Ân Tứ

Chương 47



Trình Hàn Lang ở lại công ty quảng cáo không bao lâu liền trở thành nhân viên chính thức, công ty quảng cáo này cũng rất nổi danh trên toàn quốc, cho nên đối với một thực tập sinh mà nói đây coi như là một kỳ tích. Mục đích cuối cùng của Trình Hàn Lang cũng không phải là ở lại chỗ này chịu đựng để được một chức vị nào đó, mà là ở đây hấp thu chất dinh dưỡng sau đó tự mình mở một công ty quảng cáo cho riêng mình, khi đó sự nghiệp của hắn mới là chân chính khởi bước.

Trình Hàn Lang trong công ty rất là bắt mắt. Đầu tiên vẻ ngoài đã áp đảo người khác, tuy rằng bây giờ mọi người đều rêu rao không hề trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng có một anh đẹp trai cao to đứng ở trước mặt, có mấy người có thể nhịn được không liếc mắt nhìn. Hơn nữa cái công ty quảng cáo này còn là nhân viên nữ chiếm đa số, cho nên Trình Hàn Lang trở thành đối tượng của toàn bộ các cô chưa chồng.

Bình thường ngoại trừ lúc Trình Hàn Lang ra ngoài làm việc, thời gian thực tập trên cơ bản đều bị Ngô Ngọc chiếm. Trình Hàn Lang ngược lại thật thích cùng một chỗ với Ngô Ngọc, bình thường Ngô Ngọc tới tìm hắn hắn cũng không cự tuyệt. Hai người bọn họ thường cùng nhau đi xem phim, đi tản bộ, Ngô Ngọc trở thành khách quen trong nhà Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cũng sẽ đến nhà Ngô Ngọc làm khách. Ngô Chấn hoan nghênh, cha mẹ của Ngô Ngọc cũng rất thích Trình Hàn Lang, cho nên họ cũng không vì vấn đề Ngô Ngọc nhỏ tuổi, còn đang đi học mà lo lắng.

Dường như chuyện Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc sẽ tiến tới với nhau là một điều tất nhiên.

Ngô Ngọc cho rằng mình thuận lợi như vậy mà có được phần tình cảm này là rất bình thường, cô chưa từng cho rằng mình sẽ gặp phải cái gì cản trở về mặt tình cảm, từ nhỏ được người nhà cưng chiều, đến trường được thầy cô yêu thích, bạn học ca ngợi, hơn nữa cô ít khi ra vẻ, ở chung với mọi người cũng không tệ, cho nên chuyện mâu thuẫn với bạn học trong lớp cũng rất ít khi phát sinh trên người cô.

Trình Hàn Lang cũng đã trải qua một đoạn thời gian tự hỏi bản thân, hắn biết cần phải tính toán về một phần tình yêu. Bởi vì bị cha mẹ ảnh hưởng, hắn nhìn nhận tình yêu một cách vô cùng lý trí. Tuổi tác gì, hoàn cảnh gì, người làm bạn cùng mình cả đời cần phải như thế nào đều là những chuyện cần phải suy xét thận trọng.

Hắn và Ngô Ngọc qua lại trong khoảng thời gian này khiến hắn hiểu rõ người này và hắn sẽ có tương lai, sẽ không giống như cha mẹ của hắn đem hôn nhân biến thành một hình thức bi kịch. Bởi vì trên người Ngô Ngọc có tính chất đặc biệt mà hắn thích, có những thứ có thể hòa quyện cùng hắn mà Ngô Chấn lại chính là người bạn chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn tin tưởng con đường này có thể đi dễ dàng hơn một chút, hài hòa hơn một chút.

Về phần khắc cốt ghi tâm, oanh oanh liệt liệt, Trình Hàn Lang không nghĩ hắn có thể xây đắp lên những điều đó. Hắn có thể xây dựng tình cảm trên cơ sở trách nhiệm xã hội để hai người nương tựa lẫn nhau, dùng tấm lòng chân thành để ở chung, mà không nhất định cần phải trở thành tất cả của nhau. Hắn tán thưởng nhất một điểm ở Ngô Ngọc đó là tính cách của cô khá thẳng thắn, sẽ không bởi những thứ lông gà vỏ tỏi mà tính toán chi li với hắn, như vậy hắn sẽ được độc lập. Trình Hàn Lang không đòi hỏi nhiều, chỉ cần người này có thể cho hắn một bầu không khí sinh hoạt ổn định là được, việc học của hắn đã tốn nhiều thời gian, hắn còn phải phấn đấu cho sự nghiệp của mình.

Thành Thành nhanh chóng cảm thấy Trình Hàn Lang đã tiếp nhận đoạn tình cảm này của Ngô Ngọc, từ khoảng thời gian Trình Hàn Lang ở nhà càng ngày càng ít thì có thể biết được. Thành Thành ra quyết định trong đầu, một lòng muốn thành toàn cho hai người bọn họ.

Bình thường lúc nó ở nhà nói chuyện phiếm với Trình Hàn Lang thì nhắc tới Ngô Ngọc, nói cô đáng yêu, nói cô hiểu chuyện, muốn Trình Hàn Lang phải cố gắng quý trọng cô. Sau mỗi lần như vậy, Trình Hàn Lang sẽ ậm ờ vài câu, giống như cũng không muốn nghe Thành Thành nói những thứ này, thế nhưng Thành Thành cảm thấy được: Trình Hàn Lang dao động.

Mỗi lần Ngô Ngọc đến, Thành Thành luôn luôn tiếp đón cô rất nhiệt tình, làm rất nhiều món ngon cho cô. Lúc hai người bọn họ ở chung với nhau, Thành Thành liền tự động kiếm cớ đi ra ngoài, một mình tản bộ dưới lầu hoặc là đến chỗ đặt dụng cụ tập thể thao của tiểu khu mà tập luyện. Nó sợ ngày đó đã tới, sợ chính mắt nó thấy Trình Hàn Lang say đắm nhìn những người khác. Nhưng nó cũng lại khát vọng ngày đó sẽ tới, bởi vì như vậy nó cũng không cần thấp tha thấp thỏm chờ đợi ngày đó nữa, cũng có một lý do tốt để thuyết phục bản thân buông tay.

Rốt cuộc có một ngày, Trình Hàn Lang nói với Thành Thành:

"Anh có thể phải hoàn thành nguyện vọng của em rồi."

"Nguyện vọng gì?" Trong lòng của Thành Thành cảm thấy một cơn đau nhói.

"Anh tìm được cho em một người chị dâu rồi." Trình Hàn Lang ôn nhu nhìn Thành Thành.

Thành Thành có chút tham lam nhìn vào ánh mắt của Trình Hàn Lang, từ lần kia nó say rượu, Trình Hàn Lang thường nhìn nó một cách dịu dàng như vậy, Thành Thành đột nhiên cảm thấy như vậy là đủ rồi. Nó có thể nhìn thấy một loại thần thái mới nảy sinh trong ánh mắt của Trình Hàn Lang, loại thần thái này nói cho Thành Thành biết anh nó thật sự động tâm rồi, thật sự gặp được hạnh phúc thuộc về chính bản thân anh rồi.

"A!" Dáng vẻ của Thành Thành rất vui sướng, "Như vậy thật tốt, em đã nói hai người các anh có triển vọng mà! Anh còn chết không chịu nhận."

"Nhìn em cao hứng kìa, cũng không phải bạn gái của em, anh cho em biết, em cũng chưa được yêu đương, chờ khi nào anh phê chuẩn cho em em mới được yêu."

"Anh, anh yên tâm đi! Có lẽ cho dù anh cho em cái quyền lợi này em cũng sẽ không yêu."

Trình Hàn Lang chỉ xem như nó đang nói đùa, ngồi dựa trên ghế sô pha nhìn nó cười. Thành Thành đứng lên hưng phấn nói: "Anh, chuyện vui như thế này chúng ta cần phải ăn mừng một trận, buổi tối gọi chị Ngô Ngọc tới nhà đi! Lâu lắm rồi em cũng không gặp chị ấy, muốn gặp lắm."

Trình Hàn Lang nói: "Được, anh gọi điện thoại kêu cô ấy đến."

Vừa kêu một cái là kêu đến hai người, Ngô Chấn cũng đã chạy tới ăn cơm ké, từ lúc Ngô Ngọc nói Thành Thành làm cơm ăn ngon, cậu vẫn luôn muốn tới đây, chỉ là mãi không có cơ hội.

"Trình Hàn Lang, tôi mời cậu một ly. Sau khi cậu uống ly rượu này phải thật tốt với em gái tôi, bằng không tôi có thể sẽ nổi nóng với cậu đó." Biểu tình của Ngô Chấn nghiêm túc vô cùng, Trình Hàn Lang chính là lần đầu tiên thấy cái loại biểu tình này của Ngô Chấn. Hắn cười cười, cầm ly rượu lên, dốc cạn một ly rượu đầy.

"Cô ấy là em gái cậu, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy tôi lại còn lừa em gái của cậu sao?" Ngô Ngọc nhìn Trình Hàn Lang rượu trong ly của Trình Hàn Lang, cả khuôn mặt đều tràn đầy tinh thần.

Thành Thành ngồi ở đối diện cô, đột nhiên cảm thấy thời khắc này Ngô Ngọc thực sự rất đẹp, giống như một thiên sứ, người như vậy nên có được hạnh phúc. Thành Thành cũng nhìn Trình Hàn Lang một hơi cạn sạch một ly rượu, nó cũng rất muốn từ thời khắc này quên đi một đoạn tình cảm của mình, khi đoạn tình cảm kia bắt đầu cũng là lúc tình cảm của mình đi đến hồi kết.

"Được rồi! Ăn thôi." Khi bốn người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Ngô Ngọc và Trình Hàn Lang thoạt nhìn đều rất vui vẻ. Ngô Ngọc thỉnh thoảng nói với Trình Hàn Lang nói chuyện với mọi người nhẹ nhàng thôi, thấy Trình Hàn Lang không có phản ứng gì sẽ mím cái miệng nhỏ nhắn lại mà hờn dỗi. Trình Hàn Lang không thích ăn nói khép nép để dỗ dành người khác, cho nên thẳng thắn gắp đồ ăn cho cô để cô nguôi giận. Ngô Ngọc ngược lại cũng dễ dụ, cũng làm dáng một chút, sau đó lại vui vui vẻ vẻ.

Buổi tối, Thành Thành nằm ở trên giường, mặt nhìn về hướng Trình Hàn Lang. Bóng lưng của anh thật là đẹp, sau này mình cũng chỉ có thể nhìn về phía bóng lưng của anh mà thôi.

"Anh, sao anh không để chị ấy ngủ lại nhà?" Thành Thành nằm trong chăn nói.

Trình Hàn Lang nghe xong lời nó nói, lập tức xoay người lại cho một cái vỗ hướng về phía cái mông của Thành Thành, "Nhóc con em nghĩ cái gì thế?"

"Anh, em cũng không phải là con nít, em cái gì cũng hiểu, anh, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng."

"Anh... Anh thích chị Ngô Ngọc không?" Thành Thành nỗ lực làm cho giọng của mình thật bình tĩnh.

"Lời này của em không phải là vô nghĩa sao? Anh nếu như..." Trình Hàn Lang đang nói bỗng nhiên ngừng lại, giọng hắn chậm lại nói, "Cô ấy giống y như một đứa nhỏ, anh chỉ cảm thấy có một người như vậy bên cạnh người rất nhẹ nhàng. Về phần thích... hẳn là coi như có đi!"

Thành Thành xoay người đưa lưng về phía Trình Hàn Lang: "Anh, chúng ta ngủ xa nhau đi!"

"Sao em lại nói việc này a?" Trình Hàn Lang vỗ nhẹ sau lưng Thành Thành.

"Không tại sao cả, không đề cập nữa, đến lúc đó rồi hãy nói! Anh, chúng ta ngủ đi." Thành Thành đưa tay tắt đèn trên trường. Trình Hàn Lang lại đánh lênh trên mông của nó một cái, "Anh còn chưa nằm xong, ai cho em tắt?"

Thành Thành lần này không trả lời nữa, vẫn xoay lưng về phía Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang lại lật người nó qua, khiến cho mặt của Thành Thành hướng về phía hắn, trong bóng tối ánh mắt của Thành Thành thật to, Trình Hàn Lang không thấy rõ nội dung trong đó. Cánh tay của Thành Thành khoát lên phía ngoài chăn, gầy teo như một cây gậy.

Lòng Trình Hàn Lang đột nhiên có chút đau xót, hắn vươn tay vuốt ánh mắt của Thành Thành khép lại, sờ sờ mặt của nó, thay nó đắp kín chăn. Ghé vào lỗ tai nó nói: "Thành Thành, em thực sự mong muốn anh tìm cho em một người chị dâu sao?"

Một câu nói của Trình Hàn Lang phảng phất như sẽ đánh nát tất cả ngụy trang của Thành Thành. Thành Thành cảm thấy từng hơi thở của mình thoát ra ngoài đều mang theo sự xót xa. Một loại đau đớn đã che giấu từ lâu lan tràn ra trong tim, khiến nó chỉ có thể cắn chăn, cố gắng không cho hơi thở ra khỏi miệng, nó sợ nó há miệng ra, nước mắt sẽ liền rơi xuống.

"Ưm!" Thành Thành gật đầu một cái.

Trình Hàn Lang cảm thấy như có một chỗ nào đó bị thiếu đi một mảnh, trống rỗng. Hắn không biết tại sao hắn muốn hỏi một vấn đề như vậy, cũng không biết rốt cuộc mình muốn một đáp án thế nào. Tựa hồ chỉ là một ý nghĩ nhảy ra trong lúc ngẫu nhiên, nhưng cũng lại giống như một loại tình cảm đã chôn giấu thật lâu. Hắn không rõ ràng lắm, cũng nghĩ không thông, hắn chỉ biết mình không có cái loại sung sướng như sau khi ăn cơm tối. Trong bóng đêm Trình Hàn Lang thở dài một hơi, đồng thời trở mình quay lưng về phía Thành Thành.

Thành Thành nhìn bóng lưng của hắn, từ tận đáy lòng nói: "Ngày hôm nay em nhất định sẽ thương tâm, sau đó sẽ không bao giờ thương tâm nữa, từ nay về sau em sẽ nỗ lực chỉ xem anh là anh của em!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.