Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 16: Chương 16




Ngày hôm sau, trời dần dần ấm áp lên, Tô Nhiên nhìn trên cổ tay vẽ một cái đầu hổ, trong lòng tính toán thêm một hai ngày cũng nên kết thúc công việc.
Nàng đem tay áo buông, chỉ lộ ra một góc đầu hổ.
Một chiếc xe ngựa từ phía bắc đầu cầu chậm rãi chạy tới.
Hiện tại Tô Nhiên biết được làm sao để phân biệt người thật sự có tiền cùng với người giả vờ có tiền.
Liền ví như chiếc xe ngựa đang chạy tới chỗ nàng này.
Vừa nhìn cùng xe ngựa khác không có bất đồng gì, đơn giản dùng là gỗ, không có trang trí hoa lệ nhưng hai con ngựa kéo xe đều là béo tốt, lông da mượt mà, vừa thấy liền biết ngày thường ăn đồ ăn không tồi.
Có thể sử dụng hai con ngựa như vậy kéo xe, bình thường chỉ tính phú hộ là đã không nhiều rồi, huống chi vẫn là hai con ngựa đẹp như vậy.
Rốt cuộc hiện tại người đều ăn không ngon, còn có năng lực đem ngựa nuôi thành khoẻ đẹp như thế, nói rõ người tới là thực sự có tiền.
Hơn nữa bánh xe của xe này vậy mà còn bao một tầng da, dùng để giảm bớt chấn động, làm người cưỡi càng thoải mái.
Thật là chú ý…… Lúc này không làm thịt còn đợi khi nào, Tô Nhiên trong lòng thầm nghĩ.
Dù sao còn có một hai ngày liền không làm, mượn cơ hội này kiếm nhiều chút.
Một đám người này thêm người trong xe nữa tổng cộng là tám người, nếu mỗi người thu mười lượng bạc, có thể quá mức hay không? Bàn tính nhỏ trong lòng Tô Nhiên blah blah vang.
Xe ngựa bốn phía mành treo thật dày, không biết người ngồi bên trong là ai.
Chạy đến gần, một vị nam tử trung niên tầm ba mươi tuổi từ trên ngựa xuống, đi đến trước bàn nhìn mấy người Tô Nhiên chắp tay.
Tô Nhiên cười hỏi: “Các vị chính là muốn đi phủ Tề Châu?”
Hà Tiến trên mặt hiền lành: “Đúng vậy.”

Tô Nhiên lại nhìn thoáng qua xe ngựa, quanh xe im ắng.
Nàng hạ giọng nói: “Một người tám lượng bạc.”
Hà Tiến sửng sốt, đây so với hắn phía trước nghe nói không giống nhau a.
Hắn thử thăm dò hỏi: “Không phải một lượng bạc sao?”
Tô Nhiên bày ra bộ dáng tính tình rất tốt, giải thích nói: “Một lượng bạc là một ngày, tám lượng bạc ở bao nhiêu ngày cũng được.”
Hiện tại công phu há mồm của nàng càng ngày càng lợi hại.
Hà Tiến thu lại nụ cười: “Đợi ta nói với chủ nhân nhà ta một tiếng.”
Hắn đi đến bên cạnh xe ngựa, thấp giọng đối thoại với người bên trong, một lát quay lại.
“Thế nào?” Tô Nhiên cười tủm tỉm hỏi.
“Chúng ta tổng cộng tám người, đây là sáu mươi bốn lượng.” Hà Tiến một bên nói, một bên đem bạc đặt lên bàn.
Mao Lục một bên bắt đầu đóng dấu lên công văn.
Tô Nhiên mắt nhìn xe ngựa, nói: “Kỳ thật phải nhìn một cái, xem trong xe có phải chỉ có một người hay không……”
Hà Tiến biến sắc, đang định mở miệng, lại thấy Tô Nhiên rộng lượng mà vung tay lên.
“Xem các ngươi chính là người đứng đắn, bỏ đi, trời lại lạnh, đừng để lão gia nhà ngươi trúng gió.”
Tô Nhiên chắc hẳn cho rằng ngồi trong xe ngựa chính là một vị trưởng giả.
Hà Tiến lặng im, một lát lại nói: “Chúng ta là lần đầu tiên tới phủ Tề Châu, không quen biết đường, hay là mời vị tiểu ca này dẫn chúng ta đi phủ nha một chút?”
Tô Nhiên cười nói: “Ta có công vụ trong người, không có tiện……”

Nàng nói còn chưa dứt lời, liền thấy Hà Tiến từ trong lòng ngực móc ra một thỏi vàng lớn.
“Tự nhiên sẽ không làm đại nhân vất vả vô công.”
Tô Nhiên nghĩ nghĩ, chỉ là dẫn đường, hơn nữa phủ doãn lại không ở đây.
Nàng duỗi tay lấy thỏi vàng: “Tiên sinh thật là quá khách khí, bất quá là dẫn đường mà thôi, nào có vất vả gì, vì dân phục vụ nha.”
Nàng đem mũ giáp tháo xuống giao cho Mao Lục, ngày thường vì đề phòng gặp phải người quen, Tô Nhiên đều là mang mũ giáp.

Hiện giờ muốn đi phủ Tề Châu, phải đi qua cửa thành, mũ giáp này nhất định phải tháo xuống.
Tô Nhiên đối Hà Tiến bày cái thủ thế: “Mời.”
Khi trải qua xe ngựa, Tô Nhiên khom lưng sửa sửa góc quần, thuận tiện nghiêng đầu âm thầm quan sát xe ngựa, muốn nhìn một chút có ký hiệu của gia tộc nào đó không.
Cái gì cũng không có, xem ra chỉ là phú thương bình thường.
Tô Nhiên không biết cưỡi ngựa, Hà Tiến liền cùng đi theo nàng.
Tốc độ của toàn bộ đội ngũ bởi vì nàng mà chậm rất nhiều.
Tô Nhiên quay đầu nhìn xe ngựa, cảm thấy người trong xe ngựa thực sự có kiên nhẫn.
Nàng hỏi Hà Tiến: “Các ngươi đi phủ nha làm gì? Phủ doãn dạo này không có ở đó.”
Hà Tiến cười đáp: “Muốn ở phủ Tề Châu đặt chân, trước đi phủ nha chuẩn bị một chút, nhìn xem nơi này có loại mua bán kiếm tiền gì không.”
Nghe được hai chữ kiếm tiền, Tô Nhiên liền hứng thú: “Các ngươi là buôn bán cái gì?”

Hà Tiến nói một chữ: “Muối.”
Tô Nhiên nhướng mày, buôn bán muối thật đúng là không phải người bình thường làm nổi.
Nàng nhịn không được lại nhìn xe ngựa: “Chẳng lẽ các ngươi là Túc Vương phủ……”
Hà Tiến cắt ngang nàng: “Chúng ta chỉ là thương muối, dựa vào triều đình thưởng cơm ăn.”
Tô Nhiên “A” một tiếng.

Thương muối là từ quan phủ phê duyệt, sau lại bán cho dân chúng.

Quan hệ giữa bọn họ nếu ở hiện đại chính là bán lẻ và bán sỉ.
Hà Tiến hỏi: “Còn không biết đại nhân xưng hô như thế nào.”
Tô Nhiên thuận miệng: “Ta không phải đại nhân gì, tại hạ Tào Tiểu Đao.”
Tên này là nàng hôm qua khi vẽ đầu hổ nghĩ ra được, đại đương gia của Hổ Trảo Trại không phải kêu Phó Đại Đao sao, vậy nàng kêu Tiểu Đao là được, đến nỗi họ gì? Còn cần nói sao, nhất định là họ Tào.
Quả nhiên, Hà Tiến sau khi nghe được nàng họ Tào, thuận miệng hỏi: “Không biết cùng phủ doãn đại nhân là……”
Gia đình của Tô Nhiên hai đời đều rất đơn giản, nàng chỉ biết Tào Ni là cháu trai của Tào Chung Văn, nhưng một chút tính cũng không ra mình hẳn nên là người nào của Tào Chung Văn, liền thuận miệng nói: “Cháu trai của Tào đại nhân là biểu ca của ta.”
Hà Tiến kỳ quái mà nhìn Tô Nhiên liếc mắt một cái: “Lệnh tôn cùng Tào đại nhân là……”
Tô Nhiên nghĩ thầm, ngươi tra gia phả hả? Nể mặt thỏi vàng, nàng có lệ nói: “Huynh đệ, họ hàng.”
Hà Tiến nghiêm túc mà nhìn nàng, không nói chuyện nữa.
Phủ nha cách đó không xa, Tô Nhiên dừng lại bước chân: “Nơi đó chính là phủ nha, các ngươi tự mình qua đi, ta trở về đứng gác.”
Không đợi Hà Tiến nói chuyện, nàng xoay người vòng qua xe ngựa, còn không quên nhìn lại tìm xem ký hiệu.

Khi trải qua xe ngựa, bên trong bỗng nhiên có người nói: “Chậm đã.”
Giọng nói trong sáng, nghe ra tuổi không lớn.
Tô Nhiên giật mình, nàng còn tưởng rằng ngồi trong xe chính là vị lão nhân, không nghĩ tới vậy mà là vị công tử.
Người nọ lại nói: “Chúng ta lần đầu tiên tới cửa, nếu vị này là cháu trai của Tào đại nhân có thể hỗ trợ dẫn vào, tại hạ sẽ không ngừng cảm kích.”
Tô Nhiên nghĩ, đây là lại muốn mở ra kịch bản? Lần trước Hà Hành Tu nói không phải phủ doãn, lần này lại có người dẫn nàng tới phủ nha.
Đáng tiếc cái kịch bản này nàng thật sự không thích, nghe ra rất có nguy hiểm, chỗ tốt còn chưa biết……
Bả vai có người chụp lấy, Tô Nhiên quay đầu lại bị bạc phản quang lung lay ánh mắt.
Hà Tiến mặt mang tươi cười, lòng bàn tay lại là thỏi vàng: “Chúng ta làm buôn bán, hiểu được lễ thượng vãng lai.”
Cái này làm Tô Nhiên có chút phát sầu.

Thái độ nhân gia thật quá tốt, vừa khách khí vừa tự giác, cự tuyệt một thỏi vàng lớn như vậy thật sự không lễ phép.
Nàng giả vờ cố nhận lấy bạc, đối Hà Tiến nói: “Vậy còn mời công tử tại đây chờ một chút, ta đi thông báo một tiếng.”
Tô Nhiên hướng cửa phủ nha đi, trong lòng tính toán.

Phủ nha không ai nhận ra nàng, giả dạng làm thân thích của Tào đại nhân rất có thể bị vạch trần, nàng chỉ cần giả làm thị vệ đi theo công tử phía sau là được, bất quá chính là gõ cái cửa.
Chỉ là tìm ai mới tốt đây? Nàng chỉ biết phủ nha có chức vụ soạn công văn, còn lại đều không biết.
Thôi bỏ đi, nói hươu nói vượn vậy, phủ doãn lại không có ở đây, cũng vô pháp giằng co.
Chờ xong chuyện nàng liền trở về kêu Mao Lục kết thúc công việc, lại đem mấy người Tào Ni kia ném lại thanh lâu liền tính xong chuyện, hôm nay gặp phải gia chủ ngốc tiền nhiều, đã kiếm được không ít..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.