịch cố gắng chui xuyên qua khe hở của tấm rèm che cửa.

Bầu trời trong xanh cùng hửng nắng, những đám mây trôi nhẹ nhàng theo làn gió sáng.

Từng chậu hoa sơn trà đang phơi sắc thắm dưới ánh sáng bình minh, trên những cánh hoa mềm mại còn vương đọng những tơ sương sớm rung rinh theo làn gió.

Trong căn phòng tĩnh mịch bị tiếng chuông báo thức rung lên khi 6h15, An Tĩnh theo thường lệ thức dậy chuẩn bị đi dạy.

Sau chuyện ngày hôm đó cùng với những ngày trợ giảng nhận được sự ủng hộ của sinh viên, An Tĩnh đã trở thành giảng viên chính thức cho trường đại học.

Việc này đồng nghĩa là An Tĩnh tham gia hàng ngũ trong chức trách nghề giáo viên này, và chức nghiệp càng cao thêm.

Tuy đã trở thành giảng viên chính thức nhưng An Tĩnh vẫn như cũ đi theo Trần giáo sư nghiên cứu về thế giới sinh vật học, qua những ngày đi theo ông ấy cô thu được những kinh nghiệm rất bổ ích cho bản thân.

Đặc biệt là những kinh nghiệm đó đã giúp cô có thành quả đầu tiên trong việc nghiên cứu tế bào tái tạo tế bào thần kinh sau khi bị hư tổn do các nguyên nhân khách quan nhờ việc tạo phenylalynine* từ việc nuôi cấy mô protein để hướng đến một hướng mới trong y tế.

Và nếu nó thành công thì coi như di nguyện của ông nội cô được như ý muốn.

Phenylalynine: là một axit amin, được coi là khối xây dựng của protein trong cơ thể người.

Nhờ nó mà dẫn xuất ra axit amin Tyrosine, loại axit amin này liên quan đến dẫn truyền xung thần kinh và nó có thể coi là tiền chất của dopamine.


Khi thiếu loại axit amin này khiến cho trí tuệ bị đình trệ suy giảm, tế phào không phát triển dẫn đến các bệnh liên quan về phát triển cơ thể, đặc biệt là trẻ em.

Ngoài ra dẫn xuất của Phenylalynine này là tiền thân của melanin còn quyết định đến sắc tố, tóc và màu da của cơ thể.

Và Phenylalynine có nhiều trong thịt, cá, trứng, sữa và phô mai.

Sau khi chuẩn bị xong, An Tĩnh nhanh chóng đi tới trường đại học A.

Đỗ xe trong nhà xe giáo viên, cô kiểm tra xem trên xe mình có thiếu sót gì không.

Sau khi chắc chắn thì An Tĩnh ôm lấy tập giáo án của bản thân mình bước tới phòng nghỉ giáo viên, dù sao bây còn khá làm sớm.

Trên đường hướng tới phòng giáo viên, An Tĩnh luôn nhiều ánh mắt đánh giá khác nhau của mọi người.

Có tò mò, có sùng bái, có ganh ghét đố kỵ đủ mọi sắc thái.

Cô tưởng rằng chuyện đêm đã lặng êm xuống nhưng mà với tình trạng này thì lặng êm cũng không nổi nữa.

Thấy An Tĩnh đi đến đâu thì mọi người tự giác nhường sang hai bên để cho cô đi trước, cung phụng cô như đại tổ tông vậy.

Buồn bực, An Tĩnh nhanh chóng bước đi tới phòng nghỉ giáo viên.

Trạng thái của sinh viên lúc nãy y như những giáo viên trong phòng bây giờ, thấy An Tĩnh bước vào thì nhanh chóng nhường đường cho cô tới chỗ của mình.

Đã vậy không như thường chào hỏi cô bằng An trợ giảng, thay vào đó là An tiểu thư.

Cô đã cố gắng nói với mọi người như thế nào thì vẫn y như rằng.

Bọn họ không còn cởi mở nói chuyện với An Tĩnh nữa, mà bây giờ nói chuyện luôn trong trạng thái rào trước đón sau sợ bản thân nói gì không phải mà rước hoạ về thân mình.

Tới tiết dạy vẫn thế, bình thường lớp của An Tĩnh dạy luôn hoạt động sôi nổi nhưng bây giờ im thin thít cả lại.

Cô rầu rĩ dạy hết kiên thức rồi nhanh chóng kết thúc buổi học nhàm chán này.

Khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa thì sau lưng vang lên hàng loạt tiếng thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa vượt qua kiếp nạn vậy.

Cái tình trạng này tưởng chừng kéo dài vài ngày nhưng nào ngờ An Tĩnh cố gắng gượng sang ngày thứ 30 của tháng thì cô nộp đơn xin nghỉ việc ở trường đại học này.

Với môi trường như vậy dù cô có yêu nghề cách mấy thì cũng không thể hoà hợp được với mọi người, chỉ tiếc là bản thân không thể theo Trần giáo sư tiếp tục theo đuổi thế giới của những sinh vật đơn bào đang sinh sôi nảy nở, lý thú.


Trong trường mà không có sự hoà nhập giữa mọi người thì chả khác gì bị cô lập, thụ động với nhau cả.

Việc cô nghỉ việc ở trường đã khiến cho Mục Chấp đổi địa điểm học tập, thay vì ở thư viên trường thì chỗ học tập lý tưởng là nhà của cô.

Nhàm chán xem xét bản số liệu thu thập được từ phòng nghiên cứu nhằm giết thời gian trong khi đợi Mục Chấp làm bài luận nói về môi trường sống lý tưởng của sinh vật, đây là một chủ đề rất hay trong nghiên cứu khoa học.

Dù sao cũng nhờ nó mà An Tĩnh nhanh chóng tốt nghiệp được đại học Harvard danh tiếng lẫy lừng.

Chưa đến hai tiếng, Mục Chấp đã hoàn thành xong bài luận này khiến cho An Tĩnh rất tán thưởng về năng lực của anh.

Đôi lúc cô cũng rất thắc mắc, vì sao anh học bác sĩ ngoại khoa lại thích thú về những thứ liên quan đến kính hiển vi, quanh năm suốt tháng nhốt mình trong phòng nghiên cứu.

Nhưng Mục Chấp lại nói rằng, anh muốn tìm hiểu nó vì lý do cá nhân.

Lý do cá nhân là quyền riêng tư của người khác, An Tĩnh không tiện để hỏi gì thêm.

Nhìn An Tĩnh đang chăm chú đọc bài luận của mình, Mục Chấp có chút suy nghĩ miên man.

Anh vẫn biết rằng cô rất thích làm việc cùng với Trần lão sư nhưng mà vụ lùm xùm đó đã khiến cho cô thôi công việc yêu thích của mình.

Nếu như cô không làm giảng viên nữa thì sao? Đột nhiên trong đầu Mục Chấp đột nhiên loé một ý tưởng rất táo bạo, không biết An Tĩnh có muốn không.

Nhưng mà không thử thì làm sao biết chứ.

Mục Chấp đứng dậy vào phòng bếp lấy giúp cho An Tĩnh một cốc nước rồi nhanh chóng đi ra đưa cho cô uống.

Việc đến đây vài lần khiến cho Mục Chấp thông thuộc mọi ngóc ngách trong nhà này, ngoại trừ cấm địa là phòng ngủ của An Tĩnh.

Sẽ sớm thôi, ở đây không còn là thứ gì anh không biết được.


An Tĩnh ngẩng đầu lên tiếp nhận ly nước từ tay Mục Chấp, nói lời cảm ơn với anh rồi nhanh chóng uống một ngụm nước.

Nước từ khoang miệng chưa kịp chảy xuống cuống họng thì đã bị sặc nước do câu nói của Mục Chấp.

“Tiểu Tĩnh, nếu như em muốn tiếp tục đi theo Trần giáo sư thì chỉ cần em không làm giảng viên ở đó nữa.

Thay vì thế em làm sinh viên ở đó, sẽ tự do tự tại đi theo học hỏi thầy ấy hơn.”
Nghe tiếng ho sặc sụa của An Tĩnh khiến Mục Chấp không khỏi nhíu mày, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.

Sau cơn ho khiến cho họng của cô bất giác đau rát, gắng gượng nhìn lên Mục Chấp.

Trong đầu suy nghĩ, nó cũng là một ý tưởng hay nhưng mà bọn họ biết hết về cô thì cũng như vậy.

Mục Chấp thấy sắc mặt của An Tĩnh biến đổi liên tục, nhất là tròng mắt của cô.

Lúc thì ánh lên niềm hi vọng sau đó ỉu xìu rối rắm, anh biết cô đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Mục Chấp khẽ nắm cằm của An Tĩnh nhìn thẳng vào mắt mình, giọng trầm khan vang lên.

“Em yên tâm nghe theo anh.

Anh đã có cách khiến cho bọn họ không xào xáo như thế nữa.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.