Ân Tứ

Chương 39



Trình Hàn Lang thực tập ở Sơn Đông đơn giản chính là cùng một đám bạn học đi du lịch mà thôi. Chơi không đến vài ngày Trình Hàn Lang đã cảm thấy không còn ý nghĩa, còn không bằng về nhà. Không biết Thành Thành ở nhà một mình trải qua thế nào, hình như cũng không thấy nó gọi điện thoại nhiều, tin nhắn cũng không có một cái, nếu như là bình thường đã sớm lải nhải cả lên. Lần này thế nào lại yên tĩnh như vậy? Trình Hàn Lang lấy điện thoại di động ra xem thật nhiều lần, bình thường lúc bận rộn thì thấy nó nhắn loạn cả lên, bây giờ muốn thấy nó lại không nhắn cái nào, nó không nhắn mình cũng không thèm để ý đến nó! Trình Hàn Lang có chút bực mình, một mình ngồi trước cửa sổ ngây người ra.

Cái loại thời kỳ phản nghịch của con nít hơi không để ý một chút sẽ đi lệch đường, Trình Hàn Lang đi học nhiều năm như vậy tổng kết ra một kinh nghiệm, càng nhìn như người đàng hoàng thì ý xấu trong lòng càng nhiều, tâm tư càng nặng. Nghìn vạn lần không thể để cho Thành Thành từ nhu thuận đáng yêu trở nên ý xấu đầy mình được, cho nên lúc nào hắn cũng luôn giám sát, cố gắng mà dẫn dắt, nghĩ đến đây, Trình Hàn Lang lại cảm thấy mình sinh ra một loại cảm giác tự hào và ý thức trách nhiệm của người anh trai, có tư tưởng này làm động lực, Trình Hàn Lang một lần nữa lại cầm điện thoại lên.

Lúc này này Thành Thành chính là đang ở nhà làm cơm, cùng Đỗ Công ở nhà bếp đùa giỡn hăng say, căn bản không có nghe tiếng điện thoại reo.

Trình Hàn Lang nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã 7 giờ rồi, Thành Thành không ở nhà là làm sao đây? Trình Hàn Lang lại gọi di động của Thành Thành, di động của Thành Thành đang để trong túi quần, vừa nghe thấy tiếng rung nó liền nhờ Đỗ Công đem điện thoại lấy ra giúp nó, trên tay nó dính rất nhiều bột.

“Anh em.” Đỗ Công nói một câu, lần này Thành Thành cũng không quản cái gì bột với không bột nữa, vội vàng đem điện thoại cầm lấy.

“A lô… Anh!”

“Trễ thế này em không ở nhà đang làm gì đó? Đừng cho là anh không ở nhà thì em có thể đi lung tung khắp nơi.” Trình Hàn Lang mở miệng liền không được tốt giọng.

“Em ở nhà mà, anh…” Thành Thành nghe thanh âm của hắn đã có một loại cảm giác muốn rơi nước mắt, vốn rất muốn nói nó nhớ hắn, nhưng lại sợ hắn nói là không tiền đồ, không thể làm gì khác hơn là nuốt trở vào.

“Em ở nhà thì em làm gì mà không nghe điện thoại? Hơn nữa, em ở nhà một mình sao bên cạnh lại ầm ĩ như thế a? Em bây giờ càng ngày càng hay gạt người rồi.” Trình Hàn Lang lại nhấn mạnh.

Thành Thành gấp đến độ bắt đầu giậm chân, Đỗ Công lại còn ở một bên lầm bầm ca hát, đem nồi dĩa làm ra âm thanh đinh đương loạn cả lên. “Em không có, không có! Bên cạnh là anh Đỗ, anh không ở nhà ảnh thường xuyên đến nhà chúng ta ăn, không tin anh hỏi ảnh đi.” Thành Thành đem điện thoại đưa cho Đỗ Công, nôn nóng xin y giải thích giùm.

“Là tao, tao là Đỗ Công nè… Nói thế nào a? Cái gì gọi là tao đem thằng bé làm hư a? Cả thế giới này người xấu xa nhất chính là mày, mày ở bên cạnh nó nó còn chưa từng hư, ở gần tao đây là tuyệt đối đủ lực miễn dịch. Tao và thằng bé đang ở bên ngoài, mày làm sao đó? Tao liền mang theo thằng bé đi lung tung bên ngoài đó! Có bản lĩnh bây giờ mày về đi a!”(thằng bạn mất dại:)))))))))))))))))))))

Thành Thành ở bên cạnh sắc mặt càng ngày càng khó coi, không đợi Đỗ Công nói xong cũng đem điện thoại đoạt lại, hướng vào điện thoại nói: “Anh, em không có, anh đừng nghe ảnh nói, em rất nghe lời, nhiều ngày như vậy em tan học liền trở về nhà, chỗ nào cũng chưa từng đi…”

Trình Hàn Lang ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, tay Thành Thành cầm điện thoại di động càng ngày càng dùng sức, bột dính trên tay hầu như toàn bộ đều cống hiến hết cho cái điện thoại: “Anh, anh còn nghe máy không? Anh không muốn nghe em nói sao… Em không có gạt anh mà…”

Trình Hàn Lang nghe được thanh âm của Thành Thành càng ngày càng nhỏ, biết nó lại tủi thân rồi, uy nghiêm chính hắn vừa mới dựng lên liền lập tức sụp đổ, Trình Hàn Lang dịu giọng lại, nói vào điện thoại: “Anh biết em không có đi ra ngoài, cho em mượn hai lá gan em cũng không dám đùa giỡn với anh a! Em nói em mỗi ngày ở nhà sao lại không gọi điện thoại cho anh? Em ngốc như vậy, lỡ để người ta lừa đi thì làm sao bây giờ? Anh đây ngược lại không phải là lo lắng cho em, chính là sợ đến lúc đó anh còn phải đi khắp nơi chuộc em về.”

“Em sợ gây thêm phiền phức cho anh, không phải anh nói bình thường không có chuyện gì thì ít gọi điện thoại cho anh sao?”

Mình đã nói những lời này sao? Trình Hàn Lang suy nghĩ kỹ một chút, nhớ không rõ lắm, có thể là hôm nào đó lúc phiền quá mở miệng ra liền nói như vậy.

“Anh… Chừng nào thì anh trở về? Đã hai tuần rồi, em…”

“Em cái gì?” Trình Hàn Lang cố tình giả vờ nói không biết, chính là muốn nghe nó nói ra.

“Anh… Em làm cơm cũng không biết cho ai ăn, ngủ cũng không nỡ ngủ…” Thành Thành nhỏ giọng nói.(ông Đỗ thân trâu giờ đã là người vô hình:))))))))))))))

“Cho anh ăn a! Anh ở bên cạnh em, em còn không nỡ ngủ?” Đỗ Công ở bên cạnh lại kêu lên.

“Đây không phải là có người nâng niu em lắm sao? Ngay cả chỗ ngủ của anh cũng để cho anh bị chiếm mất, anh còn về làm gì? Anh sẽ không để hai người làm loạn thêm nữa.”

Trình Hàn Lang ở trong điện thoại nói chuyện một cách quái gỡ, kỳ thực cũng không thực sự giận Đỗ Công, Đỗ Công và hắn là anh em, ngủ ở chỗ của hắn cũng không có vấn đề gì, cùng lắm là trở về bảo Thành Thành đem ga giường giặt sạch thôi! Hắn chính là buồn chán, muốn trêu chọc Thành Thành một chút, tâm tình của Thành Thành rất dễ bị hắn tác động, có đôi khi cứ có ý định muốn nhìn nó sốt ruột, sau đó chính mình cũng rất có cảm giác thỏa mãn, không biết này có tính là tâm lý biến thái không, Trình Hàn Lang suy nghĩ ở trong lòng.(Có đó ông, mà ông với thằng bạn ông đúng thương nhau luôn ó nha:v)

“Không phải mà… Anh! Anh… Em rất muốn anh quay về! Em… ” Trình Hàn Lang đoán mặt của Thành Thành khẳng định là đỏ lên rồi.

“Đừng có anh anh em em a, nghĩ xong rồi nói! Anh cúp trước, về nhà sẽ tính sổ với em!” Trình Hàn Lang không do dự, trực tiếp cúp điện thoại, tâm tình nhất thời tốt hơn rất nhiều.

Bên ngoài trời đã có chút đen, Trình Hàn Lang không dự định ở chỗ này hao tổn thời gian. Tối hôm nay đặt tấm vé, ngày mai hắn lại bay trở về, đã hơn mười ngày không trở về cũng thật sự có chút nhớ! Hắn dứt khoát xin giáo viên cho nghỉ, nói trong nhà có chút chuyện, khi làm tốt dự định rồi Trình Hàn Lang bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bên này khi Thành Thành cúp điện thoại vẫn trề cái miệng nhỏ nhắn ra mà mất hứng, Đỗ Công chọt nó nó cũng không lên tiếng, kéo nó nó liền trốn sang bên cạnh. Đỗ Công biết đứa bé này lại đang giận dỗi rồi. Mỗi lần có chuyện gì xảy đến trên người Trình Hàn Lang, Thành Thành liền mẫn cảm hơn nhiều đến độ nhỏ mọn luôn. Đỗ Công cẩn cẩn thận thận đi tới phía sau Thành Thành, đột nhiên nắm lấy cánh tay của nó không cho nó động, ha hả mà cười.

“Vật nhỏ, em còn học được cáu kỉnh nữa hả?” Đỗ Công vẫn nhìn Thành Thành không nhúc nhích mà nói.

“Em mới không có, em mới không có dễ giận như vậy.” Thành Thành buồn buồn nói.

“Vậy sao em mất hứng?” Đỗ Công hỏi.

“Anh em vẫn chưa trở về, còn cúp điện thoại của em, đều là tại anh, anh đáp ứng em không nói cho ảnh chuyện anh ngủ ở đây, anh vừa mới nói anh em cũng không tin em nữa.” Thành Thành quay mặt qua chỗ khác không nhìn y.

“Ai u! Chuyện này anh quên mất!” Đỗ Công vỗ trán một cái, mới nhớ tới hình như thật sự có chuyện như thế.(ông tỉnh quá:v)

Thành Thành dùng sức thở ra một cái, “Hứ!”(iu quá hà:3)

“Còn nói không tức giận mặt sắp nghẹn thành cà chua rồi nè. Em ngốc quá đi! Anh em vậy mà cũng gọi là tức giận, nó chính là muốn chọc em chơi thôi. Em còn tưởng là thật, nếu em cứ như vậy anh cũng thấy em phiền nè.” Đỗ Công thoáng cái buông lỏng tay Thành Thành ra. Thành Thành vừa nghe mới biết mình lại bắt đầu để tâm chuyện vụn vặt rồi, cứ luôn không khống chế được suy nghĩ miên man của mình, còn liên lụy đến những người khác. Nó thấy Đỗ Công ở một bên yên lặng chuẩn bị ớt xanh, liền chậm rãi đi tới.

“Anh Đỗ, em không phải cố ý, anh đừng tính toán nha, anh cứ coi như là em bị bệnh tâm thần đi!”

Đỗ Công hung tợn ngẩng đầu, sau đó gắt gao nắm lấy tay của Thành Thành, đem bột trong tay Thành Thành chà qua tay mình, sau đó đột nhiên cười ha hả, hướng tới trên mặt của Thành Thành mà trét qua. Thành Thành lúc này mới tỉnh ra. Cũng hò hét khí thế mà hướng Đỗ Công trét lại, hai người ở nhà bếp náo loạn ầm ĩ cả lên.

Lúc tối, Thành Thành cầm quyển nhật ký lên mở ra, ở giữa có một đoạn thời gian trống, đoạn thời gian đó luôn sợ Trình Hàn Lang phát hiện nên không có viết, Thành Thành biết Trình Hàn Lang trở lại chỗ này lại phải có một đoạn trống. Nó nhẹ nhàng mà lật quyển nhật ký này, từ năm 2004 đến bây giờ, đã hơn 400 ngày rồi. Mỗi một trang ở đây đều là tình cảm tinh khiết thuần túy của nó, đấu tranh hai năm qua của nó, đắm chìm, tự trách hoặc là những điều thống khổ khác, nhưng không thể nghi ngờ đều là vì Trình Hàn Lang mà bộc phát. Nó chỉ có một cái không gian như vậy để cho mình tự liếm láp vết thương của bản thân, nếu có một ngày chính mình cũng không có biện pháp thẳng thắn với bản thân, Thành Thành nghĩ như vậy nó thật sự sẽ hỏng mất.

Ngày 24 tháng 6 năm 2005, tâm tình: nhớ.

Mình cho là mình đã thay đổi đã kiên cường rồi, thay đổi để có thể gánh chịu được nhiều thứ. Thế nhưng nhiều ngày như vậy trôi qua mình phát hiện mình vẫn là yếu đuối như vậy, cái gì cũng không thể làm, mình rõ ràng là nhớ anh như vậy, nhớ đến nỗi tối một mình ngủ không yên. Mà mình lại không thể tiếp thu cái dạng này được, mình như vậy ngay cả một chút lực khống chế cũng không có.

Có đôi khi mình cũng muốn, mặc kệ mà thẳng thắn, thích thì thích, cũng không có gì ghê gớm. Thế nhưng nghĩ đến nhiều năm như vậy qua đi anh vẫn để mình lưu lại bên người, mình lại cảm thấy mình dùng tim của mình làm bẩn tấm lòng của anh. Anh chiếu cố mình, là anh trai của mình, mà mình lại sinh ra tình cảm không bình thường đối với anh. Mỗi đêm mình bị anh ôm sẽ có cảm giác không tự chủ được bản thân, mình thật sự hận chính bản thân mình.

Trình Thành, mày thực sự rất không biết tốt xấu!

Trình Thành, mày thực sự rất không biết thế nào là đủ!

Mỗi ngày mình đều ở trong góc phòng không có ai mà tự mắng mình một ngàn lần, sau đó cầu khẩn nếu có một ngày anh biết chuyện này nhất định đừng đuổi mình đi. Nếu như anh mắng mình, mình nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe, cái gì mình cũng có thể chịu được, chỉ là không thể chịu được rời xa anh.

Thời gian dài như vậy mình vẫn luôn thử rời xa anh mà vẫn có thể có cuộc sống phong phú, thế nhưng ngày hôm nay mình nghe được thanh âm của anh mình phát hiện mình đã triệt để thất bại rồi. Ngày mà cuộc sống của mình bắt đầu không phải là ngày mình ra đời, mà là ngày mình chân chính có nhà. Bắt đầu từ ngày đó, trong cuộc sống của mình vẫn luôn có anh, chưa từng rời khỏi. Mình nghĩ không ra nếu như mình rời xa anh thì phải làm thế nào để tiếp tục sống.

Anh, em xin lỗi anh. Mẹ, mẹ tốt với con như vậy, thế nhưng con lại phụ sự gửi gắm trước đây của người. Con không thể chiếu cố tốt anh của con, còn vô sỉ mà yêu anh, hơn nữa vô pháp mà kiềm chế. Thế nhưng xin mọi người yên tâm, con nhất định đem bí mật này cố gắng thu lại, sẽ không mang đến một tia phiền não nào cho người con yêu.

Một câu cuối cùng, anh, em yêu anh!

Thành Thành buông quyển nhật ký xuống, đi về phía giường của mình, Đỗ Công đã triệt để tiến vào trạng thái ngủ say, tiếng ngáy nổi lên bốn phía. Thành Thành ngồi ở đầu giường nhìn y, Trình Hàn Lang thì chưa bao giờ ngáy, ngủ rất nhẹ, cho nên buổi tối Thành Thành tỉnh lại luôn luôn lo lắng hắn có còn ở bên cạnh không.

Nhẹ nhàng kéo chăn lên, Thành Thành nhìn bức tường trong đêm tối, còn có ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn treo như trước, bên tai vang lên lời Trình Hàn Lang trong điện thoại, cẩn thận nhớ lại từng câu từng câu, từng chữ từng chữ, thưởng thức. Luôn muốn tìm ra một chút xíu vết tích yêu thương, mặc dù chỉ là một loại hy vọng xa vời, nhưng vẫn là không nhịn được góp nhặt những ngọt ngào nho nhỏ này. Một lần rồi lại một lần tự nói với mình đó là thứ mà mình tự ngộ nhận, nhưng mỗi buổi tối vẫn là không nhịn được buông thả chính mình, tự nói với mình đây là một lần cuối cùng, không bao giờ có lần sau nữa, thế xưng mỗi khi đêm xuống, chuyện này vẫn là sẽ phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.