Ăn Vạ Chị Đại

Chương 53




 

Edit: Lafite
 
Sáng thứ hai, Lục Tịnh An vẫn như ngày thường đi ra khỏi cửa, lúc gần đi lại bị Lục Tuyết Cầm gọi lại.
 

“An An, chờ một chút! Mẹ đưa cái này mang theo.”
 
Lục Tịnh An nhận lấy túi nylon màu trắng trong tay mẹ, cái túi rất nhẹ, giống như chỉ bỏ mỗi bộ quần áo bên trong.
 
“Đây là đồng phục học sinh cho Minh Sâm.” Lục Tuyết Cầm cười híp mắt nói.
 
Lục Tịnh An khẽ nhíu mày, cô gần như đã quên mất chuyện này. Bây giờ mẹ muốn cô đem đến trường cho cậu ta sao?
 
Tưởng tượng một chút đến ánh mắt bà tám của Mạc Xảo Xảo, cô không thèm nghĩ đã nói: “Buổi tối con sẽ trả lại cậu ấy.”
 
“Hôm nay thứ hai, trường học phải kiểm tra.” Lục Tuyết Cầm lắc đầu, “Nếu hại cậu ta bị thầy ghi lỗi sẽ không tốt.”
 
“Lại không phải là áo không có tay.” Lục Tịnh An nói, rất rõ ràng là không muốn đem cho cậu ấy.
 
“Bây giờ thời tiết lạnh rồi, chỉ mặc tay ngắn, nếu cảm lạnh thì làm thế nào?” Lục Tuyết Cầm khó có khi kiên trì, “Được rồi, An An tốt nhất, con đem cho cậu ta lần này đi.”


 
Nghe giọng điệu bà giống như dỗ con, Lục Tịnh An không biết nói gì, song nghĩ đến Phỉ Minh Sâm yếu như vậy, nếu thật sự bởi vì cô không đem đồng phục đi học mà bị cảm, quả thực có chút không nói được.
 
“Con biết rồi.”
 
Dáng vẻ cô rất không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng mẹ mình, nhét cái túi nylon đựng đồng phục đi học vào ba lô, cứ thế đi ra cửa.
 
Lục Tuyết Cầm nhìn bóng lưng của cô, trên mặt chứa đầy nét tươi cười.
 
Mà Lục Tịnh An đi đến sân, liền len lén liếc gian phòng cách vách một cái.
 
Vào lúc này trước kia, thiếu niên sẽ từ phía sau nhà đẩy xe đạp ra, nếu thấy cô, sẽ hăng hái ngoắc cô.
 
Bóng dáng kia đắm mình trong ánh nắng ban mai, sạch sẽ lại cởi mở, mang theo một loại thân thiết dễ dàng làm cho người ta dở bỏ phòng bị, để cho người ta đáp lại cậu ta trong vô thức.
 
Chẳng qua là hôm nay, bóng dáng kia lại chậm chạp không xuất hiện.
 
Lục Tịnh An đợi một lúc, cho đến khi bác Lâm thúc giục, cô mới mở cửa xe ngồi vào.
 
Xem ra túi đồng phục này không đem tới trường thì không được rồi.
 
Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, tâm trạng thoáng buồn bực, thắc mắc tại sao hôm nay Phỉ Minh Sâm lại ra khỏi nhà sớm như vậy.
 
Buổi sáng mùa thu mang theo cảm giác mát lạnh ướt át của sương sớm, dù đang ngồi trong xe, vẫn có thể cảm nhận được lạnh lẽo xen lẫn với gió sớm ập vào mặt.
 
Nghĩ đến bóng dáng đơn bạc kia, Lục Tịnh An không khỏi mím môi.
 
Mẹ Phỉ tỉ mỉ như vậy, chắc là có để cho cậu ta mặc áo khoác trước khi ra ngoài chứ?
 
Bác Lâm nhìn kính chiếu hậu, bỗng liếc thấy ven đường có một bóng dáng, lập tức hơi lên giọng, giống như vô tình nhắc nhở, “Đó không phải là cậu trai nhà họ Phỉ sao?”
 
Ánh mắt cô gái khẽ híp lại, con ngươi lập tức sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn lên, nhìn theo hướng bác Lâm chỉ.
 
Quả nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc, cậu đeo ba lô màu đen trên vai, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi trên phần đường dành cho người đi bộ.
 
Đầu thu lá cây đều chuyển vàng, chỉ cần gió thổi liền rơi lả tả, có một chiếc lá vừa vặn rơi trên đầu của thiếu niên, cậu hất hất đầu, muốn phủi cái lá đó xuống, kết quả cái lá cây vẫn ngoan cố dính vào tóc cậu ta, lưu luyến không rời.
 
Phỉ Minh Sâm không biết làm sao, định rút tay khỏi túi quần phủi lá cây kia xuống, chợt cảm giác có điều khác thường.
 
Vừa quay đầu lại, cậu giật mình đứng tại chỗ, thân thể cũng cứng lại.
 
Cô gái chẳng biết đứng sau lưng cậu từ lúc nào, giờ phút này đang nhón chân lên, lấy cái lá vàng kia khỏi tóc cậu.
 
Ánh nắng ban mai nhu hòa ấm áp, chiếu vào trên người cô gái, làm nổi bật làn da trắng nõn lại trong suốt, gió buổi sớm mai mát mẻ thổi lất phất vào mái tóc ngắn của cô, hơi lay động, mềm mại, xinh đẹp.
 

Một khắc kia, cậu cảm giác thời gian như dừng lại, bỗng dưng xâm nhập vào trong lòng trong đáy mắt cậu, lập tức đụng vào tim cậu, thiếu nữ làm cho tim cậu đập thình thịch.
 
Lục Tịch An nắm lấy chiếc lá kia, thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, rồi phát giác ra khoảng cách giữa hai người, cô vội vàng lui về sau một bước, hơi mất tự nhiên lấy đầu ngón tay chơi với cái lá cây.
 
Lúc này Phỉ Minh Sâm mới hồi phục lại tinh thần, cậu nhìn chằm chằm Lục Tịnh An, khóe miệng hơi cong lên, hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
 
Lục Tịnh An nhún vai, không trả lời, chỉ đem túi quần áo kín đáo đưa cho cậu, nói: “Này, đồng phục của cậu.”
 
Phỉ Minh Sâm hơi bất ngờ nhận lấy, không nghĩ tới cô lại là vì đưa đồng phục cho cậu, cậu nhìn sau lưng cô một chút, quả nhiên thấy xe nhà cô đậu cách đó không xa.
 
“Cậu không mặc vào?” Thấy cậu ấy lề mề đứng im, Lục Tịnh An liếc đến đồng phục ngắn tay trên người cậu, không được tự nhiên hỏi.
 
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, không bỏ lỡ sự quan tâm chợt lóe rồi biến mất trong mắt cô, nụ cười trên khóe môi cậu sâu hơn, gật đầu nói: “Ừ, mặc ngay.”
 
Cậu khoác đồng phục lên người, dứt khoát kéo khóa, thấy Lục Tịnh An đang nhìn cậu, đầu quả tim cậu khẽ nhúc nhích, cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn chút.
 
“Đây là cậu giặt giúp tôi hả?”Cậu giống như lơ đãng hỏi.
 
Ánh mắt Lục Tịnh An lúng túng, đồng phục này không những cô không giặt mà còn bị cô ném xuống sàn nhà rồi đạp lên mấy cái.
 
“Không phải.” Cô lắc đầu.
 
“Như vậy à…”
 
Nghe giọng nói thiếu niên có vẻ thất vọng, Lục Tịnh An giống như bị quỷ thần xui khiến, bổ sung thêm một câu: “Đúng là có phơi một chút.”
 
Ánh mắt Phỉ Minh Sâm lại sáng lên, không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, mà cảm thấy cái lá chắn như có như không giữa cậu và Lục Tịnh An đang dần dần biến mất.
 
Ít nhất so với trước kia đã thân cận hơn không ít, coi như cố gắng của cậu không uổng phí.
 
Lục Tịnh An tránh đi ánh mắt dường như chứa đầy sao của cậu ta, thấy cậu ta bởi vì một câu nói của mình mà vui vẻ đến vậy, đáy lòng cô hiện lên một chút khác thường.
 
Cô nhìn lá cây giữa hai ngón tay, kéo tay Phỉ Minh Sâm, đặt vào lòng bàn tay cậu ta, nói: “Trả lại cho cậu đó, tôi đi.”
 
Lá cây hơi úa vàng, nằm trong bàn tay cậu, ngoài ý muốn có chút cảnh đẹp ý vui.
 
Phỉ Minh Sâm nắm tay lại, nhét vào túi quần, cậu đưa mắt nhìn bóng lưng phóng khoáng của thiếu nữ, cảm thấy giống như chiếc lá kia rơi vào mặt hồ, tạo nên từng vòng rung động, kéo dài không tiêu tan.
 
“Đúng rồi, cậu muốn đi đâu?” Đã đi xa một khoảng, Lục Tịnh An bỗng nhiên nghiêng người quay đầu, nhìn cậu ta hỏi.
 
Sáng sớm thứ hai, cậu không vội vàng đi trường học, mà muốn đi bộ đi đâu?
 
“Đi đón xe buýt.” Phỉ Minh Sâm nói đúng sự thật.
 
Mẹ cậu đã lái xe chở hai đứa tiểu quỷ đi học, bởi vì cậu đi hướng ngược lại, nên chỉ có thể tự đi đón xe buýt.
 

Lúc này Lục Tịnh An mới nhớ tới, thứ sáu tuần trước mưa to, cô tiện đường chở cậu ấy về nhà, xe đạp hiện vẫn còn để ở trường học.
 
“Tôi đi đây không thì muộn học mất.” Phỉ Minh Sâm vẫy vẫy tay với cô, “Gặp lại ở trường học.”
 
Nhìn cậu xoay người rời đi, Lục Tịnh An gọi lại theo phản xạ: “Này, cậu chờ một chút!”
 
Phỉ Minh Sâm nghe lời đứng yên, hơi nghi ngờ quay đầu nhìn cô, “Sao vậy? Còn có việc gì sao?”
 
Lục Tịnh An đứng tại chỗ, mũi chân đá viên đá trên đất, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên đất nói: “Cậu… cậu có muốn ngồi xe tôi không?”
 
“Hả?”
 
Giọng cô hơi nhỏ, lại đúng lúc có chiếc xe buýt chạy ngang qua, nên che mất luôn lời nói của cô.
 
Phỉ Minh Sâm đi về hướng cô, đến trước mặt cô mới hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
 
“Tôi nói, cậu có muốn ngồi xe tôi hay không?” Lục Tịnh An trợn mắt nhìn cậu, có vẻ tức giận hét lên.
 
Cô gào lên xong liền dừng lại, trên mặt hiện lên rặng mây đỏ, ánh mắt càng mơ hồ.
 
Thật ra thì vừa rồi Phỉ Minh Sâm có nghe được, chỉ là muốn nghe cô nói thêm lần nữa mà thôi.
 
Lúc này nhìn cô chạy trối chết phía trước, khẽ cười nói: “Được.”
 
Nhìn cậu ta tươi cười, mặt Lục Tịnh An còn đỏ hơn, khó khăn nói: “Tôi… tôi chẳng qua là… thấy cậu tuần trước giúp tôi mua trà sữa, nên mới chở cậu đi, cậu đừng hiểu sai.”
 
Phỉ Minh Sâm nhíu mày, “Uhm, tôi cũng nghĩ vậy, cậu nghĩ tôi hiểu sai gì cơ?”
 
Lục Tịnh An trợn mắt nhìn cậu ta, tạm thời có hơi khó thở.
 
Đương nhiên là đừng hiểu sai là cô quan tâm tới cậu ta thậm chí thích cậu ta các kiểu…
 
“Thì là thế chứ sao!” Cô thẹn quá hóa giận nói: “Đi, sắp trễ rồi!”
 
Nói xong cô xoay người rời đi, vùi đầu không muốn nhìn cậu ta thêm tí nào.
 
Phỉ Minh Sâm thong thả đi sau lưng cô, khóe miệng cong lên mang theo vui sướng hài lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.