Ăn Vạ Chị Đại

Chương 60: Tưởng Niệm





Dưới gốc cây, hai người trẻ tuổi yên tĩnh rúc vào nhau.
Tiếng thở nhẹ nhàng kia, kèm theo tiếng tim đập kịch liệt của hai người, làm cho không khí mập mờ nổi bật lên tới cực điểm.
Lục Tịnh An nhẹ nhàng níu chặt cúc áo trên cổ áo Phỉ Minh Sâm, cảm nhận được lồ ng ngực phập phồng của cậu, cô có chút không dám ngẩng lên nhìn.
Cô vụng trộm vươn đầu lưỡi, li3m li3m môi.
Cô không có cách nào đánh lừa bản thân mình, cô rất thích nụ hôn của Phỉ Minh Sâm.
Cái loại thật cẩn thận mang theo mười phần quý trọng này, giống như có thể hòa tan tất cả sự dịu dàng nơi cô, vừa có cố gắng khắc chế nhiệt tình, còn có dụng tâm muốn lấy lòng cô, cũng để cho cô trở nên đam mê thật sâu.
Cô nghĩ, có lẽ cô đã trúng độc nặng lắm rồi, cho nên mới cho phép cậu ấy tùy ý cợt nhả như vậy, lại còn đắm chìm trong đó, hy vọng được nhiều thêm nữa, hy vọng dựa gần cậu ấy hơn.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ gặp qua loại tình cảm này.
Trong quá trình chung đụng cùng cậu ấy, càng lúc càng trở nên nồng nhiệt, làm cho cô bối rối suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần đều trốn không xong, vẫn luôn bị cậu ấy gắng gượng lôi trở lại, không để cho cô không dám đối diện với nội tâm của bản thân.
Thế nhưng cô vẫn sẽ sợ bị tổn thương.

Trước giờ Lục Tịnh An làm việc gọn gàng sạch sẽ, vậy mà với vấn đề đang đối mặt thì trở nên nhát gan như vậy, thật tình chính cô cũng không nghĩ ra.
“Phải về ư?” Giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai, ngắt mạch suy nghĩ của cô.
Lục Tịnh An buông ra cúc áo của cậu ra, ngẩng đầu nhìn, luồng suy nghĩ vẫn còn hơi chậm chạp.
“Tuy rằng mình luyến tiếc, nhưng giờ mẹ mình sắp về rồi, chúng ta phải về thôi.”
Vẻ mặt Phỉ Minh Sâm rất bất đắc dĩ buông nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực ra, chỉ có điều, về sau có thể ở bên nhau lâu dài, hiện tại cậu phải khắc chế một chút mới được.
Vừa nhắc tới mẹ mình, Lục Tịnh An lập tức hoàn toàn tỉnh táo, ý thức được tư thế mập mờ của hai người, cô đưa tay mạnh mẽ đẩy Phỉ Minh Sâm ra.
Phỉ Minh Sâm lui về sau một bước, bị đẩy cách ra khỏi bóng cây.

Cậu đứng dưới ánh trăng nhìn cô, vươn tay tới, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, công chúa nhỏ của mình.”
Dáng vẻ mỉm cười của cậu, tựa như một vương tử chân chính, mà cô, giống như thật sự là công chúa của cậu ấy vậy.
Lục Tịnh An hít sâu một hơi, đưa tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cậu ấy, Phỉ Minh Sâm níu tay cô lại, không cho cô cơ hội tránh thoát, kéo cô rời khỏi bóng cây.
Ánh trăng trải dài trên đường nhỏ, thiếu niên gắt gao nắm tay cô gái của mình, cùng nhau đi về nhà.
Trên đường về nhà, Lục Tịnh An khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, cô biết lúc này, mẹ cô khẳng định đã sắp về, khả năng còn đi nhà họ Phỉ cách vách để tìm cô, rồi biết được tin cô đã rời đi.
“Yên tâm đi, anh sẽ giải thích với dì.” Phỉ Minh Sâm nhẹ giọng nói.
Lục Tịnh An mím mím môi, không nói gì.
Chờ đi đến cuối đường nhỏ, lại quẹo vào là có thể nhìn thấy nhà bọn họ.

Chỉ thấy trước cửa nhà Lục Tịnh An đậu một chiếc taxi, Lục Tuyết Cầm đang bước xuống xe.
Lục Tịnh An khẽ thở phào nhẹ nhõm, ý thức được hai người còn nắm tay, cô vội vàng rút ra, thấp giọng nói với Phỉ Minh Sâm: “Cậu nán lại không được nói bậy bạ.”
Phỉ Minh Sâm bất đắc dĩ gật đầu.
“An An, tiểu Sâm.”
Lục Tuyết Cầm kêu lái xe rời đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy bọn họ, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Dì Lục, dì về trễ vậy ạ?”
Phỉ Minh Sâm chào hỏi bà, hai người hỏi han một lúc.
“Đúng vậy, trong cửa hàng tương đối bận.” Lục Tuyết Cầm kéo tay con gái, rồi nhìn hướng Phỉ Minh Sâm cười nói, “ An An ít nhiều được mọi người chăm sóc, còn để phiền toái cho mọi người như vậy, lần khác dì mời mọi người cùng đi ăn tiệc lớn!”
“Dì quá khách sáo, tuyệt đối không phiền.” Phỉ Minh Sâm lắc lắc đầu.
Không chỉ không có phiền, ngược lại cậu còn hy vọng Lục Tuyết Cầm có thể tăng thêm vài buổi làm, như vậy cậu với Lục Tịnh An mới có thời gian ở chung một chỗ càng nhiều.
Nói xong, cậu lại thừa dịp Lục Tuyết Cầm không chú ý, mở to mắt nhìn Lục Tịnh An, cười đầy ý vị sâu xa, để rước lấy cái nhìn chằm chằm xấu hổ của cô gái.
“An An, phải cùng tiểu Sâm ở chung cho thật tốt.”
Lục Tuyết Cầm lại hiểu lầm, bà không đồng ý nhìn con gái, vỗ vỗ tay cô nói.
Lục Tịnh An vừa định mở miệng phản bác, có điều cô có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, không nói gì.
Thế này Lục Tuyết Cầm mới hài lòng gật đầu, nghĩ rằng quả nhiên gần đèn thì sáng, con gái bây giờ tính tình không hề nóng nảy sắc bén giống trước kia, trong lòng bà rất là vui mừng.
“Ui cha, nguy rồi” Lúc này, bà chợt nhớ đến chuyện gì, có chút ảo não nói.
Phỉ Minh Sâm ngẩn ra, hỏi: “Dì Lục, làm sao vậy?”
Lục Tịnh An cũng nghi ngờ nhìn bà, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Dì quên nói với tài xế taxi, sáng sớm mai tới đón An An đi học.” Lục Tuyết Cầm nhíu lại đôi mày thanh tú nói.
“Ngày mai đón con đi học?” Lục Tịnh An trừng mắt nhìn, nhíu mày hỏi: “Bác Lâm làm sao vậy? Hôm nay bác ấy cũng nói có chuyện tạm thời không thể tới đón con.”
“Bên nhà ở quê của bác Lâm xảy ra chút chuyện, vừa mới chạy trở về, nói là chưa chắc ngày quay lại, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Tim của Lục Tịnh An cũng bị treo lên, bác Lâm đối với cô mà nói đã tồn tại như người nhà, nghe được ông gặp chuyện không may, cô không khỏi căng thẳng.
“Không nói là do có chuyện gì sao?”
Lục Tuyết Cầm lại lắc đầu, “Không có, có điều nghe giọng ông ấy nói chuyện không được thoải mái, hẳn là chuyện không lớn.”
Lục Tịnh An cũng lo lắng, suy nghĩ muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm một chút.
“Không nói việc này nữa, trước mắt chuyện quan trọng là ngày mai con làm sao đi học?” Lục Tuyết Cầm nhíu chặt mày, “Sáng sớm lại không tiện đón xe, con cũng chưa từng ngồi qua phương tiện công cộng…”
Đến ngay cả bản thân Lục Tuyết Cầm cũng rất ít khi dùng xe công cộng, chứ đừng nói tới Lục Tịnh An, nói sao bà cũng không yên tâm, nếu con gái ngồi qua trạm hoặc lạc đường thì biết làm sao?
Lục Tịnh An bĩu môi, “Ngày mai con không đi học là được.”
“Như vậy sao được?” Lục Tuyết Cầm lập tức xù lông.

Nhìn thấy hai mẹ con sắp gây gổ, Phỉ Minh Sâm liền vội vàng nói: “Cháu thấy như thế này đi, ngày mai cháu chở Tịnh An đi học, dù sao xế chiều hôm nay cũng là cháu chở cô ấy về.”
“Làm sao không biết xấu hổ…” Ngoài miệng Lục Tuyết Cầm nói như vậy, nhưng hiển nhiên trong đầu cảm thấy biện pháp này tốt.
“Không cần!” Lục Tịnh An theo bản năng cự tuyệt.
“Vì sao?” Không chỉ Phỉ Minh Sâm, Lục Tuyết Cầm cũng nghi ngờ nhìn cô.
“Dù sao vẫn là không muốn.” Lục Tịnh An hất đầu sang một bên, không được tự nhiên nói.
Thấy thái độ con gái kiên quyết như vậy, Lục Tuyết Cầm không có biện pháp.
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy Tịnh An, cậu biết đi xe đạp không?”
“An An biết cưỡi, vẫn là dì dạy con bé.” Không đợi Lục Tịnh An lên tiếng, Lục Tuyết Cầm đã trả lời thay.
Phỉ Minh Sâm cười cười, “Vậy thì thế này được không? Nhà cháu còn một chiếc xe đạp dự phòng, ngày mai để cho Tịnh An cùng cháu cưỡi xe đạp đi học?”
“Cách này tốt, sẽ không quá làm phiền cháu.” Lục Tuyết Cầm lập tức vui vẻ ra mặt, “An An, cứ quyết định như vậy chứ?”
Lục Tịnh An mím mím môi, nhìn dáng vẻ bọn họ thương lượng, cuối cùng cho dù có giận dỗi thế nào, cô vẫn phải bất đắc dĩ mà gật đầu.
Vì thế sau khi ước định thời gian đi cho sáng hôm sau, Lục Tuyết Cầm liền dẫn con gái vào cửa, mà Phỉ Minh Sâm cũng bước thật nhanh trở về nhà.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Tịnh An lại nhận được tin nhắn của Phỉ Minh Sâm.
“Ngủ ngon, công chúa điện hạ.”
Lục Tịnh An không khỏi bĩu môi, cô mới không phải công chúa cái gì đó, cô muốn làm là làm nữ vương.
Theo phép lịch sự, hoặc là không muốn thừa nhận tâm tư khác thường của mình, cô soạn tin nhắn với hai chữ “Ngủ ngon” gửi đi.
Thật ra cô đã thấy qua câu trả lời hợp lý, “ngủ ngon” là viết tắt của “Anh yêu em yêu em.”
Nhìn đối thoại cũ nhất của hai người trong lịch sử WeChat, cô âm thầm cong khóe môi, lại vội vàng thu liễm, chột dạ nhìn ra phía cửa sổ.
Thấy rèm cửa sổ khép chặt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tắt đèn, cô ngã xuống giường, Lục Tịnh An nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh hai người hôn nhau trong bóng đêm.
Cô kéo gối đầu qua, ôm thật chặt vào trong ngực, chôn cả khuôn mặt vào đó.
Cô cực kỳ không muốn tin tưởng, cô lại bắt đầu nhớ cái ôm của cậu ấy, còn có mùi của cậu ấy…
Không biết qua bao lâu, Lục Tịnh An mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Trong căn phòng đối diện phòng cô, cũng có một người nào đó giống như thế, không ngủ được, đang ở trên giường trằn trọc trở mình…
Sáng sớm khi tia nắng đầu ngày chiếu vào phòng, thiếu niên trên giường mạnh mẽ bừng tỉnh.
Cậu hổn hển thở thật sâu mấy cái, đợi đến lúc nhớ lại giấc mơ hoang đường tối qua, cậu không khỏi sặc nước bọt, sắc mặt ửng đỏ.
Cậu đã học qua môn sinh vật, biết rõ đây là hiện tượng bình thường, thế nhưng không nghĩ tới lần đầu tiên của cậu lại dưới tình huống như vậy.
Đối tượng vẫn là...
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, thấy rèm cửa của đối phương vẫn khép chặt, cũng không biết là thất vọng hay nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu niên tháo khăn trải giường, nhìn thoáng qua cái đống hỗn độn dưới người, đỏ mặt đi vào phòng tắm, bắt đầu hủy thi diệt tích…
Trong sân, Lục Tịnh An nghi ngờ đánh giá Phỉ Minh Sâm.
Cách một đêm lại gặp mặt, cô cảm thấy cậu ấy có cái gì đó không đúng lắm, giống như….

Ánh mắt có hơi trốn tránh, như là có tật giật mình?
Phỉ Minh Sâm bị cô nhìn đến không được tự nhiên, khẽ ho khan một tiếng, chỉ vào chiếc xe đạp vừa kéo ra khỏi nhà để xe, nói: “Tối qua mình đã bơm bánh xe, tuy rằng để không dùng một thời gian, nhưng tính năng cũng không tệ lắm.”
Lục Tịnh An gật đầu, cô đối với xe đạp không có nghiên cứu mấy, dù sao chạy được là được.

“Vậy An An liền nhờ cháu, tiểu Sâm.”
Lục Tuyết Cầm xin nghỉ phép một giờ, chính là vì nhìn con gái lần đầu tiên đi học bằng xe đạp.
“Dì yên tâm.” Phỉ Minh Sâm áp chế tất cả không tự nhiên, cười với bà.
Sau đó, cậu cưỡi xe đạp, dẫn theo Lục Tịnh An cùng nhau ra khỏi nhà, lên đường.
Hai người chạy song song, vì chăm sóc Lục Tịnh An, Phỉ Minh Sâm đặc biệt thả chậm tốc độ.
Chẳng qua dây thần kinh vận động của Lục Tịnh An vô cùng phát triển, mới ban đầu còn chưa thích ứng, sau đó cô đã rất nhanh có thể đuổi kịp cậu, có vẻ thành thạo.
Mặt trời buổi sớm mai chiếu vào trên cây, rọi xuống mặt đất một bóng râm mờ, bị gió thổi qua lung lay sinh động.
Hai người bọn họ lúc thì chạy song song, lúc thì một trước một sau, trong quang cảnh sáng tối xuyên qua, cảm thụ được sự thoải mái cùng dễ chịu của mùa thu.
“Mẹ tôi đối với cậu còn rất tốt.”
Ở một khúc cua, Lục Tịnh An mạnh mẽ đi về phía trước, đến bên người cậu, rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
“Đây là nguyên nhân tối qua cậu tức giận?” Phỉ Minh Sâm nhíu mày.
“Tôi không tức giận.” Lục Tịnh An liếc nhìn cậu ấy.
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Vậy chính là đố kị sao?”
Lục Tịnh An không nói gì thêm, giống như là chấp nhận.
Phỉ Minh Sâm không khỏi bật cười, ngược lại cậu có thể hiểu được lòng cô, dù sao từ nhỏ chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, đừng nhìn cô vẫn luôn bảo vệ Lục Tuyết Cầm, nhưng đó không phải là một loại ỷ lại đâu?
Cậu bỗng hiểu được, có lẽ ngay từ đầu cô đúng là có địch ý với cậu, có một phần bởi vì dì Lục yêu thích cậu?
Phỉ Minh Sâm cảm giác mình đã đoán đúng chân tướng, cũng cảm thấy càng bất đắc dĩ hơn.
Trong lòng cậu đang phân tích, Lục Tịnh An lại đang nhìn trộm cậu.

Ánh mắt dừng lại trên đôi môi cậu, nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua, cô vội vã ném tầm mắt sang nơi khác, trên mặt có chút nóng lên.
Mà Phỉ Minh Sâm nhìn đến hai rặng mây đỏ trên má cô, lại lần nữa nhớ lại tất cả hoang đường trong giấc mơ tối qua.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, không được tự nhiên nhìn về nơi khác, nói thầm khẩu quyết phi lễ chớ nhìn.
Hai người không nói gì thêm, một đường trầm mặc, lúc gần đến cổng trường, Lục Tịnh An bỗng nhiên thả chậm tốc độ lại.
“Sao vậy?” Nhận thấy khác thường, Phỉ Minh Sâm quay đầu nhìn cô.
“Cậu đi trước đi.” Lục Tịnh An không dám nhìn cậu ấy, “Bị người khác thấy được không tốt.”
Dù sao đoạn đường tiếp theo cô vẫn nhớ, kế tiếp không cần cậu ấy dẫn đường cũng biết nên đi thế nào.
Phỉ Minh Sâm không miễn cưỡng, bởi vì cô nói không sai.
“Vậy tôi đi trước.”
“Uhm.”
Nhìn cậu ấy giẫm lên bàn đạp cũng không quay đầu lại đã đi rồi, rõ ràng là cô đề nghị nhưng sao Lục Tịnh An lại cảm thấy có chút không mùi vị dâng lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.