Ân Tứ

Chương 23



Ngày thứ hai Trình Hàn Lang tỉnh dậy, người bên giường đã đi rồi, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới 6 giờ. Trời còn có một chút tối, trên bàn bên cạnh lại lộ ra một tờ giấy. Trên đó viết rất rõ ràng là: “Anh, em đi học lúc 5h45 rồi.” Trình Hàn Lang không biết vì sao nó dậy sớm như thế để đi học. Bên cạnh còn có sữa tươi lấy trong tủ lạnh ra, đã hâm nóng.

Lúc Trình Hàn Lang rửa mặt phát hiện nửa bên mặt trái của mình đã xanh đậm hơn, hơn nữa tay cũng có chút sưng lên, đúng là lực tác động lẫn nhau a! Hắn nhớ đem qua phát sinh một chuỗi chuyện, cũng không biết Đỗ Công có quay về trường học không. Qua một đêm, tuy rằng vết thương vẫn còn đang trên mặt, Trình Hàn Lang cảm thấy mình đối với Đỗ Công không có ghen ghét gì. Dù sao đều là anh em, bình thường ắt không thể thiếu cãi nhau ầm ĩ.

Vừa tới trường, Trình Hàn Lang lại nghe Đỗ Công bị đuổi khỏi ký túc xá 1 tuần, bởi vì tối hôm qua một đêm không về. Trình Hàn Lang mới nghĩ có thể là đêm qua ký túc xá đã đóng cửa nên Đỗ Công không có chỗ đi, lại không thể quay lại tìm mình, cảm thấy cách làm của mình ngày hôm qua quả thật có hơi quá.

Lúc hắn đi tìm Đỗ Công thấy Đỗ Công đang cùng một nam sinh ăn điểm tâm, không biết đang nói cái gì, quơ tay múa chân, thoạt nhìn một chút hình dáng buồn phiền cũng không có.

Đỗ Công từ thật xa đã nhìn thấy Trình Hàn Lang đi về phía này, trên mặt còn mang theo vết thương, trong lòng thấy băn khoăn, lại ngại trực tiếp mở miệng nói chuyện với hắn. Sợ làm trò trước mặt nhiều người như vậy không có chỗ mà chui, chỉ có thể làm bộ như không sao tiếp tục ăn điểm tâm.

“Mày là muốn được thả quá rồi sao, đêm qua ngủ ngoài đường hả? Có phải quen rồi ngủ một tuần cũng không quan tâm không?” Trình Hàn Lang ngồi đối diện nói với y.

Đỗ Công thấy Trình Hàn Lang chủ động tới nói chuyện với mình lo lắng trong lòng tức khắc liền hóa giải. Ngẩng đầu nhìn Trình Hàn Lang ngượng ngùng cười, Trình Hàn Lang thấy sắc mặt y cũng không khá lắm, biết y nhất định là không nghỉ ngơi tốt, lúc nãy có tinh thần như vậy chắc cũng là giả vờ.

“Không có việc gì, ngủ đâu mà chẳng vậy, vậy cũng vừa thuận tiện, tao đỡ phải mỗi ngày leo tường chạy ra ngoài.”

“Mày có chỗ ở gần trường sao? Mày không thể mỗi ngày đều về nhà đi? Hơn nữa, việc này mày còn mặt mũi để người nhà biết?” Trình Hàn Lang hỏi Đỗ Công.

“Không có việc gì, mày đừng bận tâm, tao tìm được chỗ này.” Đỗ Công uống một ngụm canh lớn.

“Con mẹ nó mày không phải vừa nãy còn nói với tao mày ngay cả chỗ dung thân cũng không có sao? Cậu ta vừa tới mày lại thay đổi sảng khoái như vậy? Mày là thấy một người nói một kiểu khác hả?” Nam sinh bên cạnh bỗng nhiên chen vào một câu, Đỗ Công cực kỳ thấy mất mặt, muốn chửi cậu ta luôn.

Trình Hàn Lang bỗng nhiên nói: “Không bằng mày qua nhà tao đi?”

Đỗ Công cảm thấy trong lòng của mình lộp bộp một chút, chuyện ngày hôm qua vẫn còn nhảy lên trong đầu, y lập tức lắc đầu: “Qua làm gì? Mày yên tâm, tao tìm được chỗ.”

“Mày còn lắm lời tranh cãi với tao cái gì? Vốn nhà tao có nhiều phòng trống như vậy, để đó cũng không dùng, mày cũng không phải mới qua một lần, trước đây mỗi ngày ở lỳ không đi, giờ mày mới biết ngại.” Đỗ Công vẫn là không có gật đầu.

Trình Hàn Lang thấy bộ dáng do dự của y thoáng cái đã nóng lên. Nói rằng: “Muốn ở còn không ở, còn chờ tao xin mày! Mày có giỏi sau này mày đừng tới nữa.” Nói xong quay người bỏ đi, Đỗ Công buông bát đuổi theo.

“Tao ở, ai nói tao không ở, tiện nghi lớn như vậy ai lại không chiếm a?” Trình Hàn Lang hừ một tiếng, Đỗ Công lại cùng hắn cười cười nói nói đi lên lớp như không có cái gì phát sinh.

Buổi trưa Trình Hàn Lang và Đỗ Công cùng đi đón Thành Thành, Thành Thành từ cửa trường học đi tới, bước đi có một chút khập khễnh, lúc đầu nó không phát hiện Trình Hàn Lang, sau lại thấy hắn bước đi lập tức thay đổi tốt hơn, chạy bước nhỏ qua. Trình Hàn Lang cảm thấy một tia co rút đau đớn trong lòng, muốn đi tới ôm nó, lúc này Đỗ Công đã đi trước, ngồi xổm xuống nhìn Thành Thành.

“Vật nhỏ, còn tức giận sao? Ghét anh đánh anh em một chút?” Đỗ Công nhéo mặt Thành Thành một chút.

“Không tức giận, anh Đỗ đã không đánh anh em nữa rồi.” Thành Thành nghiêm túc nói.

Đỗ Công vui vẻ đem Thành Thành ôm lên, Thành Thành dùng dằng muốn xuống, nói mình đã là người lớn, không thể để cho người ta tùy tiện ôm, bằng không bạn học thấy sẽ cười nó. Đỗ Công nói: “Ai cười anh giúp em đánh nó.”

Lời vừa dứt Vu Tiểu Đồng liền từ bên này đi qua, Thành Thành vội vàng đem mặt giấu vào trong lòng Đỗ Công. Bất quá vẫn là bị Vu Tiểu Đồng đơn giản nhận ra. Vu Tiểu Đồng lớn tiếng kêu: “Trình Thành, cậu đừng có núp. Mới thấy cậu rồi.” Thành Thành đem đầu chui ra ngoài, làm một cái mặt quỷ với Vu Tiểu Đồng đang ở đối diện dùng ngón trỏ chạm vào hai má, làm ra động tác thẹn thùng xấu hổ. Mặt Thành Thành một chút liền đỏ, càng muốn đòi đi xuống, Vu Tiểu Đồng cười chạy ra xa.

Trên đường Thành Thành vẫn nhìn về phía Trình Hàn Lang, nhưng cũng không dám nói chuyện. Trình Hàn Lang đối với cử chỉ thân mật của hai người bọn họ cũng vẫn là coi thường, tự mình đi đường của mình, có lúc còn chào hỏi người trên đường một tiếng. Hắn biết Thành Thành vẫn đang nhìn mình, nhưng chính mình lại không chịu quay qua liếc mắt nhìn tới, Đỗ Công bế một hồi vẫn là đem nó buông xuống, nắm tay dắt Thành Thành đi. Ba người đi trên đường, Trình Hàn Lang cảm thấy mình ngược lại như là người ngoài.

“Thành Thành, anh muốn ở nhà của em một tuần. Như vậy là anh có thể mỗi ngày được ăn cơm em làm rồi.” Đỗ Công nói với Thành Thành.

“Thật ạ?” Thành Thành vui vẻ hỏi, Đỗ Công gật đầu.

Trình Hàn Lang ở bên cạnh ăn cơm của mình, một chữ cũng không nói. Kỳ thực trong lòng thấy bộ dáng Thành Thành hoan nghênh Đỗ Công vẫn là cảm thấy khó chịu, Thành Thành vẫn không có chủ động nói với Trình Hàn Lang một câu, tuy rằng là lúc Trình Hàn Lang vào tới trước cửa nhà nó giúp hắn cất giày, lúc ăn cơm giúp hắn bới cơm, nhưng ở trong mắt Trình Hàn Lang những việc này đều xem như là việc làm tự nhiên của Thành Thành theo thói quen, hắn cho rằng Thành Thành đối với chuyện mình đánh nó ngày hôm qua vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Buổi tối lúc đi ngủ Thành Thành vẫn là cùng Trình Hàn Lang ngủ chung một phòng, Đỗ Công ngủ trong một căn phòng khác. Trình Hàn Lang tắm xong nằm trên giường, Thành Thành vẫn còn ở trong phòng tắm bận bịu.

Bỗng nhiên, Đỗ Công mặc mỗi cái quần lót chạy đến phòng Trình Hàn Lang, ngồi ở bên giường nói với Trình Hàn Lang: “Có phải ngày hôm qua tao đi mày lại đánh Thành Thành đúng không?”

Trình Hàn Lang nhìn y, thành thật nói: “Đúng vậy? Nó méc mày?”

“Cái gì a! Vừa nãy nó tắm không có đóng cửa, tao nhìn thấy, từng lằn đỏ trên mông. Mày thật là độc ác, đứa nhỏ tốt như vậy mày cũng xuống tay được.” Trong lời nói của Đỗ Công tràn đầy yêu thương.

Trong lòng Trình Hàn Lang lại có chút khó chịu, nghĩ thầm chuyện nhà người ta mày dựa vào cái gì mà quản a? Tuy là mày là bạn thân nhất của tao, thế nhưng mày tốt với Thành Thành cũng có thể có một mức độ thôi được không? Còn hơn quyền lợi của tao là người thân duy nhất của Thành Thành.

“Là em trai tao, tao muốn đánh liền đánh, mày chưa nghe qua huynh trưởng như cha sao? Tao cần phải đánh nó. Hơn nữa, đó cũng là tự nó đáng bị đánh, không đánh nó không nhớ được. Tao có gì không đành lòng?”

Trình Hàn Lang phản bác lời nói của Đỗ Công, đúng lúc này Thành Thành vừa vặn tắm rửa xong, đứng ngay ở cửa, nghe được đoạn đối thoại vừa rồi. Không nói gì, cúi đầu đi tới bên giường, cởi quần áo xong liền chui vào trong chăn ngủ.

Đỗ Công vỗ vỗ chăn của nó, nhỏ giọng nói: “Bé Thành Thành, ngủ thật ngon nha, anh đi về phòng đây.”

Qua một lúc sau, Trình Hàn Lang tắt đèn, trở người mấy lần, vẫn là không ngủ được, hắn mở đèn, đi về phía phòng khác. Mở ngăn kéo, bên trong có cao trị thương, hắn lấy ra lại đi tới bên giường, cẩn thận xốc Thành Thành ở bên dưới tấm chăn đang đắp lên, cởi quần lót của nó, lộ ra cái mông bị thương buồn thiu. Trình Hàn Lang không nghĩ tới chính mình tùy tiện đánh vài cái liền đem Thành Thành đánh thành như vậy, hắn dùng ngón trỏ chấm một ít thuốc, nhẹ nhàng thoa lên mông Thành Thành, một bên thoa một bên cẩn thận xoa.

Thành Thành hình như nức nở một tiếng, Trình Hàn Lang lập tức dừng lại động tác, chỉ chốc lát sau, Thành Thành lại an tĩnh. Trình Hàn Lang đem thuốc thả lại trong ngăn kéo ở phòng khách, chuẩn bị tiếp tục đi ngủ. Đúng lúc này, hắn thấy ở dưới gối đầu bị lệch của mình có một tờ giấy. Trên đó viết một ít lời, là Thành Thành viết ngày hôm nay, đến bây giờ hắn mới phát hiện.

“Anh ơi, xin lỗi, là em khiến mặt của anh bị đánh sưng lên, em có mua một hộp thuốc mỡ. Nếu như anh không tức giận nữa, thì dùng một chút được không? “

Trình Hàn Lang nhất thời cảm thấy rất hổ thẹn, hắn rốt cuộc biết sáng sớm Thành Thành dậy sớm như thế để làm gì, hắn cũng rốt cuộc biết vì sao ngày hôm nay Thành Thành vẫn dùng ánh mắt chờ đợi nhìn mình, sau đó lại có vẻ cô đơn. Hắn cầm lấy hộp thuốc mở đặt ở bên cạnh cái đèn trên bàn, thoa lên trên mặt mình rất nhiều, cho đến khi cảm giác hộp thuốc mỡ kia ít đi rõ ràng mới thôi.

“Thành Thành, xin lỗi, kỳ thực anh cũng không đành lòng đánh em!” Trình Hàn Lang nói với Thành Thành đang ngủ một câu nói cuối cùng trước khi quay người tắt đèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.