Ẩn Trung

Chương 35



Đối với những học sinh cấp ba bị các đợt kiểm tra lớn nhỏ bao quanh, phàm là đặt quyển sách bài tập xuống cũng có thể tính là thời gian nghỉ ngơi.

Thi cuối kỳ là lần lên thớt một ngày năm môn, hôm sau đến phòng giáo viên lấy bảng kết quả học tập, sau đó là lễ tổng kết. Hiệu trưởng trên đài thì dõng dạc, học sinh dưới đài sức cùng lực kiệt, đến cả lớp trưởng Thích Nhạc mỗi ngày đều tràn ngập sức sống cũng nghiêng đầu ngủ gật.

Mơ màng nghe được vài câu liên quan đến đăng ký nguyện vọng, Đường Chung bị Tô Văn Uẩn bên cạnh đánh thức: “Này, cậu định thi vào đâu?”

“Đương nhiên là ở đây rồi.” Đường Chung định thần lại, ủ rũ nói: “Bà nội cần tớ chăm sóc, không thể đi xa được.”

Tô Văn Uẩn gật đầu: “Cũng được… Chỗ này của chúng ta có rất nhiều đại học tốt, ở lại đây cũng không tồi.”

Ngáp một hơi lớn, đôi mắt Đường Chung vẫn không mở ra được, hỏi lại: “Cậu thì sao, định đi đâu?”

“Tớ hả, đương nhiên phải đến thành phố khác rồi.” Tô Văn Uẩn nói, “Thành phố N là quê, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, không nhân lúc còn trẻ đi thăm thú thì đúng là quá đáng tiếc, tớ muốn đến thủ đô, xem kéo cờ, leo Trường Thành, ăn thật nhiều kẹo hồ lô.”

Đường Chung giật mình, vỗ mạnh ngực mấy lần: “Không biết còn tưởng cậu muốn ăn thịt con chó nhà tớ.”

“Cậu còn nhớ nhà mình có chó hả? Rõ ràng lúc nào trong đầu cũng chỉ có anh Doãn của cậu.” Tô Văn Uẩn chế giễu cậu, “Chỉ còn chưa tới một năm nữa thôi đó, nhớ cố gắng giữ cậu ta lại.”

Tất nhiên Đường Chung muốn giữ lại, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn luôn cảm thấy nên để Doãn Kham trở, trở lại thủ đô thì hơn.

Hơn nữa cậu đâu có lý do gì để giữ Doãn Kham lại?

“Em muốn anh ở lại” là suy nghĩ ích kỷ tư lợi, căn bản không thể xem là lý do.

Sau khi tan lễ thì quay về quét dọn phòng học, bầu không khí sau khi thi xong náo nhiệt hơn trước đó nhiều, có vài học sinh lớp bên cạnh chạy tới, phần nhiều là nữ sinh tìm đến Doãn Kham, tụm năm tụm ba vây kín đến mức nước chảy không lọt.

Đường Chung đứng sát cửa sổ ngoài phòng học, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia. Chẳng qua mấy nơi như trường học mọi người cũng không dám làm bừa, các giáo viên còn chưa tan tầm, cùng lắm chỉ nói vài câu rồi tặng quà.

Doãn Kham bình thường không thích để ý tới người khác, quà cũng không nhận, không biết anh nói gì đó, các cô gái không ở lại lâu mà chỉ sứt đầu mẻ trán tản ra, Thái Hiểu Tình chạy tới tham gia hóng hớt cũng quay về, cầm lấy khăn lau hung dữ chà cửa sổ.

Đường Chung vừa tò mò vừa sợ, cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Thái Hiểu Tình đang lau cửa sổ tức đến mức thở phì phì: “Tôi biết ngay có con hồ ly tinh nhanh chân đến trước rồi mà!”

Hồ ly tinh Đường Chung sợ hãi: “Hả?”

Thái Hiểu Tình giậm chân: “Doãn Kham nói mình có người yêu rồi!”

Người yêu Đường Chung: “… Anh ấy nói?”

“Chính miệng nói luôn!” Thái Hiểu Tình hắng giọng một cái, học theo khuôn mặt lạnh lùng của Doãn Kham, “Tôi đang có người yêu, về sau đừng đến nữa.”

Đường Chung đang hẹn hò với Doãn Kham cố gắng ổn định lại mình: “Thế cũng không phải là… hồ ly tinh gì đó chứ.”

Thái Hiểu Tình đau khổ tới cùng cực: “Trai đẹp là của chung, ai chiếm cậu ta thành của riêng mình thì đều là hồ ly tinh!”

“Được được…” Đường Chung sợ lộ chân tướng sẽ bị đánh hội đồng, lảng sang chuyện khác: “Không giận không giận, chúng ta cùng lau cửa sổ đi, lao động khiến con người vui vẻ.”

Thái Hiểu Tình sáng nắng chiều mưa, chà cửa sổ một lát thì hết giận, nhưng vừa nghĩ lại là thấy khó chịu: “Anh Doãn còn khen nó đẹp đấy.”

Đường Chung chưa từng nghe thấy Doãn Kham khen ai đẹp sợ hãi: “Cái gì?”

“Có người hỏi cậu ta có phải đối phương đẹp hơn hoa khôi trường mình không… Hoa khôi trường là lớp trưởng lớp (4), tuy rằng tôi thấy con nhỏ đó không đẹp lắm.” Thái Hiểu Tình bĩu môi bất mãn, “Anh Doãn vậy mà lại gật đầu, nghĩ kỹ thì thấy đây không phải đang khen người yêu cậu ta là đẹp nhất sao?”

Về tính chân thực của chuyện này, về sau Đường Chung vẫn không tìm được thời gian để xác nhận với Doãn Kham.

Đầu tiên là ngại, cũng không thể tự nhiên nhảy ra hỏi người ta “Có phải anh thấy em đẹp lắm không” được chứ?

Thứ hai là Doãn Kham gần đây khá bận, vì chuẩn bị cho cuộc thi tháng chín, thầy Tôn đã đăng ký một lớp phụ đạo cho anh, còn tặng một mớ bài tập có thể làm đến nửa tháng hè, bây giờ đừng nói là đi chơi biển, đến cả thời gian thở cũng không có.

Đường Chung hơi hối hận vì đã bảo Doãn Kham đăng ký đi thi, lúc tiễn anh đến trạm xe trên đường thì cứ rầu rĩ không vui, đến cả bánh quy vị rau củ cũng vô cùng nhạt nhẽo.

Địa điểm ôn thi nằm ở một trường trung học trong nội thành thành phố N xa xôi, tàu điện ngầm chưa mở tới đó, chỉ có thể bắt xe bus tới trạm chỉ định, bởi vì phải đi qua cây cầu lớn, nên dù tình hình giao thông thuận lợi thì cũng phải mất hai giờ.

Mua vé xong, lúc ở nơi chờ xe, Đường Chung nhét vào trong túi Doãn Kham thuốc say xe, dầu gió, nhang muỗi, trứng vịt muối, laoganma…, dặn anh khi qua kia mỗi sáng thắp nhang muỗi nửa tiếng, giờ trưa phải đến nhà ăn sớm chút chiếm chỗ, còn có buổi tối phải tắm rửa sớm, đề phòng không có nước nóng.

Doãn Kham đáp lại từng câu, cuối cùng hỏi: “Không bằng em theo anh đi?”

Đường Chung vẫn ủ rũ không thôi, lẩm bẩm nói: “Em đi theo làm gì, học chung à?”

Doãn Kham suy nghĩ một chút, nói: “Người nhà.”

Đường Mộc Đông không có dấu chứng nhận là người nhà rốt cuộc vẫn tiễn Doãn Kham lên xe.

Xe bus ngoại thành đều phải đủ người mới có thể đi, Đường Chung để Doãn Kham ở trên xe lấy chỗ ngồi, còn mình đứng ngoài xe mãi không chịu đi.

Doãn Kham mở cửa sổ xe: “Về đi, đến nơi sẽ gọi điện cho em.”

Đường Chung ngẩng lên lắc đầu: “Gọi điện đắt quá, gửi tin nhắn là được rồi.

Theo tiếng động cơ xe vang lên, giữa hai người cuối cùng cũng phải chia tay ngoài mong muốn.

“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Đường Chung hỏi.

Doãn Kham đã quen sống một mình, đây là lần đầu tiên đi xa có người tiễn, còn đưa tới tận trong xe, nhất thời không biết nên nói gì, nghĩ ngợi thật lâu: “Chậu hành kia, nhớ tưới nước giúp anh.”

Đợi mãi mà chỉ nghe được câu này, Đường Chung cười ra tiếng: “Biết rồi, còn gì nữa không?”

Doãn Kham hiếm có khi do dự: “Giúp anh chăm sóc… Kẹo Hồ Lô.”

Vì thế mấy ngày sau, Đường Chung ngày nào cũng nhắn tin báo cáo về Kẹo Hồ Lô.

Kẹo Hồ Lô biết nhảy lên bàn, Kẹo Hồ Lô ăn trộm bánh quy của em, Kẹo Hồ Lô hôm nay đi đánh nhau với con chó khác… Thỉnh thoảng xen lẫn ít tình huống khác, ví dụ như “Hôm nay lại lớn thêm một chút, sắp ăn luôn được rồi.”

Doãn Kham không biết Đường Chung không hiểu ý anh thật hay giả vờ không hiểu, ngày nào đó sau khi Đường Chung gửi một đoạn miêu tả thật dài về chuyện Kẹo Hồ Lô ngáy ngủ, không nhịn được nữa mà nhắn lại hai chữ: Còn em?

Đường Chung cách đó mấy chục cây số thấy tin nhắn này thì vui tới mức lăn tới lăn lui trên giường, lúc trả lời còn cố tình nghiêm túc: Em khỏe lắm~

Doãn Kham không có bất kỳ thông tin có ích nào: ……

Nhìn thấy sáu dấu chấm này, Đường Chung cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ mặt đen thui của Doãn Kham.

Cậu chỉ hi vọng Doãn Kham thẳng thắn một chút, đừng lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo như thế, đồng thời cũng thừa dịp người không ở gần mà to gan một lần, buổi chiều lại như bé ngoan báo cáo về bản thân: Tối nay mới ăn cháo đậu xanh trứng vịt muối, anh thì sao~?

Doãn Kham: Cơm với trứng muối.

Trước sau vẫn là kiểu ngắn gọn được thì ngắn gọn, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng tốt hơn nhiều, ít nhất không im lặng tuyệt đối.

Đường Chung tiếc tiền điện thoại, mỗi tin đều cố gắng nhồi nhét nội dung, đến tận câu cuối cùng mới vào trọng điểm: Hôm nay làm ba bài thi, không biết đáp án ra sao, chờ anh về giải đáp án cho em ~ Đêm nay sao trên trời rất đẹp, anh có thấy không ~? Em ở bên này mọi thứ đều ổn, chỉ là hơi nhớ anh~

Vừa gửi đi đã lập tức hối hận, cảm thấy mình quá mức sến súa. Doãn Kham chỉ vừa đi được một tuần, cậu đã treo chữ nhớ bên mép, vậy một tháng còn lại phải làm sao đây?

Đường Chung cho là Doãn Kham sẽ không trả lời tin nhắn này, dù sao anh không hay đọc tin nhắn, hơn nữa ôn thi bên kia rất bận, đến thời gian ngủ cũng không đủ, sao có thể rảnh rỗi để ý đến cậu?

Ai ngờ chưa bao lâu sau Doãn Kham đã trả lời, ngắn gọn ba chữ, lại khiến Đường Chung đọc rất lâu, mỗi lần đọc thầm, trái tim đập càng nhanh.

Doãn Kham nói: Anh cũng vậy.

Sinh hoạt tập thể khá hơn một chút so với tưởng tượng của Doãn Kham, ít nhất là những chuyện Đường Chung đoán như không được ăn cơm, không có nước nóng đều chỉ là tưởng tượng, chỉ có điều ký túc xá tám người làm anh hơi ngột ngạt.

Học sinh tham gia ôn thi phần lớn là alpha, chẳng qua đại đa số bọn họ đều giàu có, thuê phòng cạnh trường học, lúc đi học mới qua đây, còn lại cũng chỉ có nhóm beta ở với nhau, chiếm gói gọn hai phòng ký túc xá nam của trường học.

Doãn Kham không phải người duy nhất đến từ trường trung học số Mười Lăm, ngày đầu tiên tới phòng học đã thấy lớp trưởng Thích Nhạc vẫy tay với mình, ngồi xuống hàn huyên hai câu, thì ra cậu ta ở ký túc xá bên cạnh.

“Có thể gặp được bạn học ở đây thật là tốt.” Thích Nhạc nhìn bốn phía xung quanh, nhẹ giọng nói: “Nơi này hầu như đều là alpha, không khí thật là khủng bố.”

Doãn Kham cười cười, không lên tiếng.

Thích Nhạc là một người nhiệt tình, sau khi tan học thường gọi Doãn Kham đi ăn cơm chung, đi mua đồ dùng hàng ngày cũng hỏi Doãn Kham có cần gì không, bảo có thể tiện đường mua luôn cho anh.

“Không cần.” Doãn Kham nói, “Có hết rồi.”

Ngày đến phòng ký túc xá bên cạnh, Thích Nhạc mới hiểu “Có hết rồi” trong miệng Doãn Kham là như thế nào, đến bát đũa thìa anh đều mang theo cả.

Thích Nhạc líu lưỡi: “Bạn Doãn trông có giống người kỹ lưỡng vậy đâu.”

Nam sinh chung phòng trả lời thay Doãn Kham: “Chà, đây chẳng phải là do người yêu xếp hộ cho sao.”

Những gì mọi người đồn đãi về chuyện yêu đương của Doãn Kham, Thích Nhạc cũng có nghe thấy.

Không biết có phải là vì có ấn tượng trước hay không, mấy ngày sau đó Thích Nhạc càng nhìn Doãn Kham càng cảm thấy như nam sinh đang hẹn hò. Đặc biệt là lúc gửi tin nhắn, một tay di bút một tay giấu dưới bàn gõ chữ, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa, dù là ai nhìn cũng tò mò rốt cuộc người kia là loại người gì mới có thể khiến anh lộ vẻ mặt như vậy.

Vấn đề này đã được giải đáp vào tuần ôn thi thứ hai.

Doãn Kham thích lên lớp ngồi ngủ, di động đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, Thích Nhạc liếc mắt một cái, vừa vặn quét đến hai chữ “Đường Chung”.

Cậu ta đọc thầm cái tên kỳ cục này mấy lần, Đường Chung… Đường Chung(1)… Không phải là Mộc Đông Đông đó sao!?

Doãn Kham cũng không định giấu diếm, gửi tin nhắn xong bèn thả di động xuống, dưới ánh mắt ngạc nhiên cùng nghi ngờ của Thích Nhạc, nói: “Là em ấy.”

Thích Nhạc chủ động tỏ ý sẽ giữ bí mật: “Tôi nhất định sẽ không nói cho thầy Tôn đâu!”

Dường như Doãn Kham đã biết cậu ta sẽ nói như vậy, khóe miệng cong lên: “Cảm ơn lớp trưởng.”

Là một lớp trưởng ưu tú đã quen tận tâm vì đám bạn trong lớp, Thích Nhạc cũng tập quan tâm vấn đề tình cảm của bọn họ.

Nói cách khác, chiều nay sau khi Doãn Kham nhận được tin nhắn mới thì sắc mặt không tốt lắm, xem lịch xong mày nhíu càng sâu, đến giờ giải lao Thích Nhạc hỏi: “Mộc Đông Đông sao rồi?”

Doãn Kham ấn di động mấy lần, nói: “Em ấy bệnh rồi.”

“Cậu ấy có ở nhà không? Uống thuốc chưa?”

Doãn Kham “Ừ” một tiếng, ấn tắt di động, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thích Nhạc đoán được anh muốn quay về, khuyên nhủ: “Uống thuốc là được rồi, hôm sau còn phải học hai lớp, học xong rồi đi, thời tiết cũng không được đẹp lắm.”

Doãn Kham ngửa đầu nhìn trời, từng mảng mây đen từ bốn phương tám hướng kéo về, vài tiếng sấm rền vang lên giữa tầng mây, cứ như một giây sau sẽ đón một cơn mưa rào vậy.

Tình hình phía bên Đường Chung giờ khắc này cũng không lạc quan cho lắm.

Đã bốn tháng trôi qua, kỳ phát tình của cậu đúng hẹn mà tới. Nghỉ hè ở nhà vốn nên chuẩn bị đầy đủ, không biết vì sao mà bà mẹ kế quen thói khóc lóc om sòm đùa dai kia của cậu lại chạy qua, lần này đập hư máy may trong nhà, kéo rách hai bộ sườn xám bà nội vừa may, giằng co đến mức Đường Chung cũng bị thương nhẹ.

Vất vả lắm mới dẹp loạn đuổi được người đi, lúc quay về phòng tiêm thuốc ức chế thì đã muộn, mùi alpha nồng nặc vương trên người ả đàn bà kia cùng mùi tin tức tố của ả đã chạm vào cơ chế phòng ngự yếu ớt của Đường Chung trong kỳ phát tình.

Mùa hè nóng bức, cơ thể bọc chăn của Đường Chung run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, bà nội đút nước nóng cho cậu, dùng khăn chườm nóng, dằn vặt hồi lâu mới đỡ.

Lúc gửi tin nhắn cho Doãn Kham chính là lúc đang phát tình.

Con người vào khoảnh khắc bất lực nhất sẽ nhớ tới người cho mình cảm giác an toàn nhất.

Đường Chung nhắm mắt lại nhớ về Doãn Kham, mở mắt ra vẫn nhớ đến Doãn Kham, nhớ đến bàn tay ấm áp khô ráo của anh, nhớ đến lời động viên trầm thấp của anh. Run rẩy mò lấy di động, cắn môi ấn rồi xóa, xóa rồi lại ấn, cuối cùng chỉ để lại bốn chữ: Em nhớ anh lắm ~

Sau khi gửi đi còn phải xác nhận, Đường Chung cho rằng tin nhắn này không khác gì so với bình thường, xác định không để Doãn Kham nghi ngờ. Quả nhiên chờ đã lâu mà anh không hề trả lời, chắc còn đang đi học.

Đặt di động xuống, Đường Chung hít sâu mấy lần, cuộn chặt cơ thể lại, tự nói với mình nhịn thêm chút nữa là tốt rồi.

Tỉnh tỉnh mê mê ngủ một giấc, lúc khôi phục lại ý thức đã nghe thấy tiếng nước mưa tạt vào cửa sổ rào rào, chờ nhận ra tiếng di động vang lên thì đã là hồi chuông thứ ba.

Đường Chung mơ mơ màng màng ấn nhận cuộc gọi, tiếng mưa rơi đột nhiên vang dội, dường như không hề che chắn, tạt thẳng vào tai.

Đối phương lên tiếng trước: “Khá hơn chút nào không?”

Nghe thấy giọng nói của Doãn Kham, Đường Chung bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Tốt lắm rồi.” Cậu quên mất chuyện mình chưa nói với anh cậu sinh bệnh, cho là bên kia vừa mới tan học, “Chỗ các anh cũng đang mưa à? Bên này mưa lớn lắm.”

“Ừm.” Doãn Kham nói, “Mưa rồi.”

Đường Chung cảm thấy Doãn Kham quả là có tiềm năng làm bác sĩ, bởi vì cậu vừa nghe thấy anh nói đã như uống một liều thuốc tốt, cơ thể không còn khó chịu nữa.

“Có thể đừng gác máy không?” Đường Chung trở mặt nằm ngửa trên giường, chẳng biết vì sao đột nhiên muốn cười, “Tính ra đây là lần thứ hai anh gọi điện cho em, có phải là anh không nhớ em chút nào không?”

Kỳ phát tình trước của cậu cũng như vậy.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, nói: “Không phải.”

“Anh ngốc quá, cái gì cũng em chủ động, cho anh hôn thì anh mới hôn, em nói nhớ anh anh mới nói anh cũng vậy, đứng trước mặt nhau không dám nói thẳng, đồ ngốc.”

Âm thanh của Đường Chung mềm mại, âm cuối kéo ra thật dài, cho nên câu oán giận không hề có chút trách cứ nào, chỉ có làm nũng cùng chút ấm ức khó phát hiện.

Thế nhưng Doãn Kham nhận ra được.

Cho nên anh không phản bác lời Đường Chung, chỉ nói: “Ừm, anh là tên ngốc.”

Đường Chung không ngờ anh lại thừa nhận, ngượng ngùng liếm môi một cái: “Anh hôm nay có chuyện gì không?”

“Nhớ em.” Doãn Kham nói.

Đột nhiên nói trắng ra khiến Đường Chung mặt đỏ tim đập, bàn tay vùi dưới chân nắm chặt góc áo: “Em cũng… nhớ anh.”

Thanh âm trầm thấp bên tai xen lẫn tiếng mưa ồn ã, Doãn Kham hỏi: “Vậy ra mở cửa cho tên ngốc này được không?”

***************

Chú thích:

(1) Đường Chung mà anh Doãn lưu trong điện thoại là “糖盅”, còn tên của em thụ là “唐柊”, cả hai đều đọc là /Táng zhōng/.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.