Ăn Vạ Chị Đại

Chương 67: Ghen Tuông Nhỏ Nhặt 3





So với không khí sôi động vui đùa ầm ĩ, ồn ào nhốn nháo ở xung quanh thì không khí giữa hai thầy trò đứng ở trên sân cỏ gần vạch đích lại có vẻ quá mức yên ắng, an tĩnh đến mức dường như có thể ngửi thấy được mùi thuốc súng.

Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.

Vui lòng không copy mang đi nơi khác.

Cám ơn.
Phỉ Minh Sâm dừng một chút, nhìn thấy Cố Lâm cười chế nhạo, cậu cũng mỉm cười.
“Nói như vậy, thầy Cố tới để khởi binh hỏi tội sao?”
Chàng trai cười thật hiền lạnh nhưng ánh mắt thì nhìn sao cũng là đối chọi gay gắt.
Cố Lâm cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn vài phần.
“Tại sao lại là Lục Tịnh An?” Anh ta hỏi cậu.
Phỉ Minh Sâm đút hai tay trong túi quần, nghe thầy ấy nói như vậy, chân mày cũng khẽ nhíu lại,
“Em không rõ ý của thầy.”
Cố Lâm không trả lời thẳng mà nhìn lướt qua xung quanh.
Chống lại tầm mắt của anh ta, những nữ sinh nhìn lén qua bên này nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, dáng vẻ giả vờ lơ đãng, sau đó lại không nhìn được dùng khóe mắt trộm dò xét.
Thật sự hình ảnh hai người đứng chung một chỗ quá sức đẹp mắt.

Một bên là người đàn ông trưởng thành nho nhã lịch lãm, một bên là chàng thiếu niên tuấn tú mang theo vài phần màu sắc huyền thoại, muốn khiến người ta không chú ý thì thật sự quá khó.

Cố Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phỉ Minh Sâm.
“Có rất nhiều nữ sinh thích em.” Anh ta kết án phân trần.
Cho nên, tại sao lại nhất định phải chọn Lục Tịnh An?
Phỉ Minh Sâm xì cười một tiếng, lắc đầu, “Thầy Cố, tại sao thầy không nói những nữ sinh kia là đang nhìn thầy? Ở trường Trung học Số 1 này, nữ sinh thích thầy còn nhiều hơn cả em ấy chứ.”
Bàn tay trong túi quần hơi căng thẳng, đáy mắt chàng trai hiện lên vài phần tối tăm.
Nếu không phải cậu ra tay trước chiếm lợi thế thì bây giờ còn chưa biết chắc Lục Tịnh An đang thích ai.
Cố Lâm nhìn Phỉ Minh Sâm, không thể không thừa nhận đây là một nam sinh cực kì ưu tú.

Cho dù ở lớp 10/21 nhưng thành tích vẫn duy trì đứng đầu toàn khối, dáng vẻ lại khôi ngô, tính tình lạnh cùng xa cách, là kiểu rất dễ trở thành mối tình đầu của các cô thiếu nữ.
Chỉ là theo anh ta thấy thì đối với Lục Tịnh An, Phỉ Minh Sâm cũng không phải là một đối tượng phù hợp.
Cậu còn quá trẻ, còn chưa vững vàng, lại được nhiều nữ sinh thích, bình thường tiếp xúc với quá nhiều cám dỗ.
Anh ta hiểu Tịnh An.

Đừng nhìn bình thường cô rất ít khi hòa nhã với mọi người, thật ra cô là một người rất trọng tình cảm, là một nữ sinh có nội tâm rất mềm mại.

Anh ta không muốn nhìn thấy cô phải chịu tổn thương.
“Tịnh An là một cô gái tốt, cũng không giống với hình tượng trong mắt người khác.”
Cố Lâm nhìn chằm chằm thiếu niên ở trước mặt, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói: “Nếu em chỉ muốn chơi đùa một chút, thì hãy nhanh thu tay lại đi.”
Trong mắt Phỉ Minh Sâm toát ra ý lạnh, cảm giác như bảo bối mà mình trân quý trong lòng bị người ta dòm ngó.
“Nếu như cậu ấy không tốt thì tại sao em lại thích cậu ấy chứ?” Phỉ Minh Sâm nhìn về vạch xuất phát, cô gái của cậu đã vào vị trí sẵn sàng.
“Hơn nữa, cậu ấy cũng thích em.”
Cố Lâm nhướng mày, “Ồ? Chính miệng bạn ấy nói sao?”
Phỉ Minh Sâm bị chựng lại.
Thấy vẻ mặt của thiếu niên, Cố Lâm ngoéo môi một cái.

Anh ta biết mà, với tính tình của Tịnh An, không có khả năng sẽ tùy tiện nói ra lời như vậy.
Chỉ là câu trả lời tiếp theo của Phỉ Minh Sâm đã phản lại một đòn.
“Cậu ấy đã đồng ý làm bạn gái của em rồi.” Thiếu niên nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Thầy, như thế chẳng lẽ còn không phải là thích sao?”
Cậu vẫn tươi cười như cũ, dáng vẻ tươi cười sạch sẽ trong sáng, mang theo vài phần tư thế của người công khai chủ quyền.
Cố Lâm nhíu mày, “Các em như vậy, là làm trái nội quy.”
Phỉ Minh Sâm nhún vai, khẽ cười nói: “Vậy thầy có thể tố cáo bọn em, để cho toàn trường đều biết chuyện của bọn em.”
Cứ như vậy, cậu cũng không cần giấu giấu giếm giếm, muốn thân mật với Lục Tịnh An một chút cũng không phải làm như đánh du kích.

Chỉ có điều, sợ là ông thầy này sẽ không làm như thế đâu nhỉ?
Nhìn ra chàng trai chẳng có vẻ sợ hãi, chân mày Cố Lâm càng nhíu chặt hơn.
“Đoàng…”
Xa xa vang lên một tiếng súng, các cô gái đứng ở vạch xuất phát đã lao đi như mũi tên, nhắm thẳng về vạch đích.

Thiếu nữ tóc ngắn chạy ở phía trước, bỏ thật xa người đang chạy ở vị trí thứ hai.

Cô như một cơn gió, dáng vẻ tràn đầy sức sống tuổi trẻ, mạnh mẽ và tự tin dưới ánh mặt trời kia, khắc thật sâu vào tim chàng thiếu niên, trở thành dấu ấn khó phai mờ.
“Nếu như thầy không muốn nói gì nữa thì em đi đây.” Phỉ Minh Sâm quay đầu nhìn về phía Cố Lâm, “Em đã nói là sẽ tới vạch đích chờ cậu ấy.”
Cố Lâm mím môi không nói lời nào, cậu liền lễ phép cười cười, nhấc chân đi về phía vạch đích.
Kết quả vừa đi được hai bước đã bị người đàn ông ở phía sau gọi lại.
“Chờ một chút.”
Phỉ Minh Sâm quay đầu nhìn thầy ấy, “Thầy Cố còn có chuyện gì sao?”
Cố Lâm mím môi, cau mày lại nói: “Kết bạn WeChat một chút.”
Phỉ Minh Sâm: “...”
Cậu có nghe lầm không vại?
Trong lúc Phỉ Minh Sâm cho rằng mình đang bị lãng tai thì đã thấy ông thầy vừa rồi còn thảo luận vấn đề nội quy trường học với cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dùng ánh mắt thúc giục cậu.

Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.

Vui lòng không copy mang đi nơi khác.

Cám ơn.
Cuối cùng, Phỉ Minh Sâm liền mơ mơ màng màng kết bạn WeChat với Cố Lâm, sau đó mới cất điện thoại rồi đi về phía vạch đích.
Trong thời gian cậu chậm trễ một lúc như thế, dưới sự chú ý của mọi người, Lục Tịnh An đã chạm đến vạch đích với tốc độ bỏ xa người chạy thứ hai.
Ngay khoảnh khắc ấy, không chỉ có các bạn học lớp 10/21 mà ngay cả học sinh lớp khác cũng không nhìn được hét lên chúc mừng cô.
Lục Tịnh An nghe tiếng hoan hô ở bên tai, chỉ cảm thấy tim mình ngoại trừ việc đang đập rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài vì vận động thì dường như còn đang nhen nhóm một cảm giác gì đó.
Cô, thích loại cảm giác này.
Cô hơi nhếch khóe môi, dáng vẻ tươi cười tự tin mà thong dong như thế, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô ánh lên một vẻ đẹp rất riêng biệt, khiến cho nhiều người, bao gồm cả một số nữ sinh nhìn mà ngây người.
Lục Tịnh An không hề lo lắng gì đã dành được hạng nhất trong nhóm nhỏ, về phần tổng kết các nhóm thì phải đợi thi xong hết mới công bố.
Lục Tịnh An cũng chẳng quan tâm lắm đến thứ hạng.

Cô vừa mới đi ra khỏi đường chạy thì Mạc Xảo Xảo và Thư Nghiên đã ôm chai nước lao tới.
“Chị An, chị ngầu quá đi! Em đã nói chắc chắn chị sẽ về nhất mà!” Mạc Xảo Xảo phấn khích ồn ào, còn vui vẻ hơn cả người chạy là cô.
Thư Nghiên đưa nước cho Lục Tịnh An, cô ấy cũng tham gia thi chạy nhưng là ở mộ nhóm nhỏ khác, chạy trước lượt của Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An uống một ngụm nước, ánh mắt lại dò xét trái phải.
Không phải tên kia bảo là sẽ chờ cô ở bên này à? Chạy đi đâu rồi?
“Tịnh An!”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

Lục Tịnh An quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên đang đẩy đám đông ra chạy tới phía cô.

Ánh mắt cô hơi sáng lên, cùng với nụ cười khe khẽ bên khóe môi, đẹp như một bức chân dung.

Cố Lâm nhìn thấy cảnh này từ xa, ánh mắt lóe lên, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, xoay người rời đi.
Lục Tịnh An như có cảm giác, trong lúc nói chuyện với Phỉ Minh Sâm, hơi nghiêng đầu một chút nhìn về phía sau cậu nhưng không phát hiện gì.
“Kế tiếp còn nội dung chạy 200m nữa, có cần nghỉ ngơi một chút không? Hay là trở về điểm tập hợp?” Phỉ Minh Sâm chặn lại tầm mắt cô, vừa nói vừa cười.
Lục Tịnh An gật đầu, cùng bọn họ đi về vạch xuất phát…
Chờ đến tối, khi Phỉ Minh Sâm về đến nhà, rửa mặt xong hết, cậu vừa uống sữa bò vừa gọi điện với Lục Tịnh An thì bỗng nhiên cảm giác điện thoại rung lên, có thông báo tin nhắn WeChat nhảy ra.
Là Cố Lâm.
Trễ thế này rồi thầy ấy còn tìm cậu làm gì?
Phỉ Minh Sâm âm thầm cảnh giác, chạm vào, lại phát hiện thầy ấy đề xuất cho mình một tài khoản công khai.
Cậu nhíu nhíu mày, dưới sự tò mò, cậu cũng nhấn quan tâm đến tài khoản kia.

Kết quả là cậu đi đến trang chủ của tài khoản đó, khi nhìn thấy bài viết xuất hiện trên màn hình, suýt chút nữa cậu phun cả ngụm sữa bò ra ngoài.
Chỉ thấy trên cùng là dòng chữ to được in đậm: < Điều bạn cần biết trước khi lăn giường…>
“Khụ khụ khụ…”
Phỉ Minh Sâm kịch liệt ho khan, không biết vì ho khan hay vì cái gì mà sắc mặt ửng hồng.
“Phỉ Minh Sâm, cậu làm sao đấy?” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói mềm mại ấm áp của thiếu nữ.

Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.

Vui lòng không copy mang đi nơi khác.

Cám ơn.
Sắc mặt cậu lại càng đỏ hơn, đợi một lúc lâu sau mới nói: “Không có gì, chỉ là bị sặc thôi.”
Sau đó cậu nói hai câu rồi vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Chàng trai ngồi bên mép giường, rặng mây hồngcùng nhiệt độ trên mặt vẫn chậm chạp chưa lui.
Mẹ nó, cái ông thầy Cố này bị khùng à! Hơn nửa đêm lại gửi cho cậu bài viết phổ cập kiến thức khoa học loại này…
Cậu ngồi đơ ra một lúc, ánh mắt mập mờ không rõ.
Cậu liếc liếc qua chiếc điện thoại di động ném trên giường, cuối cùng vẫn cầm lại trong tay, đỏ mặt mở ra cái tài khoản mà Cố Lâm đề xuất, vừa mắng cái ông già tư tưởng xấu xa kia vừa cẩn thận đọc bài viết… Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.

Vui lòng không copy mang đi nơi khác.

Cám ơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.