Ân Tứ

Chương 3



“Cái gì? Mẹ muốn nhận nuôi nó. Mẹ, mẹ không có đùa với con chứ?”

Đúng như mẹ Trình nghĩ, Trình Hàn Lang nói sao cũng không đồng ý với đề nghị này. Ánh mắt của hắn trừng mẹ Trình, tức giận đến thở hổn hển nói: “Mấy ngày nay cho nó ở đây con đã đủ không vừa ý rồi! Muốn một tên ăn xin trở thành người nhà của chúng ta, mẹ có nói gì con cũng không đồng ý. Mẹ, ai lớn lên giống em trai của mẹ, mẹ đều muốn đem từng người về tới nhà sao?”

Mẹ Trình nhìn Trình Hàn Lang tức giận đến không còn dáng vẻ thường ngày, đợi thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Hàn Lang, kỳ thực mẹ đã sớm muốn tìm cho con một người bạn, dù là không nhận nuôi nó, mẹ cũng có thể sẽ tìm cho con một em trai hoặc em gái từ nơi khác. Nhận nuôi một đứa nhỏ là chuyện mẹ đã tính tìm cách làm từ trước rồi.”

Trình Hàn Lang không hiểu hỏi: ” Vì sao? Con lúc nhỏ mẹ chưa từng cho con kết bạn, hiện tại nghĩ tới, mẹ nhất thời mới nhớ ra a? Hơn nữa, con đã lớn như vậy, có hay không có bạn thì sao a?”

Mẹ Trình bình tĩnh nhã nhặn nói với hắn: “Hàn Lang, dù sao để con làm con một thì cũng không có tốt, có một người cùng con chia sẻ cũng có thể cho con học được cách cùng người khác chung sống. Con từ nhỏ ít gần ba con, càng miễn bàn đến việc ông ấy dạy con. Chính con thoạt nhìn cao lớn như vậy không khác gì người bình thường, nhưng thật ra ở phương diện mà chỉ có người làm cha mới có khả năng giúp con cái phát triển, con không có được tiếp thu ít nhiều cũng sẽ có một chút khiếm khuyết.”

Nhìn Trình Hàn Lang không có thay đổi sắc mặt chút nào, mẹ Trình thở dài, lại nói tiếp: “Hơn nữa…mẹ cũng không có khả năng ở cùng con cả đời, có một người anh em dù sao cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, gia đình bên nội con nhìn thấy ba con không khác gì thấy thổ phỉ, đã sớm cắt đứt quan hệ. Mẹ sợ con sau này không có chỗ dựa, một mình lẻ loi, không có gì có thể thay thế tình thân được.”

“Mẹ, một mình con vô cùng tốt, nhiều người thì nhiều trói buộc. Hơn nữa, chẳng phải còn có mẹ sao?” Trình Hàn Lang nói xong, mẹ Trình không có trả lời, Trình Hàn Lang phát hiện ánh mắt mẹ Trình có chút hồng lên, một loại dự cảm xấu hiện lên trong lòng, hắn luôn nghĩ trong lòng mẹ hắn có việc gạt hắn, cụ thể là cái gì thì hắn lại không thể chắc chắn được, cũng bởi vì như vậy mới càng cảm thấy khó chịu.

Mẹ Trình thừa lúc Trình Hàn Lang không chú ý lấy tay lau khóe mắt một chút, hỏi tiếp: “Con muốn như thế nào mới đồng ý?”

Vừa hỏi như vậy Trình Hàn Lang trái lại không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ hồi lâu cũng không nói ra câu nào.

Mẹ Trình đứng dậy, nói với Trình Hàn Lang: “Những gì muốn nói mẹ đã nói hết, chính con tự suy nghĩ thật kỹ đi!”, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Trình Hàn Lang ngồi một mình trên ghế sa lon một chút, nghiêm túc một chút suy nghĩ vấn đề này. Nhận con nuôi hắn cũng không có ý kiến gì nhiều, thế nhưng ít ra cũng phải nhận một đứa nhỏ ra hình ra dáng a! Nhận như thế nào đi nữa cũng tốt hơn một đứa ăn xin chứ! Suy nghĩ thật lâu, Trình Hàn Lang trong đầu toàn là ăn xin thì như thế nào kiếm ăn ở hai bên trái phải cái thùng rác, một năm cũng không có tắm, còn giả bộ tàn tật để gạt người. Người như thế ở đầu đường xó chợ có nhiều lắm. Không được, mình không có cách nào khác tiếp thu cái này được, mình phải cùng mẹ nói rõ một chút. Nghĩ như vậy, Trình Hàn Lang liền hướng phòng ngủ mà đi đến.

Vừa định bước vào phòng, hắn cũng cảm giác bầu không khí bên trong rất không thích hợp, hình như có tiếng khóc bị đè nén, hắn nhìn trộm vào trong qua khe cửa, mẹ Trình của hắn gối đầu lên tấm chăn trên người đứa nhỏ, từ thân thể đang run kia có thể thấy được đích thật là cô ấy đang khóc. Trình Hàn Lang đứng ở cửa, trong lòng ngũ vị tạp trần (aka trong lòng có nhiều cảm xúc,bối rối), cảm giác không dễ chịu gì.

Hắn biết mẹ Trình không có khả năng chỉ vì đứa nhỏ này mà khóc, khẳng định là cũng có những nguyên nhân khác, chỉ là hắn căn bản không thể cùng nàng chia sẻ, thậm chí ngay cả…ít nhất là…nói rõ cũng không. Sợ rằng hôm nay mình mà cự tuyệt lời đề nghị này sẽ châm ngòi kíp nổ này mất! Mặc kệ thế nào, hay là cứ nhận nó, mặc dù mình không có khả năng triệt để chữa khỏi tâm bệnh của mẹ, nhưng có thể làm nhiều hơn một chút thì làm một chút đi!

Ra quyết định muốn hết cả một ngày, Trình Hàn Lang liền đi tìm mẹ Trình, hắn sợ nếu không đi lát nữa sẽ lại hối hận.

“Mẹ..” Trình Hàn Lang gõ cửa một cái, mẹ Trình xoay lưng về phía hắn không có xoay người lại, “Có việc gì không?”

“Cái kia…Mẹ nếu thật thích đứa bé này mẹ cứ nhận nuôi đi! Con cũng nhắm một mắt mở mắt không quan tâm, không phải chỉ là nhiều thêm một người thôi sao? Cũng không có gì là không được.” Trình Hàn Lang đứng ở cửa cười cười nói.

“Thật sao? Con không phải là thấy khó chịu với nó sao? Nó sau này ở nhà chúng ta đợi con cam tâm tình nguyện sao?”

“Con khó chịu thì có biện pháp gì, mẹ không phải là thích lắm sao? Để nó thử ở nhà chúng ta một chút xem sao đi! Sau này thật sự chịu không nổi sẽ nói sau. Được không?”

Mẹ Trình vừa nghe lời này liền xoay đầu lại, tuy rằng mắt còn chút hồng hồng, nhưng trên mặt rõ ràng hiện lên biểu tình nhu hòa. Mẹ Trình giúp đứa nhỏ chỉnh chăn lại một chút, rồi đi về phía Trình Hàn Lang.

“Con trai ngoan!” mẹ Trình sờ sờ đầu Trình Hàn Lang. vốn đang định sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn, nếu thật sự không được sẽ dùng biện pháp cứng rắn hơn. Không ngờ Trình Hàn Lang đã tự mình nghĩ thông suốt, điều này làm trong lòng mẹ Trình rất vui mừng.

Buổi tối mẹ Trình giúp Thành Thành tắm xong thì bế ra ngoài, đem để trên ghế sa lon, nắm bàn tay nhỏ bé của nó nói:

“Mẹ ngày mai sẽ làm thủ tục, bắt đầu từ bây giờ con gọi là Trình Thành, nhũ danh (aka tên gọi ở nhà, biệt danh người thân hay gọi) là Thành Thành, đến đây, đây là anh trai con Trình Hàn Lang! Con gọi đi!” mẹ Trình đem Thành Thành ôm ở trên đùi, chỉ vào Trình Hàn Lang rồi nói với Thành Thành. Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang quăng lại ánh mắt hung tợn, Thành Thành vội vàng cúi đầu, quay mặt xuống sàn nhà gọi một tiếng:”Anh!” Âm thanh nhỏ đến nổi hầu như không nghe được.

“Hứ! Có gì mới lạ a!” Trình Hàn Lang hừ lạnh một tiếng, đi về phía phòng ngủ của mình.

“Từ nay về sau con giống như anh con cùng nhau ngủ, ngủ trên giường lớn ở trong phòng.” mẹ Trình chỉ một ngón tay về phía phòng ngủ của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang vừa nghe thấy, lập tức dừng bước, xoay người lại lên tiếng kháng nghị:”Để nó ngủ cùng con? Giường một mình con ngủ còn thấy không đủ rộng đó a! Không phải có một phòng trống sao? Ngủ đó đi! Đừng giày xéo giường của con.”

“Phòng đó ngay cả giường cũng không có, con bảo em ngủ như thế nào?”

“Thích ngủ thế nào thì ngủ! Trước đây nó ngủ hai bên trái phải cái thùng rác cũng ngủ rất ngon đó thôi! Sàn nhà đã là tiện nghi cho nó.”

“Được được được! Con trai ngoan! Anh con không muốn, mẹ muốn, sau này mỗi ngày ngủ với mẹ.” mẹ Trình an ủi Thành Thành vẫn đang cúi đầu.

Trình Hàn Lang vừa nghe liền ghen tị muốn chết, hắn từ nhỏ chưa ngủ cạnh mẹ mình được vài lần, làm sao để nhóc ăn xin lượm được tiện nghi như vậy. Vì vậy lại tức đến thở hổn hển nói: “Mày muốn ngủ thế nào thì ngủ, tao mặc kệ, nói chung đừng nghĩ đến việc ngủ trong phòng mẹ tao, tao mà thấy liền đem mày từ tầng năm ném xuống. Cho mày triệt để từ giả số phận nghèo khổ.”

Buổi tối Trình Hàn Lang tắm rửa xong chuẩn bị lên giường đi ngủ, Thành Thành đã ngủ trên giường từ sớm, Trình Hàn Lang nhìn dáng vẻ ngủ như chuyện đương nhiên của nó liền phát bực, cởi quần áo rồi dùng sức chen lấn Thành Thành một chút.

“Đi đi, đi qua bên kia đi, nhỏ xíu như vậy mà chiếm nhiều chỗ quá.” Thành Thành thoáng cái liền tỉnh, khẩn trương đi qua đi lại hai bên trái phải, cuối cùng vẫn là đi đến nằm ở mép giường Trình Hàn Lang mới yên tâm mà nằm xuống.

“Nói cho mày biết, mày chính là một tên ăn xin, ngủ thế nào thì cũng vậy!” Trình Hàn Lang lại mắng một câu trong lòng mới có điểm yên ổn. Xoay người đưa lưng về phía Thành Thành chuẩn bị ngủ.

Lồng ngực bé nhỏ của Thành Thành lên xuống liên tục, hô hấp có chút gấp, rõ ràng là vừa bị hù dọa mà giật mình tỉnh giấc. Trình Hàn Lang cũng không quan tâm, tắt đèn đi ngủ.

Trình Hàn Lang nhắm mắt lại, có thể nghe tiếng hít thở rõ ràng ở bên cạnh, trong đầu hắn lại nhớ lại chuyện ban ngày, cảm giác cứ như là nằm mơ, một tên ăn xin cứ như vầy mà cùng hắn ngủ trên một cái giường, hơn nữa nó còn trở thành em trai của hắn. Chính hắn còn đồng ý, hắn thật sự hi vọng đây là một giấc mơ, buổi sáng tỉnh lại sẽ không nhìn thấy bóng dáng của nhóc ăn xin kia nữa.

Buổi tối Trình Hàn Lang dường nhủ nghe được tiếng động gì đó, hắn trở mình, tiếp tục ngủ. Sáng ngày thứ hai hắn rơi giường, lúc mở mắt ra liền nhanh chóng nhìn hai bên trái phải, chỉ có mình hắn ngủ trên giường, trong giây phút đó hắn thật vui mừng, chẳng lẽ thật sự là một giấc mơ? Chờ lúc hắn đừng lên mặt quần áo bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất còn có một người, không biết là nhóc ăn xin này rơi xuống đất lúc nào. Bị chăn bọc lại nằm ngủ trên mặt đất, bọc chặt chặt chẽ chẽ, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Ảo tưởng của Trình Hàn Lang vào giờ khắc này liền tan biến, nên đối mặt vẫn là phải đối mặt.

“Đáng đời!” Cúi đầu mắng Thành Thành nằm dưới đất một cái, Trình Hàn Lang không để ý nó nữa, trực tiếp mặc quần áo tử tế, đánh răng súc miệng chuẩn bị đi học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.