Ăn Vạ Chị Đại

Chương 42




 

Edit: Kir
 
Sau khi ăn xong, trong phòng đọc sách của nhà họ Phỉ.
 

Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm đang cầm quyển sách ở bên trái, lại nhìn Phỉ Triêu Dương, Phỉ Tân Nguyệt đang vùi đầu làm bài tập ở bên phải, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên chút mờ mịt. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
Tất nhiên cô không nhận lời của mẹ Phỉ, dù sao hôm nay chỉ là tình huống đột phát, bà Lục Tuyết Cầm cũng không phải tăng ca mỗi ngày.
 
Thế nhưng cô cũng không biết tại sao trong sự tiếp đãi nhiệt tình của mẹ con nhà họ Phỉ đã đồng ý ở lại nhà bọn họ… làm bài tập?
 
Lục Tịnh An nhìn sách bài tập đang bày ra ở trước mặt, trong mắt lại càng thêm mờ mịt. Mấy cái chuyện làm bài tập gì đó, ngoại trừ trong thời gian ôn tập kiểm tra ra, đã bao lâu rồi cô chưa làm qua rồi nhỉ?
 
Dĩ nhiên cô đồng ý ở lại làm bài tập quả thực là một chuyện cực kỳ bất thường.
 
“Cốc cốc cốc…”
 
Lúc này cửa phòng đọc sách có tiếng gõ, mẹ Phỉ bưng trà hoa quả đi tới, Lục Tịnh An vừa định đứng dậy giúp đỡ đã bị bà cản lại.
 
“Không cần đâu, An An con cứ ngồi đi.”


 
Mẹ Phỉ cười híp mắt nói với cô. Bà đặt khay trong tay lên bàn, giúp bọn họ rót ngước trà.
 
Khi đưa ly nước trà đến trước mặt Phỉ Minh Sâm, bà lẳng lặng liếc mắt nhìn con trai một cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
 
Bình thường thằng nhóc này rất nhanh trí cơ mà, sao hom nay lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?
 
Cơ hội tốt như thế mà chỉ chăm chăm đọc sách? Nên tranh thủ thời gian hỏi người ta xem có cái gì không biết, hoặc là làm bộ như mình có bài không hiểu muốn hỏi người ta, như vậy mới có cơ hội trao đổi tình cảm chứ!
 
Phỉ Minh Sâm nhận được ánh mắt của mẹ, đại khái cũng hiểu ý bà.
 
Cậu không khỏi sờ sờ mũi, hèn chi hôm nay cậu cứ cảm thấy mẹ mình có chút khác thường, không ngờ là bà đã nhìn thấu tâm tư của cậu, hơn nữa dường như còn rất ủng hộ?
 
Trong ánh mắt ‘cổ vũ’ của mẹ Phỉ, Phỉ Minh Sâm bất đắc dĩ khép sách lại, vừa định mượn cớ nói chuyện với Lục Tịnh An thì kết quả em gái cậu lại mở miệng trước.
 
“Chị An, bài này em không biết làm, chị giảng cho em một chút được không?” Phỉ Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tịnh An, ngọt ngào hỏi.
 
Lục Tịnh An ngừng một lát, cảm thấy giảng bài còn thú vị hơn làm bài tập, hơn nữa đề toán tiểu học mà thôi, cái này không làm khó được cô.
 
Cô gật hỏi: “Chỗ nào không hiểu?”
 
“Ở đây, ở đây, đề bài ứng dụng này thật khó…”
 
“A, đề này em cũng không hiểu.” Phỉ Triêu Dương cũng bu lại.
 
Vốn thường ngày bọn nhỏ có gì không hiểu đều hỏi anh hai Phỉ Minh Sâm. Nhưng hôm nay có chị gái xinh đẹp ở đây, tất nhiên là không cần phải hỏi ai kia.
 
“Chị An của các con còn có bài phải học, hơn nữa chị ấy là khách, sao có thể làm phiền người ta như vậy chứ hả?”
 
Thấy con trai đã bị hai tiểu quỷ nhanh chân đến trước còn mình thì đang ở đó làm chuyện ngu ngốc, mẹ Phỉ tức giận đến trợn mắt, suy nghĩ một chút rồi nói với hai đứa nhỏ. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
Phỉ Tân Nguyệt và Phỉ Triêu Dương liếc mắt nhìn nhau, bĩu môi có chút không tình nguyệt rút sách giáo khoa về.
 
Lục Tịnh An đè sách giáo khoa của con bé lại, quay đầu nói với mẹ Phỉ: “Cảm ơn dì, có điều không sao đâu ạ, con cũng không có nhiều bài tập.”
 
“Vậy thì thật ngại quá.” Mẹ Phỉ vội vã cười thân thiết.
 
“Không có gì ngại cả ạ, là con quấy rầy.” Lục Tịnh An hơi cong môi, cười nhẹ một cái.
 
Cô vẫn luôn chẳng có biểu cảm gì, nụ cười này cứ như băng tuyết tan ra khiến người ta không thể rời mắt.
 
“Chị An cười lên đẹp ghê á!” Phỉ Triêu Dương ngơ ngác nói, “Thảo nào anh hai thích…”
 

Lời cậu nhóc còn chưa nói xong đã bị Phỉ Tân Nguyệt thúc cùi chỏ vào sườn, ý thức được mình lỡ miệng, cậu nhóc vội lấy tay bụm cái miệng nhỏ của mình lại.
 
Chỉ là hành động đó cũng muộn rồi, lời chưa nói xong của cậu nhóc đã bị mấy người trong phòng nghe cả, nhất là Lục Tịnh An. Cô chớp chớp mắt, bên mang tai dần dần ửng hồng.
 
Tên kia, sao lại tùy tiện nói lung tung rồi?
 
Cô phản ứng kịp, có chút ngượng ngùng trừng mắt liếc Phỉ Minh Sâm, đổi lấy ánh mắt vô tội của chàng trai.
 
“Vậy mẹ không quấy rầy các con nữa, học tập cho giỏi, mẹ đi xuống trước đây.”
 
Mẹ Phỉ nín cười, giả vờ như không nghe thấy, bưng khay đi ra khỏi cửa phòng, đề đám bọn họ ở lại trong phòng học bài.
 
Bởi vì câu kia của Phỉ Triêu Dương nên sau khi mẹ Phỉ rời đi, trong phòng im thin thít.
 
Lục Tịnh An trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, rất muốn nổi giận nhưng lại ngại có em trai em gái cậu ở đây nên không phát giận được, cô không khỏi có chút bí bách.
 
“Chị An, chúng ta tiếp tục giảng đề có được không?” Phỉ Tân Nguyệt đảo tròng mắt, chỉ chỉ đề bài kia khẽ hỏi. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
Lục Tịnh An bị dời sự chú ý đi, thế này mới thôi. Người nhà họ Phỉ, trừ Phỉ Minh Sâm ra thì cô đều rất thích, tất nhiên không đành lòng cự tuyệt lời nhờ vả của Phỉ Tân Nguyệt.
 
Cô gật đầu, quyết định không nhìn người nào đó nữa, giảng bài cho hai đứa bé đáng yêu.
 
Phỉ Minh Sâm ở bên cạnh nhìn bọn cô, khóe miệng vô thức cong lên một nụ cười.
 
Đại khái là Lục Tịnh An không biết rằng thần sắc nghiêm túc này của cô lại toát lên nét dịu dàng hiếm thấy, nhìn qua xinh đẹp, nhã nhặn, lịch sự như vậy, so với cô gái bạo lực ban chiều xoay người đạp gã đàn ông kia thì quả thực như hai người khác nhau.
 
Có điều, cho dù là dáng vẻ nào của cô đi nữa thì cậu đều yêu thích là được…
 
Không phải là Lục Tịnh An không cảm nhận được ánh mắt của cậu, cũng quay đầu trừng mắt cảnh cáo vài lần nhưng người này không biết thu lại, khiến cô tức giận đến ngứa cả răng.
 
Thật vất vả chịu đựng đến chín giờ rưỡi, Phỉ Tân Nguyệt và Phỉ Triêu Dương làm xong bài tập chuẩn bị đi ngủ thì Lục Tịnh An mới tìm được cớ ra về.
 
“Chị An, ngàu mai chị có tới nữa không?” Trước khi đi, Phỉ Tân Nguyệt ôm cánh tay của cô hỏi.
 
Lục Tịnh An muốn nói lại thôi, đáy lòng cũng có chút rối rắm.
 
Cô thực sự thích bầu không khí trong gia đình nhà họ Phỉ. Cho tới hôm nay cô mới trải nghiệm được gia đình thực sự là cảm giác gì.
 
Thế nhưng… Cô liếc nhìn Phỉ Minh Sâm ở bên cạnh, nhịn không được bĩu môi.
 
Người này thực sự quá đáng ghét, cả buổi tối đều nhìn cô đăm đăm, làm hại cô còn cho là trên mặt mình có gì.
 
“Chị An, đến nha~~” Phỉ Tân Nguyệt lén liếc mắt nhìn anh hai. sau đó lôi kéo cánh tay cô làm nũng.

 
Phỉ Triêu Dương muốn lập công chuộc tội, cũng ở bên cạnh liên tục phụ họa.
 
Nhìn em trai em gái nhà mình ra sức như vậy, nụ cười trên khóe môi Phỉ Minh Sâm chưa hề ngừng. Thấy bọn họ giằng co không xong, cậu nói: “Cậu xem bọn nhỏ thích cậu như vậy, hay là cậu đồng ý đi? Nếu không chỉ sợ đêm nay tụi nó không ngủ được yên giấc mất.”
 
Lục Tịnh An mím môi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn mà đáp: “Được rồi được rồi, nếu như mẹ chị tăng ca thì chị sẽ qua đây.”
 
“Chị An là tốt nhấttt!” Hai đứa bé đồng thanh hoan hô.
 
“Được rồi, mau đi rửa mặt đánh răng đi!” Mẹ Phỉ đi qua đuổi bọn nhóc di rửa mặt, rồi nói với Phỉ Minh Sâm: “Trên đường về không an toàn, con đưa An An về nhà đi.”
 
Lục Tịnh An không khỏi khựng lại, nghĩ thầm nhà cô ở sát vách, chỉ mấy bước đường thì có thể không an toàn thế nào?
 
Chỉ là cô vừa định phản bác thì Phỉ Minh Sâm đã nói trước một bước: “Vâng, con đưa cậu ấy rồi về.”
 
Nói xong cậu liền xoay người đi ra cửa, thấy Lục Tịnh An chưa đi, cậu quay lại nhìn cô nghi hoặc. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
Lục Tinh An cắn cắn môi, cũng không nói gì nữa mà đút hai tay vào túi đi đến bên cạnh cậu.
 
Phỉ Minh Sâm cong môi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, sau đó theo sau cô ra khỏi nhà. Mà ở phía sau lưng họ, mẹ Phỉ nhô đầu ra khỏi phòng tắm, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
 
Vừa cúi đầu liền thấy hai tiểu quỷ nhà mình cũng đang ngó dáo dác, bà gõ đầu hai đứa, sừng sộ lên: “Còn không mau đi đánh răng rửa mặt, mai phải dậy sớm đi học đấy!”
 
Phỉ Triêu Dương và Phỉ Tân Nguyệt đành phải bất đắc dĩ rụt trở lại dưới oai phong của mẹ.
 
Mà ở ngoài cửa nhà bọn họ, Phỉ Minh Sâm bước nhanh đuổi kịp Lục Tịnh An, đi sóng vai cùng cô.
 
Lục Tịnh An cũng chú ý tới cậu, theo bản năng quay đầu liếc cậu một cái, đột nhiên đối diện với ánh mắt của cậu. Chàng trai cười cong cong đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
Lục Tịnh An cảm giác trái tim khẽ nảy lên, cô dừng chân lại, không nhịn được nữa mà nhìn chằm chằm vào cậu, tức giận nói: “Nhìn tôi làm gì? Cậu còn nhìn nữa thì có tin là tôi đánh cậu không hả?”
 
Nhìn dáng vẻ nổi trận lôi đình của cô gái, Phỉ Minh Sâm thoáng thu lại nụ cười, tỏ vẻ buồn rầu nói: “Tôi cũng đâu có biệp pháp nào.”
 
Lục Tịnh An ngẩn ra, nhìn cậu nghi hoặc, trái lại muốn nghe xem cậu giải thích thế nào. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
Kết quả lại thấy chàng trai đột nhiên kề sát lại gần, nói ở bên tai cô: “Ai bảo cậu xinh đẹp như vậy chứ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.