Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 13: Chương 13




Tô Nhiên nhận ra được gần đây thái độ của Tô Tịch đối với nàng có điểm vi diệu, trong lòng nàng hiểu rõ, Tô Tịch là đang trách nàng luôn lợi dụng tên tuổi của Ân Hoa.
Tô Nhiên cảm thấy rất oan uổng.

Nàng xuyên qua, nhà chỉ có bốn bức tường, đói khổ lạnh lẽo, ngay cả một tí xíu bàn tay vàng như vậy cũng không cho nàng dùng, sống như thế nào nha?
Có lẽ là Tô Tịch thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng Tô Nhiên nàng không được, nàng chẳng những muốn sống còn phải sống cho thật tốt.
Nàng vốn dĩ muốn cùng Tô Tịch hảo hảo tán gẫu một chút, tỏ rõ thái độ của chính mình, cũng đỡ về sau lại bị nàng chỉ trích trước mặt mọi người.
Chỉ là khi nhìn thấy Tô Tịch đem miếng độn giày mới đã may tốt bỏ vào giày của mình, mấy lời này nàng liền nói không ra.
Thôi, nhà ai lại chẳng có mâu thuẫn, cùng lắm thì về sau nàng trộm mà không cho Tô Tịch biết là được.
**
Hà Hành Tu vẻ mặt hờ hững mà đứng ở đỉnh núi, nhìn về nơi xa.
Tô Nhiên đi đến bên cạnh hắn, theo ánh mắt hắn nhìn xuống dưới chân núi, xa xa nhìn thấy một tiểu đội giơ một lá quân cờ, còn có xe ngựa.
Nàng nhìn không ra cho nên quay đầu hỏi Hà Hành Tu: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Hà Hành Tu lạnh như băng mở miệng: “Phủ doãn Tề Châu Tào Chung Văn muốn thượng kinh báo cáo công tác.”
Tô Nhiên sáng tỏ, đây là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt nha.

Nàng an ủi nói: “Ít nhất hiện tại ngươi áo cơm không lo, chuyện quá khứ đừng suy nghĩ nhiều như vậy.

Nếu cả ngày ngươi cứ có ý tưởng báo thù như thế sẽ rất vất vả.”

Hà Hành Tu quay đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm Tô Nhiên.
Tô Nhiên mạc danh, nàng nói sai cái gì sao?
Hà Hành Tu: “Nếu mỗi người đều nghĩ như ngươi vậy, bo bo giữ mình, quốc gia như thế nào tiến bộ, quốc không thành quốc, gia làm sao có?”
Tô Nhiên đang êm đẹp bị giáo huấn một câu, tức giận trong lòng trào phúng nói: “Theo đuổi lý tưởng cũng phải chú ý tới thực lực, ngươi cũng là một thân nhiệt huyết, kết quả đâu? Còn không phải dựa vào sơn tặc tồn tại?”
Nàng nói thầm: “Có công phu tại đây ưu quốc ưu dân, không bằng đi làm chút việc thật.

Nếu có thể nghĩ cách đem thuyền muối kia bán, biết đâu La Thuận Phong tâm tình tốt liền đem chúng ta thả đi.”
Hà Hành Tu trầm mặc không nói.
Tô Nhiên tâm tư vừa chuyển, người này đã từng ở phủ nha nhậm chức, còn biết phủ doãn và tư thương buôn muối có lui tới, nói không chừng thực sự có biện pháp đem muối bán đi.
Nếu là như thế cũng coi như là lập được công lớn.
Nàng hỏi: “Nếu tàng trữ muối là trọng tội, vậy tư thương buôn muối sao lại dám công khai bán muối riêng chứ?”
Hà Hành Tu ngữ khí mang theo vài phần khinh thường: “Tự nhiên là bắt phủ doãn ấn thêm công văn.”
Tô Nhiên kiếp trước cũng miễn cưỡng xem là người kinh doanh nhỏ, đối với lý thuyết kinh doanh loanh quanh lòng vòng vẫn là tương đối dễ dàng lý giải.

truyen bjyx
Ví như hắn nói cái công văn này, Tô Nhiên lập tức liền biết được.

Hầu Tam phải giao cho huyện lệnh bạc mới có thể kéo xe, này tư thương buôn muối cũng là phải cho chỗ tốt mới có thể trên mặt bàn mà bán muối riêng.

“Cho nên nếu để tự mình đem muối đi bán là không có khả năng.”
Hà Hành Tu liếc mắt nàng một cái, từ trên mặt đất cầm lấy cành cây khô, xoát xoát hai bút, vẽ ra hai đường thẳng song song, lại dùng nhánh cây vẽ ở giữa hai đường thẳng song song nơi nào đó một chút.
“Nơi này chính là huyện Văn Thủy, thương thuyền lại đây đều sẽ trước tiên ngừng ở chỗ này.” Hắn dùng nhánh cây vòng một vòng, “Phụ cận phủ Tề Châu sớm đã có tư thương buôn muối chiếm địa bàn, phương pháp an toàn nhất chính là đem toàn bộ muối bán cho tư thương buôn muối, tuy rằng giá cả thấp nhưng an toàn lại ít tốn sức.

Tư thương buôn muối lớn nhất vùng này chính là Đan Chính Hạo, nhân xưng Đan ngũ gia.”
Hà Hành Tu cầm nhánh cây lại chỉ hướng bắc một lóng tay: “Muốn tự mình bán muối, ngươi chỉ có thể đi hướng Tây Bắc.

Nhưng bên kia rất loạn, nếu trong tay không đủ binh lực, muối này chẳng những bán không xong, còn có khả năng bị người đoạt đi.”
Xem ra muối này một chốc thật đúng là bán không được.
Ánh mắt Tô Nhiên không tự giác dừng trên một đội nhân mã của phủ doãn kia, mắt thấy xe ngựa càng ngày càng xa, từ đỉnh núi chỉ có thể nhìn thấy lá cờ màu cam biến thành một cái chấm màu cam nhỏ xíu.
Tô Nhiên đột nhiên hỏi: “Phủ doãn ra khỏi thành, vậy phí qua cầu còn có người thu sao?”
Hà Hành Tu giống như xem kẻ ngốc mà nhìn nàng một cái: “Tiền này lại không phải hắn tự mình thu.”
Tô Nhiên: “Vậy ai thu?”
Hà Hành Tu: “Chuyện phi pháp như vậy, tự nhiên là giao cho họ hàng nhà mình.”
Tô Nhiên nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy họ hàng của hắn trực tiếp thu vào trong túi mình, hay là mỗi ngày đều phải nộp lên nha môn?”
Hà Hành Tu nhíu mày: “Đã là tự thu vào, hơn nữa là họ hàng nhà mình, đương nhiên không cần phải mỗi ngày nộp lên nha môn.


Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Tô Nhiên nghiêm trang: “Huynh đệ, ngươi kỳ thật vẫn còn rất hữu dụng, không cần tự coi nhẹ mình, làm đến nơi đến chốn nỗ lực kiếm tiền mới là chính sự.”
Nàng nói xong liền xoay người đi, lưu lại Hà Hành Tu vẻ mặt không thể hiểu được.
Tô Nhiên nghĩ tới một cái biện pháp kiếm tiền, đương nhiên còn cần La Thuận Phong cho phép.
Nàng hưng phấn chạy đi tìm người, mới vừa đến gần, liền nhìn thấy La Thuận Phong cùng Mao Lục đang đứng ở cửa.
Mao Lục nói: “…… Nói là Đan ngũ gia, trả giá không cao, nhưng đặt số lượng rất lớn.”
La Thuận Phong nhíu mày: “Hoá ra muối riêng lại dễ dàng ra tay như vậy?”
Hắn vừa nhấc đầu nhìn thấy Tô Nhiên đi lại đây liền không nói chuyện nữa.
Tô Nhiên trước nhìn Mao Lục cười hắc hắc, ngay sau đó đối La Thuận Phong ôm quyền chắp tay: “Chào Nhị đương gia.”
La Thuận Phong nhướng mày ý bảo nàng có chuyện mau nói.
Tô Nhiên do dự, sau đó vẫn là hỏi: “Vừa mới không cẩn thận nghe thấy Nhị đương gia nói, chẳng lẽ có người muốn thu muối?”
“Không được sao?” La Thuận Phong hỏi lại.
Tô Nhiên nói không rõ được, trực giác có chút không bình thường.
Hà Hành Tu mới nói qua, tốt nhất là đem cả thuyền muối bán cho tư thương buôn muối, quay đầu liền có tư thương buôn muối muốn thu muối.
Tuy rằng truyện này nàng viết tràn ngập trùng hợp, nhưng đều là chút tiểu xảo nữ chính té ngã được dàn hậu cung ôm lấy, còn loại trùng hợp này có hơi lớn.
Theo như trong truyện nàng viết, quan hệ giữa Ân Hoa và Ân Kỳ không tốt, hai thuyền muối này nếu là của Ân Hoa, vậy tự nhiên là từ Ân Hoa quản.

Hắn đã nói không truy cứu vậy sẽ còn âm thầm phái người xuống tay sao? Như vậy sẽ hơi OOC nha.
Miệng nói không truy cứu, nhưng lại âm thầm ra tay, giống như là tác phong của Ân Kỳ.
Chẳng lẽ nói việc của Ân Hoa, Ân Kỳ cũng sẽ nhúng tay? Nếu là cái dạng này, vậy thật là có chút phiền toái.
Thế giới này có quá nhiều chi tiết mà tác giả nàng đây cũng không hiểu biết, nói không chừng trước khi Tô Tịch xuất hiện, quan hệ giữa Ân Hoa và Ân Kỳ rất tốt đâu.

“Ta cảm thấy hay là nên chờ một chút.” Tô Nhiên hàm hồ mà nói, tiền bán muối này cũng không rơi xuống túi nàng, nhưng nếu là chọc phải Ân Kỳ…… Chủ ý cướp phú tế bần chính là nàng ra.
La Thuận Phong ánh mắt sắc bén nhìn Tô Nhiên liếc mắt một cái, quay đầu đối Mao Lục nói: “Đem thuyền lại giấu kín mít chút.”
Mao Lục lập tức lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tô Nhiên thấy bọn họ nghe lời, nhẹ nhàng thở ra: “Trong khoảng thời gian này đừng phái người hỏi thăm bất luận cái gì sự tình về muối.”
La Thuận Phong híp mắt: “Ngươi có phải còn có chuyện gạt ta hay không?”
Tô Nhiên kinh ngạc: “Ta đương nhiên sẽ có chuyện gạt ngươi, hai ta rất quen biết sao?”
La Thuận Phong:……
“Ngươi không cần phòng bị ta như vậy,” Tô Nhiên thành khẩn nói, “Tốt xấu gì chúng ta cũng là người trên một chiếc thuyền, xảy ra chuyện ta lại chạy không thoát.”
La Thuận Phong cười lạnh: “Ta xem ngươi ở đây rất thoải mái, có phải nên giao chút địa tô hay không?”
“Nói đến chuyện tiền nong này a……” Tô Nhiên xoay chuyển đề tài, “Ta nghĩ đến một ý kiến hay.”
“Cái gì?”
Tô Nhiên thanh thanh giọng, có chút ngượng ngùng mà nói: “Chuyện về thuyền muối ta liền thôi đi, coi như là cảm tạ ngươi không giết chi ân, nhưng là lần này, nếu kiếm lời, có phải nên cho ta chút phần trăm hay không?”
“Phần trăm?”
“Chính là tiền hoa hồng.” Tô Nhiên không biết cổ đại từ "phần trăm" nói như thế nào.
La Thuận Phong nghe hiểu, không biết nên khóc hay cười: “Có phải hay không gần đây đối với ngươi thật tốt quá……”
“Không thể nói lời như vậy,” Tô Nhiên sòng phẳng nói, “Trên mặt phải tính rõ ràng, mới có thể trường kỳ hợp tác.

Hơn nữa, ta muốn cũng không nhiều lắm, một phần là được.”
Tô Nhiên giơ lên một ngón tay, quơ quơ trước mặt La Thuận Phong.
La Thuận Phong đem ngón tay nàng xê ra, hỏi: “Biện pháp gì?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.