Ẩn Tình Tư

Chương 11



Ta vẫn tiếp tục đưa cơm tối cho Tống Bá Xuyên.

Nhưng liên tục mấy ngày hắn đều không có ở đây, hỏi người khác đều nói không biết hắn đã đi đâu, khi nào trở về.

Lại qua hai ngày, Vân Kinh nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong năm nay, năm người chúng ta vây quanh lò sưởi, Trụ Tử đưa hàng xong liền trở về.

Hắn ngồi xổm bên lò sưởi, hưng phấn nói: "Đông gia, Tống đại nhân thật thảm luôn."

"Sao lại nói thế?" Chẳng lẽ bị thương sao?

"Vừa rồi đi đưa rượu đến phủ Lục An Hầu, nghe được hai bà tử nhà bọn họ đang bàn tán chuyện của Ngụy Quốc Công phủ."

Ngụy Quốc Công phủ tuy là gia tộc giàu có quyền thế, nhưng trong phủ lại rất loạn.

Lão quốc công tiên tiếp cưới ba vị phu nhân, Tống Bá Xuyên là đích trưởng tử, nhưng mẫu thân hắn sau khi sinh ra hắn liền qua đời.

Lão quốc công giữ đạo hiếu cho đích thê hai mươi bảy ngày, liền cưới phu nhân mới, vị phu nhân này lại sinh cho lão hai người con trai, năm năm sau cũng qua đời, qua nửa năm, lão quốc công lại tục huyền với vị phu nhân thứ ba. (Tục: nối, Huyền: dây. Ngày xưa ví vợ chồng với cái đàn cầm, đàn sắt. C h ế t vợ gọi là đoạn huyền (đứt dây) và cưới vợ lại gọi là tục huyền (nối dây).)

"Vị lão quốc công kia tổng cộng có mấy đứa con?" Thanh Quyên hỏi.

"Sáu con trai, bảy con gái." Trụ Tử hít hà một hơi, "Trong nhà còn có mấy phòng thiếp thất."

Nghe Trụ Tử kể chuyện Ngụy Quốc Công phủ, ta đột nhiên hiểu ra, tại sao Tống Bá Xuyên lại sống ở Tây Viên mà không về nhà, tại sao y phục của hắn bị rách lại muốn tự mình vá, tại sao hắn rõ ràng là đích trưởng tử, nhưng lại không phải là thế tử.

"Vì muốn khiến hắn không làm được thế tử, quốc công phu nhân dùng đủ mọi thủ đoạn đê tiện."

"Năm mười một, mười hai tuổi, đã nhét nha hoàn vào phòng hắn, sau đó lại phao tin đồn ra ngoài, nói hắn tuổi còn nhỏ lại không học tốt, đức hạnh có vấn đề."

Tống Bá Xuyên có thể có được ngày hôm nay, đều dựa vào nỗ lực của chính bản thân hắn.

"Haiz." Ta bóc hạt dẻ, nhỏ giọng nói, "Ai cũng có nỗi khổ tâm riêng."

Mãi cho đến cuối năm, ta vẫn không gặp được Tống Bá Xuyên, nhưng cũng không gặp Trịnh Vĩnh Ý, nghe nói hắn ta vẫn bị nhốt ở Tây Viên, người nhà hắn ta có vận động thế nào cũng vô dụng.

Ta mơ hồ có một loại dự cảm, Tống Bá Xuyên không muốn thả hắn ta ra, dù sao khả năng Trịnh Vĩnh Ý trả thù ta rất lớn.

Bất quá, cũng có thể là ta nghĩ nhiều rồi, giao tình của ta và hắn cũng chưa đến mức đó.

Cuối năm, ta mở tửu trang ở Bảo Định, Đăng Châu và Biện Kinh.

Mười bảy loại rượu trong thực đơn rượu của Triệu gia, ta đã học được mười ba loại.

Rượu Triệu gia từng nổi danh một thời, một lần nữa quay trở lại bàn ăn của thực khách.

"Ngày mai ta đến Đăng Châu." Ta chào hỏi mọi người, ngày hôm sau liền lên xe ngựa đến Đăng Châu.

Trên đường, phu xe nói cho ta biết, gần đây trong triều mấy vị hoàng tử đấu đá rất gay gắt, nghe nói Nhị hoàng tử còn bị ám sát.

Ta giật mình, kiếp trước vào giai đoạn này, tình hình hẳn là chưa đến mức gay gắt như vậy chứ?

Cho đến khi Nhị hoàng tử chiến thắng cuối cùng, ta cảm thấy cũng không đến mức mưa m.á.u gió tanh.

Cũng có thể là ta không tham dự vào chuyện này, nên biết quá ít.

Cửa hàng ở Đăng Châu không lớn, nhưng buôn bán lại rất tốt, hai xe rượu ta mang đến, vừa đến đã bổ sung vào số đơn hàng còn thiếu.

Buổi tối ở cửa hàng, ta và chưởng quầy cùng các tiểu nhị thảo luận kế hoạch tiếp theo, đột nhiên nghe thấy "ầm" một tiếng, chúng ta giật mình, chạy ra sân, vậy mà lại nhìn thấy có người ném gạch và đuốc lửa vào trong sân.

Gạch đá đập vỡ vò rượu, đuốc lửa vừa rơi xuống liền bốc cháy ngọn lửa cao đến nửa người.

"Ai đó?!" Ta cầm cây xẻng sắt ở cửa xông ra ngoài, trong ngõ có mấy người đang cầm đuốc lửa lén lút, nhìn thấy ta chỉ là một nữ tử, cũng không sợ hãi, cười hì hì áp sát lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.