Ân Tứ

Chương 141: PN - Mưa dông bão tố (2)



"Trình Thế, chuẩn bị một chút, chủ nhật tuần sau có một buổi liên hoan, sẽ có rất nhiều ông chủ tới đó!"

"Tự em viết lời thoại ạ?"

"Ừ, tự em viết đi, người ta hỏi tới thầy còn có thể khen em vài câu. Rất nhiều người đến đây đều là chủ doanh nghiệp thường tài trợ trường mình, em cứ vung tay thổi phồng họ lên là được. Chủ yếu là về hình thức thôi, nếu như em biểu hiện tốt không chừng lại được trực tiếp nhận vào làm người tuyên truyền gì đó cho xí nghiệp, sau này không cần tự mình đi tìm việc làm nữa."

Trình Thế nghiêm túc gật đầu, chờ đến lúc giáo viên vừa đi, khuôn mặt của hắn lập tức thay thành một biểu tình khác, từ nghe lời biến thành cười xấu xa. Thật tốt quá, lại có dịp diễn xuất, chỉ cần trường học có việc cần diễn xuất, hắn lại có thể nhân cơ hội trốn nghĩa vụ lao động tay chân. Khi đó bàn tay mỗi đứa nhỏ cơ bản đều thô ráp, duy chỉ có tay của Trình Thế dài thon trắng tinh, có thể thấy được hắn đã mất rất nhiều công sức cho cái mục tiêu trốn tránh lao động này. (Ra chú lưu manh từ nhỏ, phần pn này là về chú Thế và chú Tín, từ bi kịch của gia đình Hàn Lang hiển nhiên có thể thấy Trình Thế ko phải người tốt đẹp gì, pn này nói về quá khứ của chú ấy thì tất nhiên ko tươi đẹp mộng mơ gì cho cam rồi, sau pn này sẽ có pn nối tiếp thời điểm hiện tại của chính văn, đọc pn này để pn sau có thể hiểu và thấm thía hơn thôi. Nói trước để bạn nào tiếp tục đọc thì chuẩn bị tinh thần tiếp nhận thực tế, hi vọng đừng ai cmt nói thất vọng về nhân vật, nếu bạn nào sống duy mỹ quá thì cứ bỏ qua mình có thể hiểu, hoặc nếu muốn nói gì thì nói với những người chung quan điểm với bạn á, mong các bạn đừng để lại cmt kiểu chê bai thất vọng này nọ, wattpad nó hiện thông báo mình đọc được mình lại quạu quọ, tánh mình nhiều lúc cũng khó ăn khó ở lắm:v, mong các bạn hiểu cho, xin cảm ơn)

"Này!" Trình Thế vẫy tay với Củng Chí đứng ở cổng, Củng Chí thấy hắn, lập tức lộ ra nụ cười.

Trên lưng Củng Chí mang một cái túi màu xanh lục, mặc một bộ đồng phục xanh lam, phần vai áo bị rộng, vô cùng không hợp với gương mặt thon gầy. Củng Chí thấp hơn Trình Thế nửa cái đầu, dáng dấp rất thanh tú, ăn nói nhẹ nhàng, Trình Thế nghe vào tai thấy đặc biệt thoải mái.

"Được rồi, chủ nhật tuần sau có tiết mục đó, cậu muốn xem không?"

"Muốn!" Củng Chí dùng sức gật đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn Trình Thế.

Khóe miệng Trình Thế hiện lên nụ cười, hắn dương dương tự đắc nhướng mày nói với Củng Chí: "Muốn xem cũng được, gọi "anh" nghe một cái xem!"

Củng Chí vừa nghe xong thì im bặt, vẻ mặt quẫn bách, cúi đầu không nói. Trình Thế hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước.

"Anh, gọi cậu là anh rồi còn không được sao?" Củng Chí đâm đầu chạy theo, Trình Thế cười toe tóe, giống như chiếm được tiện nghi lớn lắm, Củng Chí thấy vẻ mặt của hắn, buồn bực khó chịu nói: "Trình Thế, sau này đứng bắt mình gọi cậu là anh mãi thế, người ta cũng đến tuổi tìm đối tượng rồi, con gái mới gọi con trai là anh, cậu cứ bắt mình gọi cậu thế là sao chứ?"

"Cậu biết tìm đối tượng? Sao cậu biết được?" Trình Thế dùng ngón tay chỉ vào đầu Củng Chí, ánh mắt một bộ âm hiểm, "Nói, có phải cậu lén lút thích ai không?"

Củng Chí vẻ mặt đỏ bừng, gãi đầu một cái nói: "Cậu đừng nói mò, mất mặt lắm!"

Trình Thế đột nhiên thấy trong lòng bị đè nén một trận, từ nhỏ đến lớn, cái gì Củng Chí cũng nói với hắn, thế nhưng gần đây hình như luôn có chuyện gì gạt hắn. Hỏi đến thì cậu luôn luôn né né tránh tránh, Trình Thế vừa nghĩ tới Củng Chí có điều gì không chia xẻ với hắn, trong lòng đã cảm thấy rất không thoải mái.

"Cho cậu!" Trình Thế kéo tay Củng Chí, nhét vào tay cậu một vốc đậu phộng.

Củng Chí cúi đầu đếm, lại ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn Trình Thế hỏi: "Cậu lấy đậu phông ở đâu ra vậy?"

"Hai ngày trước họ hàng đến nhà mình, mang đến cho, một mình mình không nỡ ăn, giữ lại cho cậu đó."

Củng Chí vẻ mặt cảm động, Trình Thế có chút chẳng thèm nhận, quái gở kỳ quặc nói: "Mình chính là muốn nói cho cậu biết, mình có cái gì cũng chia sẻ với cậu, cậu cũng phải như vậy đối với mình."

"Hai ngày trước mình ăn khoai lang không phải còn cho cậu phân nửa sao?"

"Ai nói cái đó!" Trình Thế nhảy dựng lên, dùng sức vỗ vào đầu Củng Chí một cái, lại nói tiếp: "Mấy cái đó không tính, ý mình là cậu suy nghĩ cái gì cũng phải nói với mình, có gì cũng phải nói cho mình biết."

Củng Chí sửng sốt một chút, vẫn gật đầu một cái, lúng túng nở một nụ cười với Trình Thế, đem đậu phộng cất vào trong một ngăn nhỏ bên ngoài túi.

Buổi tối Lệ Trung Tín ra ngoài uống rượu với người ta, bên trong một hộp đêm mới mở, vài người ngồi yên ổn trong một phòng riêng rất lớn, ánh đèn bên trong vô cùng mờ ảo. Mấy cô phục vụ bưng trà rót nước ở đây đều như nhau tóc uốn xoăn, môi đỏ tươi, chỉ có mỗi hàng chân mày khác nhau để mà chọn, Lệ Trung Tín thấy mà trong lòng chán ngấy không thôi.

Uống vào chút rượu, đám người này đã hăng hái vang dội, lắc lư loạn xạ trên sàn nhảy giữa phòng, một mình Lệ Trung Tín ngồi trên ghế sô pha, thờ ơ nhìn mấy ông viên chức kia như một bầy sói đói sờ tới sờ lui trên người nữ phục vụ, y phẩy tàn thuốc lá trong tay một cái, cười hừ một tiếng.

"Chàng trai trẻ rất có định lực nha!" Chẳng biết lúc nào, một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi đến bên cạnh Lệ Trung Tín, mặt mày tươi cười nhìn y.

Lệ Trung Tín cười khẽ một cái, lạnh nhạt nói: "Không phải có định lực gì, không có hứng thú mà thôi."

"Hả? Thật là lạ nha, đàn ông lại không có hứng thú với mỹ nữ, lần đầu tiên tôi nghe đấy." Người trung niên có chút kinh ngạc nhìn Lệ Trung Tín, người này tuy rằng chỉ mới 20 tuổi, nhưng cũng coi như một kẻ lợi hại ở thành phố thành Bắc Kinh này, nếu không đi lái xe cho anh hai ông ta, ông ta cũng không gặp được nhân vật như thế.

"Ngài bận rộn nên chưa nghe thấy thôi... Ha ha... Tôi có bệnh sạch sẽ, không chạm mấy người đó nổi."

Người trung niên cái hiểu cái không mà gật đầu, Lệ Trung Tín nhíu mày một cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn người trung niên, yên lặng nhìn mấy giây, sau đó hỏi: "Ngài có phải hiệu trưởng trường trung học A không?"

Người trung niên sửng sốt, lúng túng cười một cái rồi lập tức nói: "Không phải hiệu trưởng, chỉ là trưởng bộ phận hậu cần, một cái chức danh thôi, bình thường cũng không có trách nhiệm gì." (bộ phận hậu cần kiểu như quản lý về mặt cơ sở vật chất này nọ, ko trực tiếp tham gia giảng dạy đào tạo)

Lệ Trung Tín gật đầu, lập tức trầm mặc một lúc lâu, người trung niên như chợt nhớ ra cái gì đó, vỗ chân mình một cái rồi nói: "Đúng rồi, chủ nhật tuần sau trường học muốn mở đại hội biểu dương, cậu cũng phái một thuộc hạ sang nghe tâng bốc một phen đi, bục diễn thuyết và cột cờ dựng trước sân kia còn là do các cậu ra tiền mà!"

Lệ Trung Tín suy tư một trận, sau đó nói: "Tôi muốn tự mình đi xem."

Người trung niên mở to hai mắt nhìn, ông ta không ngờ Lệ Trung Tín còn rất nể tình như vậy. Lệ Trung Tín nở nụ cười một chút, chuyển chủ đề một cái, hỏi: "Có thể bỏ cái trạm phát thanh trường mấy ông đi không?"

Những lời này nói ra thì là kiến nghị, nghe vào tai lại càng giống như một mệnh lệnh. Người trung niên dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Lệ Trung Tín, cũng đành phải nhắm mắt gật đầu đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.