Ăn Trộm

Chương 7: 7: Nghe Nói Hôm Nay Hứa Trì Mắc Lỗi





Hứa Trì là người duy nhất trong ký túc xá không đậu lớp bốn, và Trình Nhạn là người duy nhất trong ký túc xá đậu lớp sáu.

Trình Nhạn là con một gia đình ưu tú, từ nhỏ đã theo học trường song ngữ, bố mẹ cũng rất cởi mở, không bắt hắn làm những việc mà hắn không thích, cho nên thành tích
Chín giờ, Trình Nghiêu đúng giờ dậy, muốn đi xử lý việc ở hội học sinh, thản nhiên tự đắc xách theo bịch đồ ăn mà Hứa Trì mua.

Hứa Trì nhẩm khoảng một tiếng đồng hồ cũng không nhớ được mấy chữ, nền tảng thật sự rất kém, sau khi nghĩ lại vẫn nên nhờ Trình Nhạn bổ túc tiếng Anh.
Trình Nhạn tự nhiên rất vui vẻ, còn cố ý trêu chọc cậu: “Nếu mỗi ngày em không học thuộc 100 từ mới, anh sẽ đánh đòn.”
“50 từ được không, anh ơi.”
“Em đừng có mặc cả? Anh phụ đạo cho em là một sự cao cả rồi đó.”
Hứa Trì không nói chuyện, bĩu môi nhìn Trình Nhạn, như là đang suy nghĩ một câu hỏi khó, sau đó đột nhiên nở nụ cười, kiễng chân hôn lên cằm Trình Nhạn, bởi vì không thể với tới được.
“Cái này được không?”
“Anh thích, hôn một cái nữa.”
Không đợi Hứa Trì kiễng chân lên hôn lại, Trình Nghiêu Nhạn cúi người hôn lên đôi môi xinh đẹp để giành lấy phần thưởng thuộc về mình.


Hứa Trì bị hôn đến thần hồn điên đảo, đối phương nói gì thì nói, vì vậy cậu tuân thủ rất nhiều mệnh lệnh của bá vương.
Hứa Trì cho rằng những gì Trình Nhạn đang nói là một trò đùa, cho đến ba ngày sau, đối phương xách cậu vào trong nhà vệ sinh.
“Nằm sấp, bĩu cái mông nhỏ.

Hôm qua thiếu 20 chữ nên đánh 20 cái, lần đầu phạm lỗi không bị phạt thêm.”
“Anh làm thật sao?”
“Em nên lo lắng ngày mai phải đánh 70 cái, nếu ngày mai em có kêu đau xin tha, anh cũng không ngừng.”
“Vậy thì anh nhẹ một chút.”
Hứa Trì đỡ vách tường, ngồi sụp, ngoan ngoãn nằm xuống.

Trình Nhạn bật vòi nước ở bên cạnh, Hứa Trì cảm nhận quần dài của mình đã bị cởi ra, vật thô dài của đối phương ép vào giữa hai chân mình, Trình Nhạn không nặng không nhẹ vừa đánh vừa xoa bíp cái mông nhỏ, động tác dưới thân không ngừng chuyển động, dương v*t rút ra thọc vào giữa hai chân Hứa Trì..
Trứng dái hắn va chạm vào mông cậu phát ra âm thanh, bồn cầu vang lên tiếng bộp bộp, bị tiếng nước lấn át đi rất nhiều, xen lẫn với tiếng rên rỉ đứt quãng của Hứa Trì, một chút một chút lại vang lên trong không trung tan thành những mảnh nhỏ.

Da thịt mềm mại trắng nõn của Hứa Trì căn bản không chịu nổi chút nào, một lúc sau, chỉ chốc lát đùi đã đỏ ửng lên, mông đầy vết ngón tay đan xen lẫn nhau, Trình Nhạn tăng tốc bắn ra, chỉ có cậu nhỏ của Hứa Trì còn ở lại chiến đấu.

Hứa Trì uỷ khuất kéo tay hắn, ám chỉ muốn Trình Nhạn hỗ trợ.
“Làm sai thì không có quyền đòi hỏi.”
“Em muốn…”
Trình Nhạn không chịu được việc Hứa Trì làm nũng với mình, ngây thơ mới là thứ câu dẫn nhất của con người, Hứa Trì cố tình không biết, trong miệng nói những lời oán trách, Trình Nhạn quyết định đã đến lúc ăn và ăn.
Trình Nhạn lặp lại thủ đoạn cũ của mình, nhéo nhéo không cho Hứa Trì bắn ra, cậu sảng khoái đến mức ngón chân co quắp lại, chỉ còn một bước thì Trình Nhạn dừng lại.
“Đáp ứng anh một yêu cầu đã, rồi anh mới cho em bắn.”
“Được… được?”
“Tuần sau sinh nhật anh, làm tới bước cuối được không?”
“Em muốn bắn … anh ơi … Em muốn bắn…”
“Em trả lời trước, nếu không trả lời sẽ không được phép bắn.”
“A ….

A … Được!”
Sau khi phóng thích, Hứa Trì liền dựa vào tường thở hổn hển, bất giác nhớ lại lời mình đã hứa, quay lại cũng đã muộn, không khỏi run chân một cái, lại mang theo một chút mong chờ cùng hưng phấn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.